Tuần Thú Đại Minh

Không biết trải qua bao lâu, Đoàn Phi đột nhiên tỉnh lại, giống như sau
khi ăn no ngủ say tự nhiên tỉnh lại, tinh thần dồi dào gấp trăm lần,
toàn thân tràn đầy khí lực, mở mắt ra liền thấy ánh sáng ngọn nến mờ ảo
dường như sáng hơn rất nhiều, cứ năm thước lại thấy vài con muỗi bay qua rất rõ ràng, thậm chí khi nó vỗ cánh cũng hiện ra rõ mồn một trước mắt.

- Dung nhi!

Đoàn Phi đột nhiên nhớ lại một chuyện, liền vội vàng xoay người. Tô Dung
lẳng lặng đứng sau lưng hắn cách không đến một thước, thản nhiên nhìn
hắn, Đoàn Phi tựa hồ không nhận ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt nàng, chỉ
cảm thấy nàng tựa như một tòa băng sơn vĩnh hằng, khiến người ta kính
trọng nhưng phải giữ khoảng cách.

- Dung nhi!

Trong lòng Đoàn Phi chợt ớn lạnh, hắn cười khổ nói:

-Xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý giấu ngươi.

Tô Dung thản nhiên nói:

-Cứu người trước đã, nhũng chuyện khác để nói sau, hiện tại hai loại tâm
pháp của người đã bắt đầu dung hợp, sẽ không xuất hiện lại việc nguy
hiểm như vừa nãy đâu!

Đoàn Phi cười khổ nói:

-Tốt
rồi! Dung nhi, ngươi sẽ không chờ ta cứu bọn họ xong sẽ lập tức đâm một
kiếm giết chết ta chứ? Cho dù phạm vào tội chết cũng nên cho ta cơ hội
nói rõ.

Tô Dung xoay người rời đi, nặng nề đóng cửa lại.
nhìn vẻ tức giận của Tô Dung, ngược lại, Đoàn Phi lại thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi, xoay người nhìn Hạ Thịnh đang ngủ say trên giường, vừa
nãy hắn cảm giác được vài cổ chân khí tán loạn chạy tới thân thể Hạ
Thịnh, không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Có lẽ nên vứt bỏ chuyện khác,
trước hết giải quyết tốt đỉnh đầu rồi sẽ tính sau.

Đoàn Phi tỉ mỉ kiểm tra, sau khi cảm thấy không vấn đề gì, hắn đẩy đẩy Hạ Thịnh, gọi:

-Hạ đại ca, dậy đi.

Hạ Thịnh ngủ say không dậy nổi, Đoàn Phi có chút luống cuống, sau hồi lâu
mới nhớ mình cho Hạ Thịnh hít không ít mê dược, còn để y hít khói hỗn
hợp giữa cánh hoa Mạn Đà La và Mê Điệt Căn, theo lý mà nói, Hạ Thịnh ngủ tới hừng sáng cũng không vấn đề gì.

Đoàn Phi vội vàng lấy thuốc giải trong hòm thuốc đặt trước mũi Hạ Thịnh, sau khi Hạ Thịnh hít thuốc giải này vào đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh, sau đó liền mở mắt
tỉnh lại.

Đoàn Phi lo lắng nhìn y, Hạ Thịnh chớp mắt vài cái, tiêu cự hai mắt dần dần đặt trên mặt Đoàn Phi. Đoàn Phi nói:

-Hạ đại ca cảm thấy thế nào?

Ánh mắt Hạ Thịnh đã có chút thần thái, y chăm chú nhìn Đoàn Phi một hồi, đột nhiên hỏi:

-Ngươi là ai?

Đoàn Phi giật nảy mình, nói:

-Ta là Đoàn Phi, Hạ đại ca không nhận ra ta sao?

Hai mắt Hạ Thịnh hiện lên vẻ quái dị, chằm chằm nhìn Đoàn Phi, miệng lẩm bẩm nói:

-Đoàn Phi? Oh Đoàn Phi, Đoàn đại nhân, ta nhớ ra rồi.

Đoàn Phi vui vẻ nói:

-Đúng vậy, Hạ đại ca, ta chính là Đoàn Phi, Hạ đại ca nhớ ra rồi sao?

Hạ Thịnh nhíu mày, nói:

-Nhớ chứ, chúng ta gặp nhau ở trấn Hải An, đánh giặc Oa, thời điểm cuối cùng gặp mặt, đại nhân sai ta mang một phong thư đi Dương Châu cứu sư đệ, ta nhớ tất cả rồi, các sư đệ hiện tại thế nào?

Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Tốt rồi, tất cả đều được cứu ra rồi, tuy nhiên các người đều bị tà thuật
khống chế, trước tiên ta cứu huynh tỉnh lại đã, bây giờ bọn họ thần trí
không rõ, ta sẽ chữa trị cho bọn họ sau.

Toàn thân Hạ Thịnh rật rật một cái, y trừng mắt nhìn, lấy làm lạ hỏi:

-Đoàn Phi? Ta tại sao ở chỗ này? Sư đệ ở đâu? Bọn họ hiện tại thế nào?

Đoàn Phi ngẩn người, nói:

-Hạ đại ca, chẳng phải ta vừa mới nói sao? Ngọc Kỳ, Ngọc Lân đang nằm bên
cạnh, các người bị tà thuật khống chế, trước tiên ta cứu huynh tỉnh lại, chắc chắn huynh không có vấn đề gì, ta sẽ đi chữa trị cho bọn họ. Hạ
đại ca vận công kiểm tra trước, từ từ nhớ lại mọi chuyện trước kia, xem
có ổn không?

- Uhm.

Y trả lời ngắn gọn một câu, quay đầu nhìn huynh đệ Nhạc Thị ngủ trên giường, y yên lòng, ngồi xếp bằng
vận công, sau một hồi y mở to mắt nhìn Đoàn Phi nói:

-Tốt lắm, ta không cảm thấy có điều gì bất thường, đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia rồi, không có điều gì bất thường.

Đoàn Phi thở phào nói:

-Như vậy tốt rồi, Hạ đại ca, chuyện đã trải qua để bàn sau, trước hết ta phải cứu Ngọc Kỳ, Ngọc Lân tỉnh lại.

- Tốt.

Hạ Thịnh vén chăn mỏng lên, ngồi ở mép giường nói:

-Cần ta hỗ trợ sao?

Đoàn Phi nói:

-Hẳn là không cần, Hạ đại ca trước hết ngồi nghỉ ngơi đã.

-Uhm, ta nghỉ ngơi một chút

Hạ Thịnh ngồi ở mép giường nhìn Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Lân.

Trong lòng Đoàn Phi có chút nghi hoặc, Hạ Thịnh trước mắt thực sự có điểm không giống Hạ Thịnh trước kia.

-Hạ đại ca thực sự không có vấn đề gì sao?

Đoàn Phi tỉ mỉ hỏi lại.

- Không có.

Hạ Thịnh sờ sờ đầu, nói:

-Rất tốt, đại nhân hãy yên tâm.

Đoàn Phi nghi hoặc gật đầu, cầm lấy công cụ đi tới bên giường Nhạc Ngọc Kỳ,
trước khi động thủ Đoàn Phi lại không kìm nổi lòng quay đầu nhìn Hạ
Thịnh, chỉ thấy Hạ Thịnh đang nhìn qua bên này, nói:

-Đại nhân, ta có thể qua đó trợ giúp không?

Đoàn Phi nói:

-Đương nhiên có thể, Hạ đại ca tới giúp ta phân biệt huyệt đạo, ta thực không giỏi việc này.

Hạ Thịnh nhảy xuống giường, chân trần đi tới bên cạnh Đoàn Phi, đỡ Nhạc
Ngọc Kỳ dậy, dưới sự chỉ huy của Đoàn Phi, trợ giúp Đoàn Phi xác nhận
những huyệt đạo. Có Hạ Thịnh trợ giúp, hiệu suất công việc của Đoàn Phi
được giải quyết rất nhanh, không đến mười phút đã chuẩn bị xong hết
thảy. Đoàn Phi rất cẩn thận chuyển lực khí thần công Hạo Thiên, không
ngờ chân khí lại trực tiếp đi về phía hạ Đan Điền, sau đó theo đại tràng Dương Minh theo huyệt Thương Dương rót vào đỉnh đầu Nhạc Ngọc Kỳ.

Thoáng chốc Đoàn Phi thu tay lại, tình hình hết thảy đều bình thường, hai châm chế thần thuật quản chế trên người Nhạc Ngọc Kỳ được tháo bỏ hết, nhưng Nhạc Ngọc Kỳ vẫn chưa tỉnh lại vì mê dược. Đoàn Phi dưới sự trợ giúp
của Hạ Thịnh, tiếp tục cứu chữa Nhạc Ngọc Lân. Sau khi kiểm tra không có vần đề gì, liền lần lượt cho hai người bọn họ hít thuốc giải, hai người bọn họ lập tức hắt hơi một cái rồi tỉnh lại.

Sau khi Nhạc Ngọc
Kỳ và Nhạc Ngọc Lân tỉnh lại không có hiện tượng mất trí như Hạ Thịnh,
hai người vừa mở mắt liền thấy Đoàn Phi và Hạ Thịnh, trên miệng nhếch
lên tươi cười, sau đó nhảy dựng lên ôm chặt lấy bọn họ, vui vẻ nói:

-Phi ca, Đại sư huynh, đệ biết ngay các người sẽ nghĩ cách cứu chúng đệ.

Hai huynh đệ sinh đôi này quả nhiên danh bất hư truyền, sau khi tỉnh lại
động tác và cách nói chuyện giống nhau y đúc. Bốn người sum họp cùng một chỗ, cảm giác giống như đã trải qua một thế kỷ. Đoàn Phi đâm đấm mỗi
người một cái, nói:

-Lúc nhàn rỗi chúng ta nói chuyện sau, các người còn nhớ những chuyện sau khi bị bắt không?

Nhạc Ngọc Kỳ và Nhạc Ngọc Lân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, nói:

-Chúng ta chỉ nhớ ăn tối xong, là lăn ra ngủ luôn, cho đến lúc này tỉnh lại, đã trải qua bao lâu rồi?

Đoàn Phi gật đầu, nói:

-Xem ra, sau khi bị bắt các người đã mất trí nhớ, như vậy cũng tốt, Hạ đại ca cảm thấy thế nào?

Đoàn Phi phát hiện sắc mặt Hạ Thịnh có chút xanh xao, nghe Đoàn Phi hỏi, Hạ Thịnh cố gắng ổn định tinh thần, nói:

-Không vấn đề gì, ta thực ra nhớ rõ một việc, hôm ta cứu bọn họ ra, phát hiện
bọn họ có chút không ổn. Ta liền mang bọn họ đi tìm thấy thuốc, thầy
thuốc cả gan nói bọn họ ngu ngốc hết thuốc chữa. Ta nhất thời lo cãi vã
cùng gã thầy thuốc, trong lúc không để ý liền bị mê hương làm hôn mê.
Cho đến khi ta tỉnh lại đã bị một người áo đen bịt mặt khống chế, người
đó ép hỏi ta bí quyết Tử Hà Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm, ta không nói y liền lấy Ngọc Kỳ, Ngọc Lân uy hiếp ta.

Hạ Thịnh liếc mắt nhìn Ngọc Kỳ, Ngọc Lân rồi nói:

-Vì hai tiểu tử này, ta đành phải giao tâm pháp Tử Hà Thần Công cho y, sau
đó cũng nói ra bí quyết Độc Cô Cửu Kiếm. Ai ngờ y vẫn không buông tha
cho chúng ta, cũng may Đoàn đại nhân đúng lúc đuổi tới, lại dùng châm
thuật cứu chúng ta. Bằng không chúng ta không những không cứu được hai
sư đệ, e là sẽ trở thành tội nhân của phái Hoa Sơn.

Cặp mắt hai người Ngọc Kỳ, Ngọc Lân đỏ ửng, quỳ xuống đất nói với Hạ Thịnh:

-Đại sư huynh, đều là lỗi của bọn đệ, đại sư huynh hãy trừng phạt bọn đệ.

Đoàn Phi cắt ngang lời bọn họ, kéo bọn họ dậy, nói:

-Được rồi, đứng lên đi, không phải lỗi của các ngươi, các ngươi không cần tự
trách mình. Hạ đại ca còn nhớ gã mặc áo đen kia không? Ví như thân thể
y, cao thấp, béo gầy gì đó?

Hai mắt Hạ Thịnh ngưng đọng, ánh mắt hận thù nói:

-Đương nhiên ta nhớ rõ, cặp mắt kia vĩnh viễn không thể quên, người mặc áo đen kia chính là Dương Châu Tri phủ Bảo đại nhân!

- Là y.

Đoàn Phi không quá ngạc nhiên, hắn chậm rãi gật đầu, nói:

Y là người phái Âm Quý, đương nhiên không thể song hành với chính phái.
Hơn nữa y còn rình rập Tử Hà Thần Công và Độc Cô Cửu Kiếm, khó trách y
lôi kéo các ngươi vào vụ án mạng. Tất cả chuyện này đều đã rõ rồi.

-Phi ca, còn chờ gì nữa? Đại sư huynh tuyệt không nhìn lầm, chúng ta cũng có thể làm chứng, mau đi bắt y lại!

Nhạc Ngọc Kỳ lớn tiếng nói.

Đoàn Phi nhìn y, khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh, nói:

-Ta dựa vào cái gì để bắt y? Dựa vào thân phận Đô Sát Viện Hữu Đô Thiêm Ngự Sử hay khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ?

Nhạc Ngọc Kỳ biết mình lỡ lời, khuôn mặt y đỏ ửng, cúi gằm xuống. Đoàn Phi cũng không gặng hỏi, nói:

-Ta biết có người có một số việc không muốn nói, những chuyện đã qua cũng
đừng chú ý tới, tóm lại ta sẽ báo thù thay các ngươi. Sớm muộn gì cũng
sẽ đem Đại Bảo Ngư giao cho các người xử trí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui