Tuần Thú Đại Minh

Hai người thi triển đều là kiếm pháp của phái Nga Mi, phối hợp khá ăn ý. Trương Ngỗ Tác sau khi bị thương gặp phải hai người liên thủ hiệp
kích, nhất thời bị ép có chút tay chân lúng túng.

Vẻ mặt
Trương Ngỗ Tác càng trở nên khó coi. Lúc nãy bị đánh lén thì thôi đi, bị hai tiểu bối liên thủ áp chế, làm lão xưa nay cao ngạo không nuốt trôi
cơn tức này.

Trương Ngỗ Tác phát ra một tiếng rít, hai tay
của lão đột nhiên căng phồng lên, biến thành ngăm đen giống như thiết
trượng. Trong nhất thời cuồng phong nổi lên, quải trượng trong tay lão
cũng trở nên cử trọng nhược khinh hơn (xử lý việc khó một cách dễ dàng), uy mãnh tuyệt luân, mạnh mẽ ép hai cô gái sử dụng thần kiếm Mai Hoa đến mức châu liên bích hợp lùi lại phía sau. Đoàn Phi lại xuất hiện trước
tầm nhìn của lão.

- Đi chết đi!

Trương Ngỗ Tác phát ra một tiếng rống giận dữ, ném tiêu thương cùng với cây thiết trượng đó về phía Đoàn Phi. Đồng thời thân lão cũng bổ nhào về phía trước, song
chưởng như núi đánh về phía Tô Dung, làm cho nàng vô lực chống đỡ.

Tô Dung một mình nghênh đón độc chưởng của lão vẫn với dáng vẻ thản
nhiên, liên tiếp mấy kiếm đâm lên nắm tay của Trương Ngỗ Tác, nhưng chỉ
phát ra tiếng leng keng. Khóe miệng Trương Ngỗ Tác lộ ra nụ cười độc ác, vì quải trượng đã sắp bay vào cửa, trước mặt Đoàn Phi tuy có hai cao
thủ Cẩm Y Vệ bảo vệ, nhưng với hiểu biết của Trương Ngỗ Tác về bọn họ,
cho dù bọn họ có thể ngăn chặn một trượng đó, cũng tuyệt đối không ngăn
được biến hóa tiếp theo. Và có lẽ lão có thể trong lúc biến loạn trở
mình, thừa dịp khi thiếu nữa áo trắng tên Tô Dung trước mặt này tâm
hoảng ý loạn, tóm lấy nàng. Sau đó dùng Thải Âm Bổ Dương, tàn phá bừa
bãi, vừa có thể báo mối hận trong lòng, lại có thể trị thương, há chẳng
vui lắm sao.


Chủ ý hay của lão vừa nảy ra, khóe miệng lộ ra
nụ cười gian ác đắc ý. Tô Dung cũng cười, cười miễn cưỡng. Nhìn thấy một chưởng tiếp nối một chưởng cậy mạnh hiếp yếu của Trương Ngỗ Tác bổ tới, Tô Dung liền đâm ra một kiếm, cảm giác của Trương Ngỗ Tác nhất thời
không giống.

Lão chỉ cảm thấy một chưởng của mình phát ra tựa hồ như lướt lên trên mũi kiếm của Tô Dung. Tuy mấy lần trước Tô Dung
cũng đâm vào lòng bàn tay lão, nhưng cảm giác đó hoàn toàn không giống.
Hơn nữa lão đột nhiên có một cảm giác, kiếm này hộ thể động công của lão chỉ sợ ngăn cản không nổi.

Trương Ngỗ Tác trong lòng thất
kinh, muốn thu tay lùi lại, nhưng lại giống như người bị ma đè ngay cả
nhúc nhích động đậy cũng không được. Kiếm của Tô Dung nhẹ nhàng linh
hoạt đâm xuyên qua lòng bàn tay của lão, sau đó cả người lẫn kiếm liền
lui lại, đuổi theo thiết cốt trượng vào căn phòng. Trong căn phòng keng
một tiếng sau đó một tiếng ầm nổ vang, liên thanh kêu thảm.

Trương Ngỗ Tác trong lòng đột nhiên hoảng hốt, một kiếm đó của Tô Dung
làm cho lão sợ vỡ mật. Nếu là lão lúc hoàn toàn khỏe mạnh còn được, bây
giờ lão liên tiếp trúng hai thương, lại trúng độc của Cửu Liên Hoàn, làm sao còn dám phô trương khoe tài nữa. Cũng không lo tình hình sau khi
thiết cốt trượng nổ tung trong phòng, Trương Ngỗ Tác nghĩ cũng không
nghĩ hai chân vừa nhích, bay người phóng lên mái nhà.

Chân
còn chưa rơi xuống, lão chỉ cảm thấy bên cạnh đột nhiên thêm một người,
lúc hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Quản Tiêu Hàn cười ngọt ngào với
lão.

- A!


Trên nóc nhà truyền đến một tiếng kêu thảm
thiết, Quản Tiêu Hàn một kiếm từ trái sang phải đâm xuyên qua tim của
Trương Ngỗ Tác. Trương Ngỗ Tác đau đớn hét một tiếng, liều chết giơ
quyền đánh về phía Quản Tiêu Hàn. Quản Tiêu Hàn lại cười lạnh một tiếng, phiêu nhiên rút kiếm lui lại. Trương Ngỗ Tác lại phát ra một tiếng hét
kinh người, sau khi chao đảo hai cái lão cũng không đứng dậy nữa, ục ục
lăn từ mái nhà xuống, nặng nề rớt lên đất.

Bọn Cẩm Y Vệ lần lượt nhào tới, Quản Tiêu Hàn quát:

- Dừng tay, không được tới gần lão, tránh lão sắp chết cắn trả lại.
Bách Độc Chân Quân, ta kính ông cũng là một vị cường giả cấp tông sư.
Nói cho ta biết Vương Đường ở đâu, ta sẽ để ông bình yên đi cực lạc,
cũng sẽ không lăng nhục thi thể ông, bằng không.

Trương Ngỗ Tác cố gắng bò dậy, máu đen trong miệng lão trào ra, lão lại ngửa mặt lên trời cười ha ha, khàn giọng nói:

- Đã muộn rồi, Trương công công đã rời khỏi Tô Châu, các ngươi cũng sẽ
không bắt được ông ta. Đám người lừa đảo các ngươi, hại ta hôm nay liên
tiếp trúng gian kế, cho dù ta làm ma cũng sẽ không tha các ngươi, ngươi
muốn lăng nhục thể xác ta? Có bản lĩnh thì đến đây, ha ha ha.

Trương Ngỗ Tác ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó gục đầu xuống. Quản
Tiêu Hàn cảm thấy có chút không ổn, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện
tới gần. Chỉ thấy trên cơ thịt của Trương Ngỗ Tác toát ra từng giọt nước đen, cơ thể của lão giống như tuyết tan ra. Khó trách lão không hề lo
lắng thân thể bị lăng nhục.


Hoa Minh chỉ liếc nhìn lão một
cái liền xông vào ngọa thất, điều y càng lo lắng là an nguy của Khâm sai đại nhân. Chỉ thấy hai Cấm Y Vệ trong phòng nằm co quắp trên đất, Tô
Dung đang thăm dò hơi thở của họ, Đoàn Phi gần như bị dọa sợ, ngây ngốc
đứng ở đó. Trong phòng vương vãi không ít thuốc độc, còn có rất nhiều
độc châm của Lam Uông Uông cắm khắp nơi.

- Đại nhân, ngài bị kinh sợ rồi! Đều là thuộc hạ vô năng, xin đại nhân trách phạt.

Hoa Minh hổ thẹn, cũng may Đoàn Phi không bị thương, bằng không cho dù y không tự sát tại chỗ, trở về cũng phải vì thất chức mà bị giam vào đại
lao. Chính Đức Hoàng đế nổi giận có thể róc xương róc thịt sống y.

Đoàn Phi khoát tay, nói:

- Không sai, mọi người đều không sao thì tốt rồi, chỉ tiếc Trương Ngỗ Tác đó thế nào rồi?

Tô Dung đứng lên, nói:

- Bọn họ hết cứu rồi, ta đi ra sau thay y phục.

Tô Dung vội vàng rời khỏi, lúc này Hoa Minh mới phát hiện trên người
nàng chỉ mặc áo lót, trên đất có một ít vải rách vụn màu trắng, rất
nhiều mảnh còn bị thuốc độc làm cháy rụi. Nghĩ là Tô Dung dưới tình thế
cấp bách cởi áo khoác bên ngoài của mình che chở cho Đoàn Phi.

Đoàn Phi và Hoa Minh đi ra ngọa thất, Đoàn Phi liếc nhìn thì thấy thi
thể của Trương Ngỗ Tác vẫn chưa tan hết. Quản Tiêu Hàn đang đứng bên
cạnh, im lặng không nói, Hoa Minh vội vàng bẩm báo chuyện xảy ra sau
cùng với Đoàn Phi. Sau khi Đoàn Phi nghe xong cũng đi tới thi thể của
Bách Độc Chân Quân.

Thi thể của Bách Độc Chân Quân trong nháy mắt hóa thành một vũng máu tươi, Đoàn Phi cất giọng nói:

- Mọi người đều cực khổ rồi, công lao của mọi người ta đều ghi nhớ

trong lòng, sau khi về kinh tự sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng, thăng quan
phát tài mọi người đều có phần!

Rất nhiều Cẩm Y Vệ reo hò vui mừng, nhưng Quản Tiêu Hàn tự tay tiêu diệt Bách Độc Chân Quân lại không có vẻ vui mừng. Trên mặt Hoa Minh cũng không có tươi cười, Đoàn Phi
cười nói:

- Tiêu Hàn, các người tiêu trừ đại ma đầu này, không
những lập đại công, càng loại trừ đại họa cho thiên hạ bá tính, còn có
gì không vui sao?

Quản Tiêu Hàn buồn bã nhìn vườn hoa tiêu điều hỗn loạn, nói:

- Không ngờ Bách Độc Chân Quân lại lợi hại như vậy. Nếu không phải các
huynh đệ Cẩm Y Vệ liều chết ngăn cản, chỉ sợ để lão trốn thoát rồi. Ta
không dám kể công, công lao đều là của các huynh đệ Cẩm Y Vệ.

Nói xong Quản Tiêu Hàn vẫn nhìn về phía thi thể của Dư Huệ Thịnh cúi
đầu thật sâu, làm người ta thay đổi lớn cách nhìn về nàng.

Hoa Minh đi tới trước mặt cô, thấp giọng nói:

- Bất luận cô là thật lòng hay là giả bộ, ta cũng phải cám ơn cô, vì chính ta, vì huynh đệ Cẩm Y Vệ bọn ta.

Quản Tiêu Hàn không nói, chỉ là hướng về phía y nhè nhẹ vuốt cằm, ánh mắt vừa chuyển, nàng lại đột nhiên kinh ngạc kêu lên:

- Công tử, người đang làm gì thế?

Trong tay Đoàn Phi đang cầm một cây côn gỗ, đang lật xới trong vũng máu của Bách Độc Chân Quân để lại, khiều quần áo rách nát của lão ra, đẩy
những thứ ở phía dưới cùng vẫn chưa bị thuốc độc làm cho hòa tan hết qua một bên. Sau khi nghe thấy chất vấn của Quản Tiêu Hàn hắn đắc ý cười
nói:

- Đây gọi là tìm chiến lợi phẩm đấy. Giết chết một Boss lớn như vậy, sao có thể không để lại một số đồ quý giá chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận