Chốc lát đã đến cửa hàng của Lưu gia. Trên dãy phố này có đến vài cửa hàng rèn sắt, tuy nhiên cửa hàng của Lưu gia quả nhiên có quy mô và buôn bán tốt hơn những cửa hàng còn lại.
Đoàn Phi phe phẩy quạt đi vào trong cửa hàng. Nhìn biển hiệu, Tô Dung có vẻ nhớ ra gì đó, bước chân chậm lại, lùi về phía sau cùng.
Có người sớm đã đứng ở đó chờ nghênh tiếp là một người đàn ông trung niên, cung kính hướng về phía Đoàn Phi thi lễ, nói:
- Khâm sai đại nhân quá bộ đến cửa hàng nhỏ của chúng tôi, quả là vinh hạnh cho chúng tôi quá. Vương công công, Ô đại nhân, hân hạnh. Ông chủ Tô, ông chủ Ân, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?
Vương Đường mỉm cười nói:
- Ông chủ Lưu thật là biết làm ăn. Hôm nay là một ngày đẹp, có những binh khí lợi hại gì mang cả ra đây. Nếu như làm vừa mắt Đoàn đại nhân đây thì cửa hàng của các ngươi sẽ nổi danh đó.
Người đàn ông trung niên đó cười, nói:
- Vương công công, ông chủ Lưu ở đây là cha của tiểu nhân, ở nhà tiểu nhân là con thứ hai, người trong nhà đều gọi là Lưu nhị. Xin mời các vị đại nhân theo tiểu nhân. Những thứ tốt đều để ở đằng sau.
Đi vào hậu viên cửa hàng, những âm thanh rèn sắt đã rõ hơn nhiều. Dõi theo âm thanh phát ra Đoàn Phi nhìn thấy hậu viên có một cái lều lớn, hơn chục người có thân hình phương phi đang vây xung quanh hai cái lò lớn cao khoảng hơn ba mét. Trên cái đe mọi người thay nhau tra búa, nhìn cái lực đập búa của bọn họ, Đoàn Phi cảm thấy kỳ vọng kiếm được binh khí tốt.
Lưu nhị dẫn bọn họ vào căn phòng yên tĩnh mát mẻ, hai đứa trẻ mang trà lên. Rõ là loại trà Động Đình Bích Hoa Xuân. Loại này sau khi được Chính Đức đổi tên quả nhiên trở nên lưu hành trở lại.
Lưu nhị cười nói:
- Đoàn đại nhân, không biết trong phủ cần loại binh khí gì?
Đoàn Phi liếc nhìn Tô Dung, Tô Dung nói:
- Mười năm đao, mười năm kiếm. Bọn họ học đao tốt rồi. Lưu sư phụ, bốn người bọn họ muốn dùng đao. Xin ông cho bọn tôi xem loại đao tốt nhất.
Lưu nhị gật đầu, hắn liếc mắt nhìn bọn Thạch Bân, nói nhỏ với bọn tiểu đồng đôi ba câu. Hai tên tiểu đồng đó vẻ mặt kinh ngạc, nhìn trộm bọn Đoàn Phi cái rồi mới quay người đi.
Giờ đây tai của Đoàn Phi đã nhạy bén hơn nhiều rồi, nghe thấy lời của Lưu nhị nói:
- Đem Thần Long Trảm và năm thanh đao bằng thép ròng đã làm xong lại đây.
Hắn mong chờ vạn phần cái thanh Thần Long Trảm kia.
Một lát sau, hai tiểu đồng kia cầm thanh đao đi vào. Nhìn cái bộ dạng cẩn trọng của hắn, Đoàn Phi và đám Vương Đường bị khơi dậy sự tò mò. Chỉ nhìn thấy thanh đao được trân trọng và cẩn thận đặt trên bàn. Đoàn Phi đưa cánh tay trái ra toan nắm lấy, Lưu nhị định nói gì nhưng lại thôi, Đoàn Phi liếc mắt nhìn thấy hai tiểu đồng có vẻ không hài lòng, trong bụng suy nghĩ chút rồi càng thêm cẩn thận. Nắm chặt tay cầm, đầu tiên hắn thử chút, chỉ cảm thấy nặng trình trịch, nặng hơn mình tưởng tượng đến vài phần.
Đoàn Phi giả bộ trượt tay không cầm lên sau đó mới thốt lên:
- Nặng quá!
Lưu nhị mỉm cười nói:
- Thanh đao này là ba năm trước cha của tiểu nhân trước khi rửa tay gác kiếm làm ra. Tiểu nhân và đại ca của mình ở bên làm trợ thủ, tổng cộng rèn bảy bảy bốn mười chín ngày. Nguyên liệu làm ra thanh Thần Long Trảm này là mười cân loại sắt lạnh vùng Bắc Hải, cộng với năm mươi cân gang. Sau khi hoàn thành thanh đao tổng cộng nặng bốn mươi sáu cân tám lạng. (Ps: một cân Trung Quốc tương đương nửa cân ta)
- Bốn mươi sáu cân tám lạng!
Đám Vương Đường kinh ngạc thốt lên, còn hai tiểu đồng kia thì nhìn nhau cười. Người bị ăn quả lừa với thanh Thần Long Trảm này không ít. Vị Đoàn đại nhân xem ra có vẻ anh minh này kết quả cũng bị mắc lừa nốt.
Chỉ nhìn thấy mặt Lưu nhị có vẻ kiêu ngạo nói:
- Không sai. Nhìn thanh Thần Long Trảm này không được dài và to cho lắm nhưng đủ bốn mươi sáu cân tám lạng. Thần khí tự nhận ra chủ, không biết các vị đại nhân ở đây ai có duyên với nói đây.
Hoa Minh bước lên nửa bước, mặt mày tỉnh bơ dâng thanh Thần Long Trảm trước mặt Đoàn Phi, nói:
- Đại nhân, xin hãy kiểm tra thanh đao.
Đoàn Phi vừa nhấn cái chốt, bỗng nghe tiếng phóng của thanh đao, nó dài ra. Đoàn Phi cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng. Mới chỉ là cái đao có thể phóng dài ra Vương Đường đã khen nức nở. Trong mắt hắn hiện rõ sự tham lam.
Đoàn Phi nắm chặt chuôi đao đã được bọc da, từ từ đưa thanh đao lên. Chỉ thấy bề mặt thanh đao không sáng, trên khắc những ký tự khó hiểu được liên kết lại bằng một rãnh máu như răng cưa. Tất cả làm cho người ta có cảm giác quái dị, hình thù kỳ quái, không phải loại phác đao, quỷ đầu đao hay cửu hoàn đao vẫn thường thấy. Thẳng nuột như một cây thước dài một bên là những cái mũi nhọn, vừa giống cái dao cắt giấy được làm dài và dày lên. Vừa nãy ai cũng cảm thấy khí lạnh kinh người phát ra từ thanh đao, còn giờ khi nhìn thấy cả thanh đao thì không còn cái cảm giác ấy nữa.
Lưu nhị thấy Đoàn Phi đang chăm chú nhìn sáu chữ lạ trên thanh đao mới giải thích rằng:
- Trên thanh đao khắc sáu chữ là câu chú Đại Minh viết theo thể chữ Phạn. Mỗi một chữ trong sáu chữ trên đều có thể hóa giải một kiếp nạn trong luân hồi. Chữ Úm làm cho người ta hội tụ đủ ngũ minh, chữ Ma giúp người ta trở nên từ bi, chữ Ni đưa người ta thoát khỏi lục đạo, chữ Bá giúp diệt khổ, chữ Mễ tránh ma chướng, chữ Hồng giúp công đức viên mãn. Sáu chữ chân ngôn này pháp lực vô biên, có thể giúp thanh đao này trừ được sát khí, siêu độ vong hồn. Trước khi khắc sáu chữ này, sát khí thanh đao ghêngười, vì thế mới khắc sáu chữ này. Tiểu nhân và huynh trưởng của mình đã chay tịnh bảy ngày, sau đó dùng bảy ngày khắc chữ mới thành thanh đao thế này. Chân ngôn hoàn thành, sát khí thanh đao bỗng biến mất, thần dị phi thường.
Tuy biết hắn ăn nói hàm hồ, có điều Đoàn Phi vẫn cảm thấy rất thích thú, vuốt thanh đao, hắn hỏi:
- Sao hình dạng của thanh đao lại kỳ quái vậy?
Lưu nhị giải thích:
- Đoàn đại nhân, trước khi rèn thanh đao này cha và huynh đệ tiểu nhân đã nghiên cứu qua rất nhiều loại đao. Từ đao đời Hán, đời Đường, cho đến kiếm Nhật hiện tại chúng tôi đều nghiên cứu một cách tỉ mỉ, qua xem xét ưu khuyết điểm của từng loại mới phát hiện căn bản không có phương pháp nào có thể làm ra một thanh đao hoàn mỹ. Kết quả là chế tạo ra thanh đao có hình dáng thế này. Thanh đao này sắc bén, cứng hơn kiếm Nhật, càng không dễ gãy như đao đời Đường, hay kiếm Nhật. Ngoại trừ việc hơi nặng ra có lẽ không còn khuyết điểm nào khác. Múa thanh đao này như thần long thoát xác, nếu dùng trên chiến trường chắc chắn có thể chém đao đoạt kiếm không đỡ được. Vì thế mới đặt cho nó tên gọi là Thần Long Trảm.
Đoàn Phi vuốt nhẹ thân đao, không kìm nổi liền vận công vào thân đao, bỗng thấy trên đao xuất hiện dị thường. Bề mặt tối bỗng sáng lên, Đoàn Phi kinh ngạc, vội vạng thu nội công. Theo đó trong mắt Lưu nhị lóe sáng. Trong đám người đó ít nhất có ba người để ý thấy tình tiết nhỏ đó.
Đoàn Phi thích thú nhìn thanh đao, hai tên tiểu đồng kia lại mang vào thêm năm thanh đao nữa. Tất cả đều là những thanh đao tốt được làm bằng kỹ thuật tinh xảo trải qua quá trình tinh luyện. Có đều nếu đem so sánh với thanh đao trong tay Đoàn Phi đương nhiên vẫn thua kém nhiều phần, trọng lượng nhẹ hơn đến nửa. Nhưng được cái sáng loáng, nhìn bề mặt lại cảm thấy có phần đẹp đẽ hơn.
Lưu nhị cười nói:
- Năm thanh đao này cũng là những thanh đao tốt được gia đình chúng tôi chế tác tỉ mỉ. Nếu đại nhân thích, tiểu nhân lấy rẻ đại nhân, mỗi thanh đao một trăm lượng.
Thạch Bân thốt lên:
- Một trăm lượng??? Ông chủ, khác nào cắt cổ người ta. Những cửa hàng khác, một thanh đao tốt cũng chỉ giá mười lượng.
Đoàn Phi lắc đầu kín đáo. Đúng là tên ngốc, làm mất mặt quá. Chỉ thấy bọn Quách Uy rời khỏi Thạch Bân như kiểu không tán đồng với hắn.
Lưu nhị không để bụng, nói tiếp:
- Vị đại ca này bụng dắt thanh đao, có thể đưa ra cho ta coi được không?
Biết ý Đoàn Phi, hắn rút thanh đao đưa cho Lưu nhị. Lưu nhị cầm thanh đao trong tay nhìn tỉ mỉ, mỉm cười nói:
- Đây là thanh đao phòng chữ Mã trong Ứng Thiên Phủ bán phải không? Ba mươi năm trước Mã Tự Thành bị cha của tôi đáng gãy chân đuổi ra khỏi cửa, không ngờ trở thành thợ rèn số một trong Ứng Thiên Phủ. Chất liệu binh khí hắn bán ra đúng là có tốt hơn những nơi khác một chút, nhưng có điều hắn chưa được chân truyền, cộng thêm tính xấu của hắn, cho nên thanh đao này cũng giống như tính cách của hắn, chỉ tốt mã mà thôi. Cầm trong tay nhẹ tênh, đến trọng tâm cũng mất nửa phần. Thanh đao này dùng để thái thịt lợn còn tốt chứ chém xương thì còn kém lắm.
Thạch Bân mặt đỏ, đương muốn phản bác lại thì thấy tay trái Lưu nhị cầm thanh đao đó, tay phải vội cầm thanh đao bằng thép ròng của mình tiện tay chém vào với nhau.
Vừa nghe âm thanh vang lên, thanh đao bằng thép ròng kia vẫn nguyên vẹn nhưng thanh đao của Thạch Bân thì bị gãy đôi. Nhìn cái cảnh này, Thạch Bân há hốc mồm miệng, không nói được gì.
Lưu nhị đem hai nửa gãy kia ném vào góc tường, mỉm cười nói:
- Giờ vị đại ca này hiểu rồi chứ? Muốn làm được việc thiện trước tiên phải có binh khí tốt. Trong cuộc giao chiến, sự tốt xấu của một thanh đao trong tình huống khẩn cấp rất có thể quyết định vận mệnh của người sử dụng nó. Ngài cảm thấy bỏ ra số tiền như thế để có được một thanh đao tốt liệu có đáng không?
Mặt Thạch Bân lúc này lại càng đỏ, có điều lúc này hoàn toàn là do ngượng. Đoàn Phi không đành lòng thấy hắn như thế, cười nói:
- Quả nhiên tiền nào vải đấy, năm thanh đao bằng thép ròng này ta lấy hết. Hoa Minh, các ngươi mấy người muốn đổi binh khí nào?
Hoa Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ đại nhân quan tâm, những thanh đao mà bọn tôi dùng đều là những thanh đao tốt nên có lẽ không cần phải đổi nữa.
Lưu nhị kinh ngạc, nói:
- Vị đại nhân này có thể cho ta xem thanh đao của mình không?
Hoa Minh hỏi ý kiến của Đoàn Phi rồi mới cởi thanh đao ra đưa luôn cả vỏ bọc cho hắn.