- Hạ đại ca, Ngọc Kỳ, Ngọc Lân, chúng ta lại gặp rồi!
Thạch Bân cười ha hả chào hỏi với bọn họ.
- Hừ
Nhạc Ngọc Kỳ hừ một tiếng, nhìn Thạch Bân một cách không thân thiện, ngay cả Nhạc Ngọc Lân ngày thường khá hiền lành cũng mặt hầm hầm đi tới sau
lưng Thạch Bân.
- Mọi người từ từ nói nhé, Vương Đường hẹn ta ra ngoài chơi chút, không chừng đã tới rồi, ta đi trước đây.
Đoàn Phi không có nghĩa khí xoay người mà đi, chỉ nghe đằng sau không bao
lâu vọng ra tiếng kêu thảm thiết của Thạch Bân, và tiếng gào thét tức
giận của Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Lân:
- Ai kêu ngươi thừa cơ bắt nạt bọn ta, ai kêu ngươi chế nhạo ta.
Đoàn Phi và Tô Dung nhìn nhau cười, tiếp tục đi tới trước.
Không bao lâu Vương Đường đích thân tới tận nhà mời, Đoàn Phi rất vui mừng đi theo lão, liên tiếp chơi mấy ngày, sự cảnh giác của Vương Đường đối với Đoàn Phi gần như hoàn toàn biến mất, Lại bộ cũng đưa công hàm về, vụ án của Chu An duy trì được nguyên tắc của Đoàn Phi, cuối cùng cũng đã kết
án, Chu An được vô tội thả ra, Chu thị và Lưu tiểu thư có được tự do,
quan viên Tô Châu tuy có sơ sót, nhưng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện cũ bỏ
qua, từ xưa quan trường luôn là thế, lợi ích của dân thường thì không ai duy trì đâu.
Một vị khâm sai khác là Dương Thận đang lo xã giao ở Ứng Thiên mấy ngày sau cũng vội vàng tới Tô Châu, y nhìn thấy cảnh
tượng Đoàn Phi và Vương Đường cư xử hòa đồng với nhau thì rất ngờ vực,
muốn chất vấn nhưng lại không có cớ.
Vụ án của Chu An Đoàn Phi
xủ rất đúng, lúc nước thần thử nghiệm vết máu lại có nhiều người làm
chứng, Dương Thận đành phải để bụng những mối ngờ vực.
Y cũng
tìm gặp Đoàn Phi nói chuyện riêng, Đoàn Phi không trả lời trực tiếp
những nghi vấn của y, chỉ nói với y rằng:- Dương đại nhân không cần nghi ngờ, tại hạ làm việc không có lỗi với trời đất quỷ thần, không phụ sự
ưu ái của Hoàng thượng, sự tương giao giữ tại hạ và Vương Đường chằng
qua chỉ là kế lấy lui làm tiến thôi, Dương đại nhân cứ chờ xem đi.
Có hai vị khâm sai đại nhân trấn thủ Tô Châu, người trên kẻ dưới của Tô
Châu đều rất biết điều, bọn họ chỉ mong ráng chịu đựng trong khoảng thời gian này đợi khi khâm sai đại nhân rời khỏi mới nói sau, ai ngờ rằng
lúc bình yên nhất này, lại đột nhiên xảy ra một vụ án mạng phá vỡ sự yên tĩnh khó mà có được.
Một ngày khi Đoàn Phi đang ăn điểm tâm sáng với Vương Đường, một nha dịch thân đầy mồ hôi chạy tới, lạy bái với Đoàn Phi nói:
-Bẩm Khâm sai đại nhân, tri phủ Ô đại nhân phái ti chức tới báo cáo gấp,
huyện Thường Thục xảy ra một vụ thảm án diệt môn, sau khi huyện lệnh
Thường Thục sơ bộ điều tra chưa phát hiện manh mối, ông ấy nghe oai danh của khâm sai Đoàn đại nhân đã lâu, lại biết Khâm sai đại nhân đang ở Tô Châu, nên phái người vội vàng tới đây báo cáo, hy vọng Khâm sai đại
nhân có thể đích thân tới Thường Thục tra án, Ô đại nhân ra lệnh ti chức chuyển gấp bức thư do huyện lênh Thường Thục Hồ Thanh viết cho Đoàn đại nhân, xin Đoàn đại nhân định đoạt!
Đoàn Phi mở thư ra xem, vỗ bàn nói:
-Hung thủ tàn nhẫn thật, Vương công công, xem ra hạ quan phải đích thân đi một chuyến rồi.
Đoàn Phi nói xong vội đi, sau khi thông báo với Dương Thận liền bắt đầu
chuẩn bị, với bộ dạng rất nhiệt tình với công việc, Dương Thận suy nghĩ
một hồi, vẫn quyết định ở lại Tô Châu, Đoàn Phi làm Khâm sai thật thoải
mái, không có nghi án hay vụ án lớn xảy ra thì hắn có thể nhàn rỗi dạo
chơi khắp nơi, Dương Thận thì không rảnh rỗi như vậ cảm thấy phủ Tô Châu dưới sự cai quản của y vẫn còn nhiều vấn đề, người trên kẻ dưới của phủ Tô Châu đều bằng mặt không bằng lòng, cái chức Khâm sai phụ trách giám
sát Đoàn Phi này của y sau khi tới Tô Châu ngược lại không kiếm được
miếng ăn béo bở như là Đoàn Phi, thật là trò mỉa mai cực lớn.
Đoàn Phi từng nói chuyện riêng với y, nên Dương Thận cũng không thể can
thiệp nhiều vào hành động của Đoàn Phi, giờ thì tốt hơn rồi, Đoàn Phi
trực tiếp tới huyện Thường Thục, y lại không thoát thân được, muốn lo
cũng không lo được.
Đội ngũ xuất hành lần này của Đoàn Phi vô
cùng hoành tráng, không thể sánh nổi lúc tới Tô Châu, dẫn theo cả đội
nghi thức Khâm sai, đội ngũ bảo vệ cũng tăng thêm một nghìn người, đội
cao thủ Cẩm Y Vệ do Hoa Minh dẫn đầu cũng gia tăng năm người, đạt đến số lượng 10 người, những người này đều là vua Chính Đức ra lệnh cho Hoa
Mình đích thân lựa chọn trong Cẩm Y Vệ, võ công hạng nhất, lòng trung
thành cũng không vấn đề.
Trên đường vô số người dân vây đến xem, vào lúc chạng vạng tối đội nghi thức Khâm sai thuận lợi đến huyện
Thường Thục, huyện lệnh dẫn theo các quan văn như Huyện thừa và ba nhóm
nha dịch ra thành đón tiếp, sau khi Đoàn Phi vào huyện Thường Thục không dừng lại lâu, rửa mặt uống chén nước liền đến thẳng hiện trường xảy ra
vụ án.
Hiện trường vụ án ở chân núi Ngu Sơn phía bắc huyện
Thường Thục, trong đồng ruộng to lớn có mười mấy căn nhà ngói đứng riêng biệt, đây chính là thôn Ngu Sơn. Trên đường đi Đoàn Phi tra hỏi tình
tiết vụ án với Hồ huyện lệnh, nhưng mà lão ta kể mơ hồ, râu ông nọ cắm
cằm bà kia, Đoàn Phi quả thực nghi ngờ lão ta có thực sự tới qua hiện
trường hay không.
Trưởng thôn và Lý Giáp đã ở đầu thôn đợi từ
lâu, sau một hồi tham kiến thi lễ, Đoàn Phi nói với ông trưởng thôn già
họ Lưu kia rằng:
-Lưu trưởng thôn, tình tiết vụ án cụ thể là sao? Tối qua có nghe thấy hay nhìn thấy những động tĩnh khả nghi nào không?
Người thanh niên trẻ tuổi Lý Giáp bên cạnh Lưu trưởng thôn giành lấy nói:
-Tối qua chó trong thôn sủa cả đêm, tiểu nhân mấy lần chạy ra xem xét đều
không phát hiện gì cả, cho tới sáng hôm nay, mới nghe thấy tiếng kêu
thất thanh của lão nhị Trương gia, mới phát hiện nhà bọn họ xảy ra thảm
án.
- Ủa? Không phải nói là thảm án diệt môn sao? Sao vẫn còn một người sống sót vậy?
Thạch Bân chen miệng hỏi.
Lưu trưởng thôn thở dài nói:
-Lão nhị Trương gia không chết, nhưng mà cậu ta vốn có chút khờ, trải qua
một đêm tối qua bị hù dọa, giờ thì hoàn toàn khờ rồi, ngay cả người cũng không nhận ra, tới giờ vẫn chưa ăn một miếng cơm, có khác gì chết rồi.
Huyện lệnh Thường Thục Hồ Thanh quở trách nói:
-Chưa chết hết thì không thể gọi là diệt môn, ông già này, dám gạt bổn quan,
gạt đại nhân, thật đáng chết, quay về ta sẽ tính sổ với ông sau!
Đoàn Phi lãnh đạm liếc nhìn Hồ Thanh một cái, trong bức thư của hắn còn nói
đã điều tra hiện trường, xem bộ hoàn toàn là lời dối trá, tất cả các
quan viên của phủ Tô Châu không ai tốt hơn chút sao?
Ánh mắt
thản nhiên của Đoàn Phi nhìn Hồ Thanh khiến hắn cảm thấy kinh sợ, toàn
thân đột nhiên tuôn chảy mồ hôi, Đoàn Phi không ngờ ánh mắt của mình lại tạo ra hiệu quả như thế này, hắn thu lại ánh mắt, và nói:
-Mời
trưởng thôn hãy dẫn chúng ta tới hiện trường vụ án Giang gia, lão cùng
với Lý Giáp đưa người chưa chết ấy tới đây, cậu khờ? Bổn quan trị cậu
khờ là giỏi nhất.
Sau khi nghe hắn nhắc lại chuyện cũ,
Tô Dung tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nếu là đệ tử Ma Môn khác,
Tô Dung đã đâm một nhát từ lâu rồi, nhưng mà tên Đoàn Phi này ở với nàng đã ba tháng rồi, thậm chí có chút không nỡ hạ thủ.
Tô Dung theo gã Lý Giáp ấy đi, bọn người Đoàn Phi tới trước cửa nhà họ Giang.
Đoàn Phi không trực tiếp bước vào khu vườn đang rộng mở của nhà họ Giang, mà đứng trước cửa nhìn tứ phía, chỉ thấy vị trí nhà họ Giang rơi vào nơi
hẻo lánh nhất của Ngu Sơn thôn, cách nhà các thôn dân khác một khoảng
cách nhất định, nếu xảy ra chuyện gì, e rằng những người khác của Ngu
Sơn thôn hoàn toàn không thể nghe thấy, tất nhiên, trong thôn mọi nhà
đều nuôi chó, một con kêu thì cả đàn sẽ kêu theo, muốn không nghe thấy
cũng khó.
Nhà họ Giang nuôi một con chó đen to lớn, sau khi bị
người trong thôn kéo ra vẫn hướng về phía bọn người Đoàn Phi mà sủa,
Đoàn Phi nghi ngờ nhìn con chó đó, và nói:
-Thạch Bân, qua đó xem sao, xem trên người con chó đó có vết thương không?
Thạch Bân tới đó xoay một vòng quanh con chó, và nói:
-Đại nhân, trên mình con chó này không có bất cứ vết thương nào cả.
Đoàn Phi xoay người hỏi Lưu trưởng thôn rằng:
-Lão trưởng thôn, các lão có quen với nhà họ Giang không? Buổi tối nhà bọn họ có xích chó lại không?
Lưu Trưởng thôn nói:
-Xin đáp lời đại nhân, chúng tiểu nhân nuôi chó để phòng trộm, làm gì có
chuyện xích lại, mọi người đều không xích, hôm nay các đại nhân tới tra
án, chúng tiểu nhân sợ làm kinh hãi tới đại nhân, nên mới xích chó lại.
-Ồ, không có xích à, theo ta thấy chó của nhà họ Giang rất hung dữ nhỉ? Tối qua hung thủ đột nhập vào nhà, theo lẽ nó lập tức xông tới cắn, hung
thủ phải xử lý nó trước mới có thể giết người, tại sao nó vẫn không có
một vết thương nhỉ? Lưu trưởng thôn, lão hãy nói thật ta nghe, Tối qua
chó thực sự sủa cả đêm sao? Lúc các lão tuần tra tại sao lại chỉ sót có
nhà họ Giang vậy?
Lưu trưởng thôn ú ớ liên hồi, Hồ huyện lệnh lớn tiếng quát:
-Lưu trưởng thôn, lão có biết khâm sai đại nhân trước mắt có lai lịch gì
không? Ngài là Văn Khúc tinh trên trời hạ phàm, lão hãy nói thật đi, chỉ cần không phải do lão giết người, lão cần gì phải giấu diếm chứ?
Lưu trưởng thôn run lên, nói rằng:
-Tiểu nhân không có giết người, là, là Tiểu Lý Tử kêu tiểu nhân nói rằng chó sủa suốt đêm.
-Tiểu Lý Tử? Đoàn Phi thắc mắc nói.
- Chính là cái tên Lý Giáp ban nãy, gã họ Lý, nên mọi người đều gọi hắn là Tiểu Lý Tử
Từ Bộ đầu của huyện Thường Thục nói.
Chương 199: Diệt môn (2)
Đoàn Phi nghiêm nghị nói:
- Mau phái hai người mang hắn đến đây để ta hỏi chuyện, nếu chó không
sủa, rất có thể do nội tặc gây ra, tên Tiểu Lý Tử này sao phải giấu giếm bản quan? Người này nhất định là kẻ đáng tình nghi nhất.
- Đại nhân, Tiểu Lý Tự đã dẫn Giang lão nhị cùng …cùng sư gia của đại nhân đến rồi ạ.
Từ Bộ đầu nhỏ giọng nói.
Mọi người đều nhận thấy rằng, bất luận vị sư gia kia là nam hay nữ thì y
cũng có mối quan hệ rất mờ ám với Đoàn Phi, nghe những lời Từ Bộ đầu nói Đoàn Phi không hề đỏ mặt mà nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trông thấy Tô
Dung cùng một gã trẻ tuổi Lý Giáp dẫn theo một cậu bé chừng mười mấy
tuổi dáng vẻ yếu ớt gầy tong teo đang sợ hãi rụt rè đi tới.
Nhìn bộ dạng đứa bé kia, Đoàn Phi trong lòng khẽ động quát lớn:
- Dung nhi, bắt tên Lý Giáp kia đến đây cho ta, không được để y chạy thoát!
Tô Dung tuy không hiểu rõ lý do, nhưng không chút do dự vươn tay túm chặt vào vai tên Lý Giáp đáp rằng:
- Đại nhân hãy yên tâm, hắn trốn không thoát đâu ạ.
Tiểu Lý Tử cảm thấy nửa người tê dại, làm sao có thể giãy ra cho được,
thoáng đã bị đẩy đến trước mặt Đoàn Phi, Đoàn Phi trừng mắt quát to:
- Cẩu nô tài to gan, dám lừa cả bản quan, ngươi đã biết tội chưa!
Tiểu Lý Tử sợ mất hồn mất vía vội nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân luôn tuân theo luật pháp, thật sự không biết phạm vào tội gì, xin đạ nhân minh giám!
Đoàn Phi quát:
- Còn giám ngụy biện sao? Ngươi không làm những việc trái lương tâm tại
sao phải nói dối bản quan rằng đêm qua chó sủa suốt đêm? Ngươi muốn che
dấu hành vi giết người, mới ngụy tạo ra những lời giối trá đó!
Tiểu Lý Tử bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, hắn phủ phục trên mặt đất liên tục dập đầu mà kêu rằng:
- Đại nhân, oan uổng quá, đại nhân, tối qua tiểu nhân uống chút rượu, ngã vào bờ ruộng ngủ quên không đi tuần tra ban đêm theo lệ, sáng nay nghe
nói nhà họ Giang xảy ra án mạng, lúc này mới tìm cách nói dối để trối
tội, đại nhân, tiểu nhân chỉ lười không đi trực đêm chứ không có giết
người đâu ạ!
Đoàn Phi cười lạnh lùng nói:
- Ngươi thừa nhận nói dối ta là tốt, người do ai giết còn phải đợi ta đến xem hiện trường rồi nói sau.
Đoàn Phi rời mắt khỏi tên Tiểu Lý Tử, hắn nhìn sang người tên ngốc đứng bên cạnh
Nhìn dáng người gầy yếu của y đoán chừng y khoảng 12, 13 tuổi, bộ mặt ngây
dại, không có chút biểu cảm gì, hai tay túm lấy một góc áo, gò bó đứng
tại một chỗ, thoạt nhìn quả nhiên trông hắn rất ngu, tuy nhiên nhìn y
Đoàn Phi lại có một cảm giác có cái gì đó rất không thích hợp
Đoàn Phi nghiêm túc nhìn hắn vài lần rồi hỏi:
- Lưu trưởng thôn, đứa bé này tên đầy đủ gọi là gì? Nó thật sự do sợ quá hóa ngốc sao? Tình hình trước đây của nó ra sao?
Lưu trưởng thôn đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, tên của nó là Giang Lương, trước khi sự việc xảy ra
nó đã bị ngốc rồi, nó thường ngồi ngây ra ngoài bờ ruộng, hỏi nó cũng
không buồn nói, cách đây không lâu đã đánh nhau hai bận với trẻ con
trong thôn, cho nên mọi người đều không thích nó.
- Hả? nhà họ Giang gần đây mới chuyển đến đây hay sao? Tại sao Giang Lương lại đánh nhau với trẻ con trong thôn
Đoàn Phi hỏi.
Lưu trưởng thôn đáp:
- Cũng không coi là mới, nhà bọn họ là hai năm trước chuyển đến đây,
những người khác trong nhà họ Giang cũng có thể nói là quy củ, chỉ có
thằng bé Giang Lương này…..Bọn chúng vì sao đánh nhau tiểu nhân cũng
không thể nói rõ được, trẻ con mà…
Tiểu Lý Tử cười đáp:
- Bẩm đại nhân, thằng nhỏ Giang Lương này lần trướcđã làm những việc xấu
tại thửa ruộng của đại huynh nhà tiểu nhân, nó giẫm lên làm lung tung
lộn xộn đống lúa được xếp đống gọn gàng, bị thằng cháu lớn của tiểu nhân phát hiện mới đánh nhau với nó, nó đánh không lại thằng cháu lớn nhà
tiểu nhân, bèn cắn thằng cháu nhà tiểu nhân một cái! Nếu phụ thân của
hắn Giang tiên sinh không đứng ra phân giải, tiểu nhân quyết không tha
cho nó!
Lưu trưởng thôn giải thích:
- Đại nhân, phụ thân
của Giang Lương là một Tú Tài, hai năm trước mới chuyển đến đây, ông ta
mở một học đường, dạy bọn trẻ trong thôn đọc sách viết chữ không lấy
tiền, do đó mọi người rất cảm kích ông ta, cả nhà bọn họ ngoại trừ thằng bé Giang Lương này ra đều là người tốt, thật đáng thương…
Ánh mắt của Giang Lương dường như nhìn không có trọng điểm, người khác nói
nó, nó dường như không để ý đến tựa hồ như một tên khờ, Đoàn Phi hừ một
tiếng liếc Giang Lương rồi nói:
- Được rồi, ta đã rõ mọi việc, chúng ta mau vào xem hiện trường thôi.
Bước vào hậu viện nhà họ Giang lập tức ngửi ngay thấy mùi máu tươi, Đoàn Phi lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn trắng đưa cho Tô Dung nói”
- Dung nhi, ta chuẩn bị sẵn cho ngươi, hãy cầm lấy mà dùng đi.
Tô Dung ngửi thấy mùi hoa lan trong chiếc khăn tay, nàng đưa tay đón nhận, lấy khăn che mũi dẫn đầu đi vào trong phòng.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn khác, che mũi rồi đi vào trong phòng, mùi máu tanh trong phòng dày đặc khiến mọi người
phát buồn nôn, chỉ thấy một xác nữ nhân nằm trên ngưỡng cửa từ phòng ngủ thông sang đại sảnh, trên lưng nạn nhân có ba vết đao đâm sâu tới tận
xương, nhưng vết thương chí mạng không phải do ba vết đao này, bởi vì
trước khi chết tay nạn nhân còn túm chặt lấy cổ, giữa kẽ hở của bàn tay
máu tươi bắn vung ra tung tóe khắp mặt đất trừng một thước.
Đoàn Phi quay đầu nhìn Tiểu Lý Tử và Giang Lương. Tiểu Lý Tử với bộ dạng
tội nghiệp, còn đôi mắt Giang Lương vẫn ngây ngô, mặt không biểu cảm.
Dương Sâm tiến đi phía trước điều tra một hồi, khẳng định chắc nịch nói:
-Đại nhân, vết đao trên người phụ nữ này, tuy không phải là vết thương chí
mạng, nhưng mất máu quá nhiều. Khi cô ta lết tới đây thì không còn lết
nổi nữa, chết do mất máu quá nhiều. Ba vết đao sau lưng cô ta chưa rỉ ra nhiều máu, có thể thấy rằng sau khi chết mới bị chém.
Lưu trưởng thôn vừa lắc đầu vừa giới thiệu nói:
=Cô ta chính là mẫu thân của Giang Lương. Chúng tôi đều gọi cô ta là thím
Giang, cô ta là một người tốt. Chết thảm thương thật.
-Chết thảm hơn là Giang tiên sinh và lão tam của nhà họ, ôi.
Tiểu Lý Tử với bộ dạng chưa hết sợ hãi, dù nói gì cũng không chịu tiến bước lên nữa.
Dương Sâm nhìn vào bên trongrồi nói:
-Đại nhân, Tô tỷ tỷ, hai người đừng vào trong nữa, tình hình trong này quả thực rất đáng sợ.
Con người luôn có lòng hiếu kỳ, Đoàn Phi cũng không ngoại lệ, huống chi
điều tra kỹ hiện trường là việc cần thiết phải làm của người tra án.
Dương Sâm tuy có thể tin tưởng, nhưng Đoàn Phi cũng phải chính mắt xem
thử, nên hắn không do dự mà nói rằng:
-Thảm án gì ta chưa gặp qua chứ. Dung Nhi, các ngươi thì không cần vào đâu.
Tô Dung do dự một hồi, gật đầu nói:
-Cũng tốt, với lại ti chức vào cũng không giúp được gì, ti chức đợi ở bên ngoài, giúp đại nhân ghi chép lại.
Đoàn Phi khẽ vuốt cằm, bước qua vũng máu và thi thể của Giang thị, bước vào
trong phòng ngủ chính của nhà họ Giang. Liếc nhìn tứ phía, Đoàn Phi lập
tức lộn cả dạ dày, hắn dùng sức bịt mũi lại, lộ ra nét mắt khiến cho
người ta cảm thấy sợ hãi.
Thảm, thảm thiết quá!
Khắp nơi trong phòng đều là màu máu chói mắt. Thậm chí xà ngang trên nóc nhà đều thấy những vết máu văng lên, đếm sơ không dưới mười vết, cũng có nghĩa
là hung thủ vung đao ít nhất mười lần, những người trúng đao cũng có thể nghĩ được sẽ có kết cục gì.
Trong phòng một xác chết nằm vặn
vẹo, máu thịt mơ hồ, không ra dáng người đang nằm trên mặt đất. Trên
mình, trên mặt, trên tay không biết trúng bao nhiêu nhát đao, gần như
nhát nào cũng thấy xương, tình hình ấy thật sự vô cùng thê thảm. Nhưng
còn thảm nữa là trên giường, một đống thịt bầy nhầy nhìn không rõ hình
dáng trông thật đáng sợ, Dương Sâm điều tra một hồi thẫn thờ nói:
-Đây có lẽ là con thứ ba của nhà họ Giang gia, một đứa trẻ sơ sinh chưa tới nửa năm tuổi.
Hoa Minh theo Đoàn Phi vào trong phòng, nhìn thấy những cảnh tượng này cũng khẽ nhăn mày. Bốn người Thạch Bân, Quách Uy vào theo, nghe xong lời kể
của Dương Sâm cũng đưa mắt nhìn thử lên giường. Nhìn thấy đống thịt bầy
nhấy đó, sắc mặt Thạch Bân trắng bệch, đột nhiên che miệng lại, xông ra
ngoài, sau đó cúi xuống đất nôn vào chân tường đại sảnh.
Đoàn
Phi cố nén cảm giác khó chịu vào trong bụng, đưa mắt nhìn chỗ khác. Chỉ
nhìn thấy ngoài vết máu ra, chỗ cách cửa không xa vẫn còn một vết tích
nôn mửa. Một mùi rượu hòa lẫn với mùi máu tanh với đồ nôn mửa xông vào
mũi, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
-Lý Lý Giáp, những thứ này là ngươi nôn à?
Đoàn Phi quát hỏi
Tiểu Lý Tử ở bên ngoài đáp:
Vâng, đại nhân. Tiểu nhân là người đầu tiên tới hiện trường, nhìn thấy cảnh
tượng đáng sợ trong phòng, chịu không nổi nên nôn ra.
Quách
Uy, Hồng Bang và Tưởng Tuấn tuy rằng ráng nhịn không có nôn ra, nhưng mà mặt xanh môi trắng, cau mày ráng hít thở. Ánh mắt Đoàn Phi lướt sơ qua
căn phòng. Khi đã có ấn tượng ban đầu với hiện tượng, hắn xoay người
nói:
-Chúng ta ra ngoài thôi. A Sâm, có chuyện gì nữa thì nói ta biết.
Dương Sâm đáp:
Vâng, có thể bắt đầu điền vào bảng báo cáo xác chết rồi. Xác chết nam này có
lẽ là chủ nhân của nhà họ Giang, Giang Ngọc Lam. Trên bàn tay và cánh
tay có nhiều vết thương do chống đỡ hung khí, có thể thấy rõ đã từng ẩu
đả với hung thủ. Hung khí là cây đao mỏng mà nhanh, cắt thịt như cắt đậu hủ. Nhưng sức lực của hung thủ hình như không đủ, nên không thể chém
đứt phần cứng như xương cánh tay và xương sườn. Vết thương đa số ở phần
ngực dưới, hung thủ có lẽ khá thấp.