Tuần Thú Đại Minh

Đoàn Phi thở dài, nói:

- Dung nhi, cô đi chăm sóc Triệu Hiểu Xuân đi, bây giờ ta không muốn gặp cô ấy.

Tô Dưng ừ một tiếng, nói:

- Chúng ta dẫn cô ấy về Hành Viên nhé?

Đoàn Phi gật đầu lại lắc đầu, nói:

- Tên Sử Điển đó cho người thả đi, căn bản y đã không có nghi ngờ.

Một đêm trôi qua, Đoàn Phi gần như không có ngủ, tâm tình hắn rất trầm
trọng, hoàn toàn không có tâm trí ngủ. Lúc sáng sớm, hăn giống như
thường ngày sau khi tu luyện xong Tô Dung mới bưng nước đến, Đoàn Phi
hỏi:

- Quản cô nương về chưa?

Tô Dung bĩu môi, nói:

- Vừa thức dậy thì nhớ đến tỷ ấên tâm đi, tỷ ấy không có dễ chết như vậy đâu.

Đoàn Phi ha ha cười nói:

- Cô vẫn không biết sao? Ta nghĩ đến là ngân phiếu của Vương Đường mà. Tối qua tiểu cô nương đó ngủ được không?

Trên mặt Tô Dung xuất hiện một thần săc kỳ lạ, cô chần chừ nói:

- Công tử, ta cảm thấy tiểu cô nương đó có chút cổ quái.

Đoàn Phi nói:

- Hả? Cô ấy cổ quái thế nào? Là hoảng sợ ngây ngốc hả?

Tô Dung thấp giọng nói:

- Cô ấy quá lãnh tĩnh, ngoại trừ lúc vừa thấy thi thể Triệu Ngạn khóc
một trận, sau đó cô ấy tỏ ra vô cùng lãnh tĩnh, quả thật không giống một đứa trẻ. Ta thấy lúc cô ấy nói chuyện với mẫu thân, cô ấy tỏ ra rất
lãnh đạm, cho ta cảm giác có chút giống với Giang Lương đó.

Đoàn Phi suy nghĩ một chút, nói:

- Lãnh tĩnh của cô ấy có thể là hai năm nay tu luyện mà có, ta sớm cảm
thấy cô ấy không giống đứa trẻ. Rất có thể là sau khi nhà gặp đại biến
phụ thân lại bỏ mặc gia đình, tâm trí của cô ấy nhanh chóng trở nên
trưởng thành. Còn về cô ấy tỏ ra lãnh đạm với mẫu thân, rất có thể là vì cô ấy nghe được những lời đồn nhảm đó, rất thất vọng với mẫu thân của
mình.

Tô Dung nói:


- Không chỉ là thất vọng, ta cảm thấy dứt khoát có thể gọi là oán hận.

Đoàn Phi cười nói:

- Được rồi, chúng ta giả định một chút. Tối đó, Triệu Ngạn uống say,
sau khi Triệu Hiểu Xuân nghe nói chuyện của mẫu thân rất tức giận, thế
là cô ấy mai phục trong hẻm nhỏ, đợi lúc mẫu thân đi vào chỗ tối liền
không chút do dự giết bà ấy. Khả năng này rất có thể, tuy gượng ép một
chút, hận là một câu chuyện. Dù sau cô ấy không phải người bẩm sinh máu
lạnh, có lẽ là sẽ mắng chưởi mà ấy, sẽ hận bà ấy, nhưng tuyệt đối sẽ
không có động cơ giết người.

Tô Dung nói:

- Vậy thì chưa chắc, người trong lúc nóng giận cái gì cũng có thể làm

Đoàn Phi bất đắc dĩ nói:

- Cô cảm thấy cô ấy là hung thủ, vậy thì dùng nhãn thần chiếu yêu của
cô đi soi thử thì được rồi. Chúng ta đánh cược nhé? Nếu cô ấy là hung
thủ, hiệp ước hai năm giữa chúng ta phá bỏ từ nay. Nhưng nếu cô ấy không phải là hung thủ vậy thì cô ở bên cạnh ta thêm hai năm. Thế nào? Rất
công bằng chứ?

Tô Dung do dự, nói:

- Ta mới không đánh cuộc, cô ấy có phải là hung thủ không liên quan gì với ta?

Đoàn Phi cười to ba tiếng, nói:

- Cô chột dạ rồi. Như vậy đi, chúng ta làm một thử nghiệm, từ phản ứng
của Triệu Hiểu Xuân thì có thể biết cô ấy có giết người không.

Tô Dung hiếu kỳ hỏi:

- Thử nghiệm gì?

Đoàn Phi thần bí cười, dựng ngón tay trỏ lên lắc lư trước mặt.

Đoàn Phi đi đến phủ Tô Châu, qua một đêm tu sửa, căn phòng bị cháy rụi
trước phủ nha đã được tu sửa xong. Đoàn Phi lại thăng đường lần nữa,
thẩm vấn mấy nghi phạm Nhậm Đông.

Những người này đều từng ôm ảo tưởng với Triệu thị, thậm chí còn từng nữa đường chặn đường Triệu
thị. Dưới xác nhận của Vương lão ngũ và Sử Siêu, bọn họ đều nhận tội.
Nhưng lúc hỏi có giết người không, bốn người này đều kiên quyết không
thừa nhận.

Tô Dung đột nhiên từ sau hậu đường đi ra thì thầm
với Đoàn Phi một lúc. Đoàn Phi gật đầu, quát với bốn người đang quỳ bên
dưới nói:


- Vụ án có manh mối mới, bản quan đã biết là ai giết Triệu thị rồi. Nhậm Đông, ngươi có biết tội không!

Nhậm Đông sợ thoát tim, cuống quít xua tay nói:

- Đại nhân, sao có thể là tiểu nhân. Tiểu nhân không giết người, thật
sự là vậy. Hôm đó tiểu luôn ở nhà, sao có thể chuồn ra ngoài giết người?

Đoàn Phi cười lạnh nói:

- Cái này cũng không chắc, nhà các ngươi cách nơi Triệu thị bị giết gần như vậy, ngươi lợi dụng thời gian đi tiểu thì có thể đi mấy bận. Giết
mấy nữ lưu như Triệu thị quả thật là dễ như trở bàn tay.

Nhậm Đông kinh hãi nói:

- Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân không có giết người.

Đoàn Phi thản nhiên nói:

- Nếu không phải hôm qua tra khảo không cẩn thậm là chết Triệu Ngạn,
bản quan hôm nay nhất định muốn dùng đại hình với ngươi. Nhưng không
động hình bản quan cũng có cách kiểm chứng ngươi có phải là hung thủ
không. Bốn người các ngươi đều thành thật trả lời ta, trong hai ba năm
qua trên tay các ngươi có dính máu không?

Nhậm Đông lắc đầu nói:

- Đại nhân, tiểu nhân luôn an phận thủ thường, lại không giết heo, trên tay làm gì có vết máu.

Ba người khác cũng lần lượt lắc đầu, Đoàn Phi nói:

- Bản qua có cách nghiệm chứng trên tay các ngươi có dính qua lượng máu lớn không. Các ngươi cần phải biết rõ, chớ lúc bị tra ra mới giảo hoạt, tới lúc đó bản quan phải trở mặt không nhận người.

Nhậm Đông và hai người khác nghĩ ngợi, vẫn lắc đầu, người còn lại do dự nói:

- Đại nhân, ba năm trước tiểu nhân từng đánh nhau với người ta, tay bị
vết cắn, chảy rất nhiều máu. Đại nhân nếu không tin có thể kiểm tra.

Đoàn Phi tỉ mỉ hỏi tình hình vết thương tay y cùng với tình hình chảy máu, nói:

- Ngươi chỉ là ngón tay bị cắn bị thương, máu tuyệt đối sẽ không chảy đầy cánh tay, người đâu, cho mời nước thánh!

Thạch Bân và Hồng Bang mang đến một chậu nước, đặt trước mặt bốn người, Đoàn Phi nói:

- Bốn người các ngươi duỗi thẳng tay ra cho ta, tùy tùng của bản quan
sẽ dùng gáo dội nước thánh vào. Tay của ai sau khi giội nước thành biến
sắc thì chứng tỏ tay của họ từng dính qua máu tươi.


Nhìn thấy dáng vẻ không tin lắm của bốn người, Thạch Bân dương dương đắc ý nói với họ:

- Các ngươi đều biết vụ án của Chu An đúng không? Hơn ba năm rồi, sàn
nhà trải qua không biết bao nhiêu lần rửa sạch, vết máu trên đất vẫn bị
đại nhân dùng nước thánh phát hiện ra. Nước thánh đấy biết không? Cái
này chính là Quan Âm Bồ Tác đêm khuya báo mộng cho đại nhân nhà ta mới
chế ra được, dùng để nghiệm vết máu của Trần Niên, vừa thử nghiệm liền
chính xác. Năm đó Bố chính sứ Trần đại nhân và Án sát sứ Hàn đại nhân
còn có Vương Đường công công cũng tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không
sai.

Đoàn Phi quát:

- Bớt nói nhảm đi, giội nước thánh cho ta!

Thạch Bân và Hồng Bang đáp một tiếng, vòi nước thánh tưới lên tay bốn người.

Bốn người chăm chú nhìn tay của mình, nha dịch hai bên cũng mở to mắt.
Bên cửa nhỏ phía sau đại đường thò ra một cái đầu, hai mắt cũng hiếu kỳ
nhìn cánh tay duỗi thẳng của bốn người.

Qua không bao lâu, một trong số đó đột nhiên lớn tiếng gọi:

- Đại nhân, đúng là xuất hiện rồi. Tiểu nhân ba năm trước bị người ta
cắn bị thương ở tay, không ngờ vết máu vẫn còn, nước thánh quả nhiên
linh nghiệm. Đại nhân, trên tay tiểu nhân ngoại trừ ngón tay cái bị
thương ra không có vết máu xuất hiện, điều này chứng tỏ tiểu nhân không
phải hung thủ phải không?

Đoàn Phi không trả lời mà chỉ ừ một tiếng, ánh mắt quét lên cánh tay của ba người còn lại. Thạch Bân không đúng lúc nói:

- Đại nhân, trên tay bọn họ cũng không có vết máu, xem ra cũng không phải là hung thủ.

Đoàn Phi bực tức xua tay nói:

- Thôi đi, bãi đường, bản quan nghĩ cách khác điều tra hung thủ, bãi đường!

Đoàn Phi nổi giận đùng đùng đi nhanh tới hậu đường, bóng người chợt lóe trước mặt, hắn vẫn không nhìn rõ là ai liền hoảng sợ quát lớn nói:

- Người đâu, có thích khách!

Thạch Bân kinh hãi, vội vàng xông lên trước, bắt bóng người đó dẫn đến trước mặt Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, thích khách đã bị chúng tôi bắt được rồi.

Triệu Hiểu Xuân sợ đến sắc mặt thay đổi, vội nói:

- Ta không phải thích khách, là Tô tỷ tỷ dẫn ta đến

Tô Dung cũng nói:

- Đại nhân, cô ấy là Triệu Hiểu Xuân, không phải thích khách.

Đoàn Phi nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Hôm qua thích khách náo loạn, giờ ta lại bị Triệu Hiểu Xuân làm cho
hết hồn. Bản quan không phải hổ báo, ngươi thấy bản quan đến, tại sao

hoảng sợ trốn tránh?

Tô Dung cười nói:

- Đại nhân, quan uy của ngài càng ngài càng to, một tiểu cô nương như cô ấy không bị ngài dọa ngất đã là may rồi.

Triệu Hiểu Xuân liên tục gật đầu, Đoàn Phi cười nói:

- Được rồi, là ta không đúng. Tiểu cô nương, nếu là bản quan dọa ngươi, thì mời ngươi ăn chút gì để an ủi nhé. Dung nhi, đi lấy ngân nhĩ ướp
lạnh của bản quan đến đây. Mọi người vất vả rồi, ăn một chút cho mát mẻ, tỉnh táo tinh thần tiếp tục tra án.

Triệu Hiểu Xuân liền nói không dám. Đoàn Phi không nói gì lại bảo Tô Dung lấy thêm cho cô ấy một chén.

Đoàn Phi khì khì uống một bát xuống bụng, lúc này mới sảng khoải nói:

- Thật là thích nhỉ tiểu cô nương. Sao ngươi chỉ nhìn ta mà không uống
thế? Thứ này phải một hơi uống xuống mới ngon. Từ trán lạnh đến bàn
chân, đầu năm nay cũng hưởng thụ chút này.

Triệu Hiểu Xuân
thè lưỡi, học theo Đoàn Phi một hơi uống bát ngân nhĩ ướt lạnh xuống
bụng. Cô cả đời vẫn chưa nếm qua thứ đồ ướp lạnh, chỉ cảm thấy từ miệng
tới bụng lạnh buốt, cảm giác quả nhiên rất dễ chịu. Đương nhiên, nếu là
giữa mùa hè có thể uống được thứ đồ ướp lạnh thì tốt hơn. Bây giờ cuối
tháng chín âm lịch, thời tiết không có nóng bức, uống nước lạnh vào
bụng, dạ dày làm việc không tốt sẽ khó tiêu hóa.

Sau khi cảm giác mát mẻ trôi qua Triệu Hiểu Xuân lại cảm thấy trên người có chút khô nóng, Đoàn Phi lại nói:

- Dung nhi, đi lấy thêm một ít bàn đào cất trong hầm đến, cho mọi người nếm thử.

Lúc bàn đào mang ra, Triệu Hiểu Xuân cảm thấy mình giống như muốn bay
lên, nhìn thấy chính là bàn đào lúc nhỏ từng ăn, cô bất giác thèm nhỏ
dãi. Cũng may Tô Dung rất nhanh đưa một quả vừa to vừa đỏ vào tay cô.
Triệu Hiểu Xuân cũng không khách khí, cô há to miệng cắn vào trái đào,
nước bàn đào chảy ra ngoài, theo mặt và tay cô chảy xuống đất.

- Trông muội giống như con mèo con. Nào để tỷ tỷ lau mặt, lau tay cho
muội. Tô Dung liếc Đoàn Phi một cái, cầm khăn lông có một mặt ẩm ướt,
lau mặt lại lau tay cho Triệu Hiểu Xuân.

Đoàn Phi nói:

- Khăn lông làm sao lau sạch được? Tay dính dính không thoải mái. Thạch Bân, các ngươi còn không nhanh đi bưng chậu nước đến cho mọi người rửa
tay?

Thạch Bân bưng đến một chậu nước sạch, sau khi Đoàn Phi
rửa xong thì được đưa tới trước mặt Triệu Hiểu Xuân. Triểu Hiểu Xuân
cũng không để ý nước bẩn hay không bẩn, cô đặt tay vào chậu nước chà
chà, đột nhiên cô thấy tay của mình hoảng sợ hét lên.

-
Aaaaa! Máu! Rất nhiều máu! Triệu Hiểu Xuân kinh hãi gọi to, nhảy dựng
lên, chậu nước trong bị ném đi, nước vãi đầy đất, chỉ thấy hai tay cô
nhiều chỗ biến sắc. Rõ ràng là lúc nãy Tô Dung mượn cơ hội lau tay rắc
tinh bột ẩm lên tay cô, sau đó gặp i-ot thì biến màu. Nhưng trong mắt
Triệu Hiểu Xuân lại là máu tươi, giống như đêm tối đáng sợ đó, quả thật
giống như đúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận