Tuần Thú Đại Minh

Giang Lương lạnh lùng liếc qua, và nói:

-Nếu là ta giết thì ta không
cần từ chối, nhưng nếu không phải là ta giết các ngươi đừng hòng đổ lên
đầu ta. Sau khi tới nơi tồi tàn này ta rất lâu rồi không muốn giết
người. Có biết tại sao không?

Ánh mắt Giang Lương liếc nhìn
làm cho thôn dân kia sợ lạnh gáy. Giang Lương bứt nút áo cởi áo ra, lộ
ra một tấm ngực đầy vết sẹo.

Không ít người kinh ngạc kêu lên,
Giang Lương ném áo qua một bên, chậm rãi xoay người. Sau lưng cậu ta
cũng có rất nhiều vết sẹo. Có chỗ là do cây gỗ đâm vào, có chỗ do lửa
đốt còn rất nhiều vết sẹo không nhận ra lai lịch. Trong lòng mọi người
đều ngạc nhiên mà nghĩ: một đứa trẻ 12,13 tuổi, tại sao lại bị nhiều vết sẹo vậy chứ?

- Những vết thương này.

Giang Lương từ từ xoay người ngồi xuống, thản nhiên nói rằng:

- Có chỗ là cha đánh, có chỗ là mẹ đốt, nhiều hơn là do ta tự gây ra. Bọn họ vì ta không nghe lời nên đánh ta. Ta thì vì muốn khống chế ý nghĩ
giết người trong lòng nên cố ý làm mình bị thương. Nếu không hơn một nửa nhóc con trong thôn này đã chết trong tay ta từ lâu rồi, những người
bắt nạt ta đều đáng chết!

Trên người Giang Lương đột nhiên bùng
lên ý định giết người làm cho Đoàn Phi cũng khẽ rùng mình. Những người
khác càng không cần nói nữa. Những thôn dân của thôn Ngu Sơn sau khi
nghe xong cũng đều sợ hãi, nhìn Giang Lương mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt và nể sợ.

Giang Lương hình như rất thích ánh
mắt sợ hãi của bọn họ. Nhưng khi nó nhìn Đoàn Phi thì đột nhiên sửng
sốt. Đoàn Phi không hề sợ thằng tiểu quỷ bẩm sinh có tính cách phản loài người này.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Giang Lương, Đoàn Phi lạnh lùng cười dùng thái độ vô cùng khinh miệt mà nói:

-Ngươi chẳng qua chỉ giết mấy người yếu đuối tay không tấc sắt, có gì đáng để
đắc ý chứ? Ông đây dùng đao thật thương thật giết giặc Oa theo dự định
đấy.

Giang Lương tỏ nét nghi ngờ, nhìn Đoàn Phi im hơi lặng tiếng. Đoàn Phi cười nói:

-Không tin? Ông đây khi phá vụ án liên hoàn giết người ở trấn Hải An của Dương Châu vừa lúc gặp phải giặc Oa công thành. Mẹ nó, những tên giặc Oa đó
thằng nào cũng mang theo cây đao dài bốn năm thước, vô cùng sắc bén. Ông đây chẳng phải mỗi thằng đều chặt ra bảy tám khúc ném xuống thành cho
chó ăn sao?

Sự hoài nghi của Giang Lương trở thành sự kính
nể. Vì nó cảm thấy khi Đoàn Phi nói trên mình tỏa ra sát khí, những
người từng giết người cảm giác không giống nhau.

Đoàn Phi tiếp tục đả kích thằng tiểu quỷ này, lại nói rằng:

-Biết giết người đâu phải chỉ có mình ta, những người theo ta ai chưa từng ra chiến trường? Ai chưa từng giết người? Ngươi á, vẫn còn non lắm? Nói ta biết, ngươi tại sao phải đè nén ý muốn giết người của mình, rồi tại sao lại đột nhiên bộc phát ra, giết cả nhà toàn những người thân nhất là
cha mẹ và chị em ngươi thế?

Giang Lương chỉ Tô Dung, và nói:

-Chẳng lẽ tỉ tỉ này cũng từng giết người, còn huynh kia, nhìn thấy thi thể là nôn ọe, chẳng lẽ cũng từng giết người sao?

Người cậu ta chỉ là Thạch Bân. Thạch Bân cảm thấy xấu hổ, tức giận lôi đình,
xoạt một cái rút đao ra, chỉ vào Giang Lương quát rằng:

-Nói nhảm,
ngươi có muốn thử không! Cho dù giết ngươi đại nhân cũng sẽ giải vây cho ta, sẽ nói là ngươi muốn chạy trốn. Giết thì đã giết rồi, không có gì
lớn lao cả!

Giang Lương cảm thấy nộ khí và sát khí của hắn ta, gật đầu, và nói:

Ta tin rồi, còn tỉ?

Tô Dung nhìn nó cười, thản nhiên rồi nói:


-Ta giết người không thấy máu đâu.

Giang Lương đột nhiên kêu á lên một tiếng, ôm bụng thảm thiết rên rỉ. Tô Dung mỉm cười nói:

-Những người đắc tội với ta đều chết không rõ nguyên nhân, hoàn toàn không
biết là ta đã ra tay. Ngươi không thấy ta cao minh hơn ngươi gấp trăm
lần sao? Thằng tiểu tử ngu ngốc này, còn dám nghi ngờ ta chưa từng giết
người nữa không.

Mọi người nhìn thấy bộ dạng Giang Lương ôm
bụng lăn lóc, rồi nghe giọng điệu thản nhiên của Tô Dung, cũng đều thầm
sợ. Đoàn Phi nói:

-Được rồi, Dung Nhi, giải cho nó đi. Chốc nữa ngươi muốn làm sao cũng được. Giờ đừng làm nó chết. Ta vẫn còn lời phải hỏi nó.

Tô Dung nghe theo, khép tay áo khẽ búng một cái. Một luồng chỉ phong lập
tức giải huyệt cho Giang Lương. Thật ra chỉ pháp này không thể duy trì
lâu, chỉ cần gạt Giang Lương và những thôn dân vô tri bên cạnh là đủ
rồi.

Giang Lương thở một hơi chậm rãi, nhìn Tô Dung than thở nói:

Nếu sớm gặp được tỉ tỉ thì tốt rồi. Đệ nhất định cầu xin tỉ dạy đệ, sau đó
âm thầm giết hết những người trong thôn từng đắc tội với đệ.

Bọn người Lưu trưởng thôn và Lý Lý Giáp đều run rẩy một hồi, sau đó lại mừng thầm. Đoàn Phi quát Giang Lương rằng:

-Được rồi, giờ ngươi không còn cơ hội nữa. Nói ta biết, tại sao ngươi phải
kiềm chế ý muốn giết người của mình? Rồi tại sao đột nhiên không kìm nổi giết hết cả nhà mình?

Giang Lương thành thật đáp:

-Đại
nhân, tiểu nhân bẩm sinh không thể thấy máu, thấy máu thì sẽ không nhịn
nổi muốn xé nát mọi thứ trước mắt. Bọn họ đều coi tiểu nhân là quái
thai. Cha tiểu nhân từ khi phát hiện điều dị thường của tiểu nhân thì
dạy tiểu nhân rằng, người không phải là dã thú, kêu tiểu nhân đừng bị ác ma trong lòng sai khiến. Tiểu nhân cảm thấy lời ông ta nói có chút đạo
lý, nên cố gắng kìm chế bản thân, muốn làm một người được mọi người quý
mến như ông ấy. Nhưng nửa năm trước, sau khi đệ đệ ra đời thì mọi thứ
thay đổi, phụ thân đối xử với tiểu nhân rất lãnh đạm. Bởi vì đệ đệ là
một người bình thường. Tiểu nhân cảm nhận được, phụ thân sắp bỏ rơi tiểu nhân.

Trong mắt Giang Lương lộ ra vẻ bi thương, rồi lập tức trở thành lạnh lùng. Nó tiếp tục nói:

-Tối qua phụ thân giết gà cho mẫu thân tẩm bổ. Nhìn thấy máu gà tiểu nhân
chịu không nổi lại muốn giết người. Khó khăn lắm mới kìm chế nổi. Nhưng
khổ nỗi không kìm nổi nhân lúc phụ thân không để ý tới nhà bếp uống một
ngụm máu gà, lại bị phụ thân phát hiện. Ông ấy chửi tiểu nhân không biết hối cải, mắng tiểu nhân là dã thú dạy không biết nghe lời.

Giang Lương vuốt ve những vết thương mới ngang dọc trên mình, thản nhiên nói:

-Tiểu nhân hận chính mình, nhưng tiểu nhân càng hận bọn họ! Nên tiểu nhân
phải giết! Giết bọn họ! Nửa đêm đợi bọn họ ngủ rồi tiểu nhân lấy con dao phay, lặng lẽ đi tới bên giường bọn họ.

Hung khí và
quần áo dính máu đều đầy đủ, khẩu cung của Giang Lương cũng đã ghi chép
xong. Thằng bé không thèm mảy may để ý mà đồng ý ký tên. Trước khi bị
còng tay giải đi nó nuối tiếc nói với Đoàn Phi rằng:

-Đại nhân, tiểu
nhân sớm gặp ngài thì tốt rồi. Ở trên chiến trường giết người không cần
đền mạng. Tỷ tỷ, đệ gặp tỉ sớm hơn thì càng tốt nữa.

Sau khi cậu ta bị giải đi xa rồi thì Đoàn Phi hừ một tiếng nói rằng:

-Gặp nàng ta sớm hơn, ngươi từ lâu đã bị nàng ta chém thành bảy tám khúc rồi!

Mọi người nhìn Đoàn Phi với ánh mắt dị thường. Đoàn Phi cảm thấy có chút
khác thường, vội giải thích với Hồ huyện lệnh, Lưu trưởng thôn rằng:

-Ra trận giết người không giống như loại giết người của nó. Ta không có bản năng khát máu, ta bẩm sinh là lương thiện. Tô Dung là một nữ hiệp ghét
cái ác, nếu sớm gặp tên tiểu ác nhân này, thì chẳng phải một nhát giết

hắn từ lâu rồi? Ta nói không sai chứ.

Hồ Thanh ho nhẹ một tiếng, nói:

-Đại nhân, vụ án này xử như thế nào? Hạ quan chưa từng gặp tội phạm giết người nhỏ tuổi vậy.

Đoàn Phi khẽ cau mày, hỏi Tô Dung rằng:

-Dung nhi, ngươii là sư gia của ta, ngươi có đề nghị gì hay không?

Tô Dung nói:

-Đại nhân, xét theo tội của Giang Lương mà nói, xử nó Lăng Trì cũng không
quá đáng. Nhưng dù sao nó cũng còn là một đứa trẻ, nếu xử nặng thì e
rằng có người dị nghị. Theo sự quan sát của tại hạ người này vẫn còn
thuốc chữa, những vết sẹo trên người là bằng chứng. Tại hạ đề nghị xử nó đi đày ngàn dặm, sung quân tới biên giới phía bắc làm khổ dịch đi.

Đoàn Phi liếc nhìn Tô Dung, và nói:

-Tô Dung, như thế chẳng phải xử nhẹ cho tên tiểu tử này sao? Nó đã giết bốn người rồi đó, và là người thân nhất nữa.

Tô Dung mỉm cười, nói:

-Tại hạ thấy đại nhân bẩm sinh có lòng yêu mến nhân tài mới đúng. Tại hạ
chẳng qua nói theo ý muốn của đại nhân thôi. Vận mệnh của nó như thế nào chẳng phải tùy vào lời phán quyết của đại nhân sao?

Đoàn Phi cười ha hả, nói:

-Yêu mến nhân tài? Khắp người tên tiểu quỷ này tràn đầy khí chất hung tàn. Ta làm gì có ý muốn đó chứ, nhưng mà….

Đoàn Phi xoay người nói với Hồ Thanh:

-Hồ đại nhân, ý kiến của sư gia bổn quan nếu Hồ đại nhân cảm thấy được thì cứ xử vậy đi.

Hồ Thanh liên tục gật đầu, nói:

-Tô cô nương, à không, lời đề nghị của Tô sư gia là tốt nhất. Hạ quan hiểu rồi, hạ quan hiểu rồi.

Đoàn Phi duỗi lưng một cái, nói:

- Từ Tô Châu đến đây, ngồi xe thật là mệt mỏi. Vụ án này đã phá được rồi, chúng ta có thể trở về huyện Thường Thục nghỉ ngơi rồi, chắc Hồ đại
nhân đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

Hồ Thanh quả thực đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu rồi, nhưng mà không ngờ phá án nhanh vậy. Lão ta vui mừng nói:

-Vâng, vâng, hạ quan đã sắp xếp từ lâu rồi. Những việc ở đây để cho Từ Bộ đầu
xử lý là được rồi. Đoàn đại nhân, lần này chúng ta khởi hành về Thường
Thục đúng không?

Đoàn Phi hách dịch nói rằng:

-Ừ, như thế rất tốt. Thường Thục là một nơi tốt, không chừng bổn quan sẽ ở lại
Thường Thục mấy ngày. Hồ đại nhân có đề nghị gì hay không?

Chương 201: Thiên tài giết người (2)

Đoàn Phi ở lại Thường Thục không đi, lúc đầu huyện lệnh Thường Thục Hồ Thanh vẫn rất vui mừng, tiếp đãi khâm sai đại nhân vô cùng nồng hậu. Nhưng mà hai ba ngày sau có chút lo lắng, dù sao Thường Thục chỉ là một nơi bé
nhỏ. Những nơi có thể vui chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay cũng đã đi hết rồi, những món ngon cũng đã ăn qua rồi.Khâm sai đại nhân đâu
phải chỉ một người, ông ta chẳng phải dẫn theo cả nghìn người đó sao.
Nếu cứ ở lại như vậy, chỉ sợ ăn cạn kiệt cả huyện Thường Thục thôi.

Thật sự không có việc gì để làm cả. Đoàn đại Khâm sai ngay cả những tên trộm vặt móc túi cũng xử như đại án trọng án, làm cho huyện Thường Thục gà
bay chó sủa, những tên côn đồ thường ngày thích gây sự cũng không dám ló mặt. Bá tánh huyện Thường Thục đều vỗ tay khen hay vì điều này.

Đêm nay, huyện Thường Thục đã đến một vị khách không mời. Y mặc y phục màu
đen, ngay cả đầu và mặt đều bị che bởi lụa đen, chỉ lộ ra duy nhất đôi
mắt lấp lánh.


Y dùng thân thủ nhanh nhẹn né tránh phu canh và
người tuần tra ban đêm. Đột nhập vào bên trong khu vườn nha môn huyện
Thường Thục, ghé vào nóc nhà nhìn một lát. Người áo đen nhẹ nhàng hạ
xuống đất. Vừa đáp xuống, trước mặt xuất hiện một người. Hoa Minh cầm
lấy đao, thấp giọng quát:

- Ngươi là ai? Trường Giang, Trường Giang?

-Không, ta là Hoàng Hà, Hoàng Hà.

Người lạ mặt đáp đúng ám hiệu Đoàn Phi chuẩn bị trước. Trong lòng Hoa Minh
thầm cười khẩu lệnh kỳ lạ của Đoàn đại Khâm sai, gật đầu với người kia,
nói rằng:

- Vào đi, đại nhân đợi tin tức các ngươi mấy ngày rồi.

Người đó bước nhanh về phía trước, Hoa Minh tránh ra một bước. Khi người đó bước qua thì quay đầu nói với Hoa Minh rằng:

-Ta cố tình để ngươi phát hiện đó.

Hoa Minh khẽ mỉm cười, nói:

-Khinh công Đạp Tuyết Phiên Vân của phái Hoa Sơn quả là danh bất hư truyền.
Nhưng lúc ngươi đạp lên mái nhà chính đường thì con hải trãi trượt xuống thì ta đã phát hiện ngươi rồi.

Người áo đen dừng bước ánh
mắt lóe sáng, nhưng không đáp lại. Xem ra hắn đã thua một chước. Y đi
đến trước thư phòng, gõ nhẹ cửa, nhỏ tiếng kêu rằng:

-Đoàn đại nhân, là đệ.

Đoàn Phi đang trong thư phòng luyện chữ đọc sách một cách nhàm chán, nghe tiếng vui vẻ nói:

- Mau vào.

Người áo đen sau khi vào phòng cẩn thận khóa cửa phòng lại. Lúc xoay người
tháo khăn che đầu, tiến lên trước vài bước quỳ xuống chắp tay báo cáo
với Đoàn Phi rằng:

-Đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, đây là thứ đại sư huynh kêu đệ đưa cho huynh.

Người tới chính là lão nhị Nhạc thị huynh đệ Nhạc Ngọc Lân. Sau khi người này đứng dậy hai tay bưng lấy gói đồ để lên bàn sách.

Đoàn Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng nói rằng:

-Đệ làm gì thế? Chúng ta là huynh đệ, đệ còn làm thế thì huynh giận đấy! Là Hạ đại ca kêu đệ làm vậy à? Thiệt tình, cái đầu bã đậu của Hạ đại ca.
Tuy nói rằng huynh đã cứu các đệ, nhưng mà khi các đệ ở trấn Hải An đã
cứu huynh đâu chỉ một lần chứ.

Nhạc Ngọc Lân cười ha hả nói:

-Những việc đó không giống nhau, đại nhân, huynh đừng nói nữa, quen là tốt
rồi. Thật ra vậy cũng tốt, đại nhân không phải người thường. Chúng đệ có thể làm việc dưới chướng đại nhân là phước trời ban. Đại nhân, huynh
hãy xem những thứ đại sư huynh đưa cho huynh trước đi.

- Thật là đầu bã đậu.

Đoàn Phi bất đắc dĩ lắc đầu, mở gói đồ ra. Chỉ thấy bên trong trên cùng là mấy bức thư, dưới là một chồng cáo trạng dày cộm.

Đoàn Phi coi thư do Hạ Thịnh viết trước. Là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, Hạ
Thịnh không những giỏi chữ, nét chữ còn đẹp hơn của Đoàn Phi rất nhiều,
thật là xấu hổ cho Đoàn Phi. Khó trách quan lại đương triều xem thường
hắn. Ngay cả ngoài giờ khổ luyện võ công anh em Nhạc thị cũng không quên đọc sách viết chữ. Ba người bọn họ năng văn ôn võ luyện, so với những
người chỉ có sức vóc như Thạch Bân, Quách Uy thì giỏi hơn nhiều.

Trong thư Hạ Thịnh nói rõ mấy ngày nay bọn họ đã âm thầm điều tra, và đã sắp
đặt mọi chuyện. Xem xong thư của Hạ Thịnh, Đoàn Phi mừng rờ nói rằng:

-Ba người các đệ làm tốt lắm. Huynh đoán được đệ sẽ tới, nên đặc biệt chuẩn bị cái này cho đệ. Mở ra xem đi. Hoa Minh. Phái người đi thông báo với
Hồ tri phủ, sắp xếp chút, ngày mai chúng ta khởi hành về Tô Châu.

Nhạc Ngọc Lân mở bọc giấy Đoàn Phi đưa cho cậu ta một cách nghi ngờ. Chỉ
thấy trong bọc toàn là những hột nho khô màu da cam rất lớn và chắc
nịch.

Nhạc Ngọc Lân lập tức vui vẻ nói:

-Cảm ơn Phi ca.

Đoàn Phi gật đầu với cậu ta, bắt đầu xem những cáo trạng đó, đồng thời hỏi:

-Ăn tối chưa? Có cần kêu nhà bếp làm mấy món cho đệ ăn không?


-Không cần, Phi ca cứ làm việc của huynh đi. Đệ vẫn còn bánh rán hành đem từ Tô Châu về, lấy ra ăn là được rồi.

Đoàn Phi không đáp lời. Hắn đã đắm chìm vào trong tờ cáo trạng kêu oan kia.

Sáng sớm, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Đoàn Phi đột nhiên suy tư một chút,
quyết định tới nhà giam thăm tên tiểu hung thủ đó một chút.

Không ai biết tại sao Đoàn Phi phải tới thăm nó. Đoàn Phi cũng không cần
người đi theo. Khi Đoàn Phi cúi lưng bước vào phòng giam, Giang Lương co rút vào trong góc kinh ngạc nhìn hắn. Đoàn Phi chăm chú nhìn nó, hạ
giọng nói một cách đầy thâm ý:

-Giang Lương, ngươi là một thiên tài
giết người. Ngươi không phải ngưỡng mộ bọn ta có thể ra chiến trường, có thể đường đường chính chính giết người hay sao? Hãy sống cho ra sống,
không chừng bổn quan sau này sẽ cần tới ngươi.

Lúc trời mới vừa
sáng, đoàn người Khâm sai đã rời khỏi huyện nha. Bắt đầu lên đường, bọn
người tri huyện Thường Thục Hồ Thanh tiễn ra ngoại thành. Nhìn đoàn
người Khâm sai dần đi xa, mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy mới đầu Khâm sai đại nhân không xem trọng mình, nhưng mấy ngày này đón tiếp chu đáo, hồi nãy trước lúc khởi hành Khâm sai đại nhân còn động viên vài câu,
xem ra ấn tượng để lại cho Khâm sai cũng không tệ, mình đã có được nhiều lợi ích từ Vương công công và Khâm sai đại nhân, sau này lo gì trong
triều không ai đề cử mình thăng quan chứ?

Trong lúc Hồ Thanh dương dương tự đắc, đoàn người Đoàn Phi ung dung chậm rãi tiến về Tô Châu.

Trên cùng một con đường, hôm trước đi nhanh chỉ cần nửa canh giờ. Không ngờ
hôm nay lại đi tới hai canh giờ, từ giữa giờMão tới giữa giờ Tỵ. Cuối
cùng từ xa đã thấy cách Trường Đình mười dặm ở thành bắc Tô Châu. Không
vắng lặng giống như ngày thường, xung quanh Trường Đình đông nghẹt
người, Huyền Hoàng Thiên Tử Long kỳ chói lọi cực kỳ bắt mắt. Không ngờ
là Khâm sai phó sứ Dương Thận cùng bá quan phủ Tô Châu ra ngoài thành
mười dặm đón tiếp.

Đoàn Phi với bộ dạng vừa mừng vừa lo chào
Dương Thận và các quan viên của phủ Tô Châu. Vương Đường cũng đích thân
ra đón tiếp. Nhưng mọi người đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt chờ đợi,
không khỏi có chút mệt mỏi. Sau khi chào hỏi đôi lời, liền trở về thành
Tô Châu.

- Dương đại nhân, sao lại phiền tới ngài đích thân ra thành đón tiếp, thật là làm cho Đoàn mỗ vừa mừng vừa sợ đó!

Đoàn Phi mời Dương Thận vào trong bát ký đại xa của mình ngồi, để biểu lộ lòng biết ơn sâu sắc của mình lần nữa.

Dương Thận hừ một tiếng, bỏ ly trà mát do Tô Dung bưng tới xuống, và nói:

-Đoàn đại nhân, ti chức nghe nói vụ án ở Thường Thục đó ngài đã kết án lâu
rồi. Ngài quả thật tiêu diêu tự tại, ở lại Thường Thục không về. Ti chức ở Tô Châu bận bịu tức tới sắp chết. Vụ án đó của Chu An đã phê rồi, Chu An được vô tội thả ra. Giờ ngài dự tính sẽ làm thế nào

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

-Việc này phải xem Dương đại nhân dự định làm thế nào đã. Đoàn Phi ta chỉ có
quyền tra án, những việc khác Đoàn Phi không dám qua mặt.

Dương Thận hừ một tiếng, nói:

-Lui một bước trời cao biển rộng, vì lợi ích cá nhân mà cấu kết với trấn thủ thái giám Vương Đường. Đoàn đại nhân, chẳng lẽ đây chính là kế lấy lui
làm tiến của ngài?

Đoàn Phi không kìm nổi cười, nói:

-Dương đại nhân đừng vội vàng kết luận. Chức Khâm sai nhỏ nhoi này của Đoàn mỗ dùng để điều tra những vụ án nhỏ nhoi không quan trọng thì rất tiện
lợi, nhưng mà liên quan tới quan viên e rằng chiếc mũ Khâm sai này không dễ sử dụng vậy, đây lại là thế mạnh của Dương đại nhân. Đoàn mỗ rất
hiếu kỳ, trước ngày rời đi đã từng bàn kỹ với Dương đại nhân, và giao
một xấp dữ liệu dày cả thước cho Dương đại nhân xem. Không biết Dương
đại nhân đã có quyết định gì chưa?

Dương Thận nhìn chằm chằm Đoàn Phi một hồi, nói:

-Ra là Đoàn đại nhân lo lắng ti chức cản trở ngài. Ti chức dứt khoát nói rõ luôn, ti chức đã xin Hoàng thượng ban chỉ. Ngụy Đạt Tiên khác với bọn
người Tiết Trạch là rơi đầu và bị cắt chức mà thôi. Nhưng mà ti chức đề
nghị Hoàng thượng đợi Tô Châu có kết quả rõ ràng rồi mới xử lý bọn
chúng. Đối với quan trường Tô Châu cũng am hiểu đôi chút. Ti chức cũng
muốn bắt Vương Đường, muốn làm sạch quan trường Tô Châu, nhưng đáng tiếc bọn Vương Đường luôn đề phòng cẩn thận ti chức, mấy bữa nay không hề
nắm được sơ hở nào của bọn chúng cả.

Đoàn Phi mỉm cười nói:

-Giờ Dương đại nhân đã hiểu tại sao ta giao hảo với Vương Đường, lại còn mượn cớ tới Thường Thục chơi mấy ngày rồi chứ?

Dương Thận là một người rất thông mình. Hắn ta lập tức tỉnh ngộ nói:

-Ra Đoàn đại nhân lấy lui làm tiến là ý này. Chẳng lẽ ngài thầm phái người
tiếp tục ở lại Tô Châu điều tra? Nhưng những người bên cạnh Đoàn đại
nhân, ngay cả ti chức còn rõ như lòng bàn tay, đâu thể qua mặt bọn Vương Đường được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận