Ai nấy đều mở to mắt để xem xem rút cục cái thứ nước thần kỳ ấy có công hiệu gì hay không. Hoa Minh không ngừng hắt nước xuống đất, chẳng mấy chốc cả nền đất trong phòng đã bị phủ bởi thứ nước màu vàng nhạt. Thời tiết nóng nực khô hanhnên lớp nước màu vàng mỏng manh đó nhanh chóng khô mất, mặt đất thì vẫn không có gì lạ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng không ai dám nhìn Đoàn Phi vì sợ hắn đương lúc giận dữ mà rước họa vào thân.
Đoàn Phi nhăn nhó, đoạt lấy thùng nước trong tay Hoa Minh. Thùng nước vẫn còn gần một nửa, Đoàn Phi bực mình dốc hết lên mặt đất. Mọi người ngửi thấy cái mùi lạ lại sợ Đoàn Phi sẽ vì thẹn mà giận dữ nên cũng ý thức lui một bước.
Đoàn Phi ngơ ngác nhìn trên mặt đất. Rõ ràng là hôm qua đã kiểm chứng thành công, lẽ nào mới qua một đêm mà cái thứ cồn i-ốt chế theo phương pháp thủ công đơn giản này đã mất công hiệu? Hoặc là do mình đã xả nhiều nước quá làm loãng cồn i-ốt?
- Đại nhân!
Hoa Minh cảm thấy khổ thay cho Đoàn Phi. Hắn thấy Đoàn Phi cứ ngơ ngác nhìn xuống đất không ngừng lẩm bẩm.
- Có rồi! Có rồi!
Mặt Đoàn Phi vui quá đến biến dạng. Hắn chỉ xuống đất, sướng điên, nói:
- Các ngươi nhìn xem, vết máu xuất hiện rồi! Bồ Tát hiển linh rồi! Bồ Tát hiển linh rồi!
Mọi người đều chen lại, quả nhiên là nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện những vệt màu tím đen loang lổ, vết tích đó càng ngày càng hiện rõ hơn. Nhìn thì quả nhiên là không khác gì vết máu.
Trần Biểu kinh ngạc thốt lên, Hàn Minh thì lại mở miệng nói:
- Không thể nào! Vết máu ba năm trước sao có thể hiện ra được. Lẽ nào đúng là Bồ Tát hiển linh? Không thể tin nổi!
Vương Đường nhìn vết máu trên đất nhíu mày, trầm ngâm không nói gì. Tên Vương Thế Dũng bên cạnh sợ quá mặt mày tái nhợt. Những người còn lại bao gồm Hoa Minh và bọn Thạch Bân thì vừa kinh ngạc lại vừa trầm trồ thán phục.
Đoàn Phi không để ý đến nghi ngờ của Hàn Minh, lớn tiếng nói:
- Dung nhi, mau khoanh vết máu lại để chuẩn bị kiểm tra.
Tô Dung ngay lập tức khoanh lại. Đoàn Phi quay người lại nói với hội Trần Biểu là ba vị đại nhân và thái giám Vương Đường:
- Ba vị đại nhân, Vương công công, giờ vết máu đã rõ rồi, đúng là Bồ Tát đã hiển linh. Những vết máu đã tụ lại một chỗ trên đất và không có dấu hiệu gì của truy sát. Nếu như Chu Đăng bị người ta giết hại thì trong căn phòng này không chỉ có một khoảng nhỏ có vết máu. Theo phán đoán của ta thì Chu Đăng này theo đúng như khám nghiệm tử thi họ Thái đã nói trong di thư là chết do tự sát.
Án sát sử Hàn Minh nghi ngờ:
- Đoàn đại nhân, ta cũng đã xem qua hồ sơ vụ án này nghe nói phía trước và sau ngực của Chu Đăng đó đều có vết dao. Nếu như hắn tự sát thì không thể có cách nào tự đâm dao vào mình từ phía sau chứ?
Đoàn Phi không chút do dự nói:
- Vết dao sau lưng hắn là do trước tiên hắn cố định dao ở chỗ lõm góc trên của bàn rồi dùng lưng đè vào. Xin mọi người hãy xem cái bàn thấp chỗ rỗng có khắc hoa văn này không phải vừa đủ để giữ chặt hung khí hay sao?
Mọi người nhìn cái bàn đó tưởng tượng ra cảnh cắm một con dao găm vào đó rồi dùng lưng đụng nó trong bụng bỗng nhiên hiểu ra. Tên Chu Đăng này đúng là ác thật!
Đoàn Phi nói tiếp:
- Chu Đăng thua bạc mất hết gia sản, mất luôn cả vợ. Thực ra hắn cũng không còn muốn sống nữa, còn vì sao lại hãm hại Chu An thì vẫn chưa rõ. Nhưng mà hắn tự sát thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu như là do Chu An giết thì hắn đã giãy dụa tìm cách trốn thoát chứ không nằm trong lòng Chu An, đến khi mọi người đến nơi không khỏi nghi ngờ Chu An. Đó là phán đoán của ta, mọi người thấy thế nào?
Vương Đường cau mày, ông ta biết chắc rằng cái gọi là Bồ Tát hiển linh làm hiện vết máu cách đây ba năm thuần túy là trò của Đoàn Phi, nhưng lại không hiểu vì sao một lời của hắn cũng không có liên quan gì đến bản thân Vương Thế Dũng? Không phải hắn vẫn luôn miệng nói Chu Đăng là do Vương Thế Dũng hại chết hay sao? Không biết hắn đang định giở trò gì đây?
Bố chính sử Trần Biểu vuốt râu nói:
- Đoàn đại nhân phân tích rất có lý. Có điều...
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Vương Đường, Đoàn Phi cũng nhìn về phía Vương Đường. Vương Đường cảm thấy do dự, không biết có nên phụ họa theo lời của Đoàn Phi hay không. Đoàn Phi chắp tay về phía ông ta nói:
- Vương công công, vì sao chúng ta không ra một chỗ nói chuyệnnhỉ?
Vương Đường nhìn hắn một lát, mỉm cười nói:
- Ta cũng đang có ý đó.
Hai người nhìn Trần Biểu, Hàn Minh và Ô Hữu Sách rồi xin lỗi cáo lui đến gian phòng bên cạnh. Đoàn Phi đóng cửa lại, quay người cười với Vương Đường, nói:
- Vương công công, vì việc của đứa cháu quý hóa mà gần đây ông vất vả quá phải không?
Vương Đường cười nhạt, mặt không biến sắc, nói:
- Ta không hiểu Đoàn đại nhân đang nói gì?
Đoàn Phi đáp:
- Vương công công, ở đây chỉ có hai người, chúng ta nên thành thật với nhau. Nói thật lòng, những việc làm của tên cháu quý hóa đó không hứng thú gì với ta. Việc ta cần làm chỉ là phá án mà thôi. Không cần biết Chu Đăng bị ám sát hay là tự sát, miễn không phải do Chu An giết là được. Vương công công hiểu ý của ta chứ?
Vương Đường hai mắt díu lại nói:
- Đoàn đại nhân nghĩ như vậy thật chứ?
Đoàn Phi khẩn thiết nói:
- Đương nhiên là thật rồi. Thực sự ta không muốn đối đầu với công công. Tất cả đều là hiểu lầm, lẽ nào công công nghĩ rằng Chu Đăng tự sát thật? Ta đã nhượng bộ rồi, giờ xem ý công công như thế nào nữa thôi?
Vương Đường vẫn chưa có chủ ý, ông ta nghi ngờ nói:
- Trước sau Đoàn đại nhân thay đổi nhanh quá làm cho tại hạ khó mà tin được lời của Đoàn đại nhân.
Đoàn Phi bất đắc dĩ ngửa bàn tay nói:
- Cái này có gì mà khó hiểu? Ngay từ đầu ta căn bản không nghĩ sẽ đối đầu với công công. Ta chỉ cảm thấy vụ án đó có gì đó đáng nghi vì thế mới tự động đến Tô Châu điều tra. Mọi việc xảy ra sau khi đến Tô Châu đều là do tiểu nha hoàn biết võ công đó của ta làm cả. Nếu như ta thì quyếtbắt cóc cả Lưu tiểu thư đi, ta sẽ làm sạch sẽ gọn gàng chứ làm sao để các người tìm ra nhanh như thế?
- Khi đó thì đành đâm lao phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ sợ ta muốn biến việc lớn thành nhỏ công công cũng không tha cho ta vì thế ta chỉ còn cách phải giằng co với công công. Bây giờ ta đã có đủ thực lực để tranh cao thấp cùng công công, nếu như cứ tiếp tục làm lớn chuyện để rồi hai bên đều trọng thương thì không đáng chút nào. Điều kiện của ta rất đơn giản, công công nhường ta kết thúc vụ án này bằng bản án tự sát đồng thời xin ông cháu quý hóa kia của ngài trả lại toàn bộ văn tự gia sản Chu gia và văn tự gán mình của Chu thị đồng thời viết giấy cam kết trả lại tự do cho Lưu tiểu thư, bồi thường tổn thất về tinh thần cho Chu gia và Lưu tiểu thư mười vạn lượng bạc. Việc này kết thúc như vậy được chứ?
Sau khi nghe thấy lời Đoàn Phi như thế trong mắt Vương Đường lóe sáng như để phân biệt thật giả. Đoàn Phi tiếp tục khuyên bảo, nói:
- Đoàn mỗ hiện là khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ. Thực tế thì nhậm chức chỉ có ba tháng sau đó sẽ hồi kinh giao chỉ dụ, còn công công vẫn là một trong thái giám Giang Nam tam đại trấn thủ. Sau này chúng ta còn phải dựa vào nhau nhiều.
Vương Đường cẩn thận xem xét bốn phía, xác nhận là không có ai nghe trộm lời hai người, lúc đó mới cười nói:
- Hóa ra đại nhân đã có tính toán như vậy rồi, nếu như đại nhân sớm nói một lời thì ta đâu dám làm khó dễ cho đại nhân. Điều kiện mà đại nhân đưa ra không khó. Bây giờ đành xem đại nhân như thế nào vậy.
Đoàn Phi vui vẻ nói:
- Như vậy thì tốt quá. Vụ án này khi đã có kết luận, công công hãy đem những thứ đó giao cho ta, ta đảm bảo rằng Chu gia sẽ không làm khó công công hay là Vương Đức Toàn nữa, thậm chí bọn họ có thể rời nhà đi khỏi Tô Châu. Công công nghĩ thế nào?
Vương Đường cười sảng khoái nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh!
Hai người quay lại hiện trường phát hiện vụ án, Đoàn Phi hỏi Bố chính sử Trần Biểu, Án sát sử Hàn Minh và tri phủ Tô Châu Ô Hữu Sách:
- Vụ án này ba vị đại nhân còn nghi ngờ gì nữa không?
Bọn Trần Biểu nhìn thấy gương mặt bọn họ phơi phới liền biết rằng họ đã thương lượng được rồi, trong bụng thở phào nhẹ nhõm cho nên không còn nghi ngờ gì nữa. Đoàn Phi chỉ về phía hiện trường lại nói thêm vài câu nữa làm cho vụ án không còn chút sơ hở gì. Đến bọn Thạch Bân cũng đều bắt đầu hoài nghi vụ án này nói không khéo ngay từ đầu đã là một vụ tự sát. Chu Đăng hãm hại Chu An thì không có gì phải nghi ngờ, còn vì sao như thế thì giờ còn ai đi truy cứu nữa?
Đoàn Phi nhanh chóng viết xong phán quyết vụ án. Sau khi đưa qua Vương Đường xem không còn dị nghị gì nữa, Đoàn Phi lấy sơn hồng dán liêm phong rồi cho người mang đến hình bộ ở Nam Kinh. Việc này chẳng qua là che mắt thiên hạ thôi. Dựa vào quan hệ với Tiền Như Kinh và thân phận khâm sai của hắn thì án do hắn phán sẽ không có gì phải dị nghị cả.
Lúc đó mọi người đều vui vẻ, Vương Đường mở tiệc mời mọi người, Đoàn Phi vui vẻ dự tiệc.Những người bên cạnh hắn cũng nằm trong danh sách được mời. Bọn Thạch Bân cảm thấy vụ án kết thúc như thế này cũng rất tốt vì thế mà ai nấy đều thoải mái chè chén. Cuối cùng trừ Tô Dung bên cạnh khâm sai và đầu thủ lĩnh hộ vệ Hoa Minh thì mọi người ai nấy đều say mềm, đến bốn cao thủ Cẩm Y Vệ cũng không chừa.
Sắp xếp xe ngựa tiễn khâm sai trở về phủ, rồi lại đám Trần Biểu. Sớm đã đứng không vững nói năng lung tung, Vương Đường bỗng đứng vững, con mắt mênh mang cũng trở lại sắc sảo. Ông ta nói với một tên tùy tùng bên cạnh:
- Phái người giám sát từng người của khâm sai. Bất luận bọn họ vào kỹ viện hay đi nhà xí cũng phải giám sát cẩn thận cho ta.