Tuần Thú Đại Minh

Thạch Bân bóp mũi nói:

- Ngươi không nếm thử sao biết là đã từng chôn người? Nếu sai thì tính sao?

Dương Sâm trừng mắt liếc nhìn anh ta, túm lấy cái cuốc chim trong tay anh ta, lấy ra một nắm đất từ trong hố, ném đến trước mặt Thạch Bân, nói:

- Là thứ này nói cho đệ biết, huynh nhìn không hiểu đệ cũng chẳng còn cách.

Thạch Bân ngồi xổm nhìn kỹ khối đất bùn đó, không có bất kỳ phát hiện nào, anh ta lẩm bẩm nói:

- Trong nắm đất này ngoài côn trùng chết ra cũng chẳng thấy cái gì, nó có thể nói cho ngươi biết cái gì?

Dương Sâm nói:

- Đó không phải là côn trùng chết, đó là vỏ của côn trùng ăn xác chết,
bình thường người sau khi chết khoảng nửa tháng thì sẽ xuất hiện, lần
trước đệ và Đoàn Phi đã nói qua về sự liên quan của thi thể và côn
trùng, đệ và Đoàn Phi chạy khắp nơi, ông nội khi không có việc gì làm ở
Bảo Ứng thì nghiên cứu ở nghĩa địa rất nhiều, là ông nội nói cho đệ
biết.

- Ah.

Vẻ mặt Thạch Bân chợt ngộ ra, thực sự ở ngay tại
đó người hiểu được cũng chỉ có 2, 3 người, Đoàn Phi chăm chú nhìn chỗ
đất bùn đó, nói:

- Dung nhi, lấy túi vật chứng chưa?

Tô Dung nói:

- Cầm theo rồi, vâng.

Đoàn Phi lấy túi giấy, đưa nắm bùn và côn trùng ăn xác chết đó vào túi, sau
đó lệnh cho lính tiếp tục đào. Mãi đến khi một lần nữa phát hiện đất bùn khác nhau, Đoàn Phi tìm kỹ trong đất đang đào, lại phát hiện thêm nhiều xác chết của loài bọ thân giáp thối rữa, cùng đó còn phát hiện ra một
số con vật quấn bện kỳ quái thối rữa.

- Dương Sâm, những cái này là gì, ngươi biết không?


Đoàn Phi hỏi.

Dương Sâm ngó vừa nhìn, trả lời luôn:

- Là chiếu mục, dùng để bao thi thể, người không có tiền mua quan tài thì dùng chiếu chôn trực tiếp luôn trong bãi tha ma, nếu xác chết không ai
nhận thậm chí ngay cả chôn cũng không buồn chôn.

Đoàn Phi cũng
cho mẫu chiếu mục không biết đã bị chôn bao lâu rồi đó vào trong túi,
rồi tiếp tục cầm số đất đó lên sàng qua một lần. Đoàn Phi lại tìm được
một số vật khả nghi, như một số đá nhỏ đặc thù, còn có diêm quẹt loại to nhỏ, còn có vật giống như xương ngón tay …vv.

Đoàn Phi tìm tỉ mỉ trong nắm đất bùn ra rất nhiều thứ, đang cố phân biệt từng cái một, thì huynh đệ Tiêu Húc bước nhanh tới, nhưng không dẫn theo bất kỳ ai về
cùng. Hai người bọn họ lại gần Đoàn Phi, bẩm báo với hắn:

- Đại nhân, chúng tôi phụng mệnh đến đưa Chu Đồng Tri và người làm thuê Lưu Nghị
Huy, tìm ở nhà y không thấy ai, sau đó đến Cẩm Y Vệ mới biết cả nhà Chu
Đức đã ẩn náu ở Đông Xưởng, chúng tôi đã mang tất cả hồ sơ bản án về
rồi.

Đoàn Phi ồ một tiếng, nói:

- Xem ra ta đành phải đi Đông
Xưởng nhận người rồi, các ngươi hãy mang hồ sơ vụ án để trên bàn ở thư
phòng, một lúc ta sẽ qua xem.

Hắn quay đầu nói với Hoa Minh:

- Hoa Minh, vụ án này bây giờ ngươi thấy thế nào?

Hoa Minh khăng khăng nói:

- Đại nhân, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, tiểu nhân tin tưởng
Hạng Chỉ Huy Sứ tuyệt đối không giết hại bạn chi giao của mình.

Đoàn Phi nói:


- Được rồi, có lẽ ngươi nói đúng, bây giờ ta đi xem hồ sơ vụ án, xem xong ta sẽ đi Đông Xưởng.

Tinh thần Hoa Minh chấn động, kêu lên một tiếng lớn:

- Vâng, đại nhân, có cần tiểu nhân về Cẩm Y Vệ đưa những người đó qua không?

Đoàn Phi khẽ giật mình, cười mắng:

- Chúng ta không phải đi gây rối, người đi nhiều sẽ có đánh nhau, ngươi
muốn hại chết ta ư? Hai người ta và ngươi là tốt rồi, không nói nữa,
Dung nhi, chúng ta đi xem tư liệu, Văn Huy, ngươi cũng cùng đi xem đi.

Đoàn Phi và Tô Dung đến thư phòng, hai người nhanh chóng lấy tài liệu xem
qua một lần, sau đó trao đổi cách nhìn nhận vấn đề, vụ án này bắt đầu
sáng tỏ.

Quan hệ giữa Hạng Hào và Bình Mậu không thể coi là tầm
thường, hai người ban đầu cùng ở biên cương Đại Đồng, lại cùng điều đến
Cẩm Y Vệ, cùng thăng chức Cẩm Y Vệ Thiêm Sự. Quan hệ của hai người rất
thân thiết, nếu như không phải hai người đều đã kết hôn sinh con, chỉ sợ sẽ bị người đời hiểu nhầm có vấn đề nam nữ. Quan hệ của hai người là
đồng sự chiến hữu, có thông gia chi nghị, tại sao Bình Mậu mất tích, mọi người lại nghi ngờ Hạng Hào nhỉ?

Bình Mậu mất tích, Hạng Hào
đích thực là có tình nghi, bởi vì trước khi Bình Mậu mất tích quan hệ
hai người có chuyển biến xấu. Có người đã nghe thấy họ cãi vã, Bình Mậu
nói gì mà không thể như vậy, sau việc đó không lâu Bình Mậu mất tích.

Sự nghi ngờ nhằm vào người khác, câu trả lời của Hạng Hào rất đơn giản,
khi đó hai người làm cùng một vụ án, khi bức cung tra tấn Hạng Hào dùng
một số thủ pháp không thường thấy, Bình Mậu có chút không chịu được, cho nên mới nói với Hạng Hào như vậy. Trên thực tế hai người rất nhanh đã
hòa hảo lại, xử vụ án đó kết thúc tốt đẹp.

Đã kết thúc tốt đẹp, câu này Đoàn Phi thấy rất khó chịu, hắn gọi Hoa Minh vào hỏi, Hoa Minh do dự phần nào, thản nhiên trả lời:

- Đại nhân, câu này là ám ngữ của Cẩm Y Vệ, nói cách khác nghĩa là xử vụ

án không chê được vào đâu trong đó có lẽ có cả loại như giết người diệt
khẩu.

Đoàn Phi bừng hiểu ra, hóa ra là đã tạo vụ án giả hoàn mỹ,
Cẩm Y Vệ không hổ là Cẩm Y Vệ, theo bọn Hoa Minh lâu rồi, thiếu chút nữa nữa còn thực sự cho rằng hổ già không ăn thịt cơ đấy?

- Văn Huy, ngươi thấy sao?

Đoàn Phi đặt quyển hồ sơ vụ án về phía Tạ Chí Quân đang nghiên cứu tình tiết hỏi.

Tạ Chí Quân để cuốn hồ sơ vụ án trong tay xuống, đáp:

- Đại nhân, mọi manh mối bây giờ chỉ hướng vào Hạng Chỉ Huy Sứ, chỉ sợ y
thoát không nổi có liên quan. Tuy nhiên tra tấn bức cung chuyện này là
bình thường ở Cẩm Y Vệ, Bình Mậu sao có thể vì việc này mà cãi nhau với
Hạng Chỉ Huy Sứ chứ? Tiểu nhân đề nghị đại nhân có thể bắt đầu từ đây,
để Hạng Chỉ Huy Sứ nói sự thật.

Đoàn Phi nhìn Hoa Minh, mày hắn
nhíu chặt nhìn Tạ Chí Quân, hiển nhiên rất không hài lòng với lời khi
nãy của hắn, Đoàn Phi cười, nói:

- Được rồi, nhưng ta nghĩ ta còn phải gặp Chu Đức và người làm thuê Lưu Nghị Huy đã rồi nói tiếp.

Đoàn Phi vươn người đứng dậy, liếc mắt nhìn Tô Dung, gật gật đầu với Hoa Minh, đi trước dẫn đầu ra khỏi thư phòng

Tạ Chí Quân nhìn bóng Đoàn Phi và Hoa Minh đi về phía xa, bỗng nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ, Tô Dung hỏi:

- Tạ sư gia, sao sư gia thở dài?

Tạ Chí Quân lắc lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, đại nhân hành sự như vậy, thật không biết là lành là giữ.

Tô Dung cười,nói:

- Tạ sư gia khỏi phải lo lắng vì cái lão đó, công tử rất may mắn, công tử làm như vậy cũng có lí của huynh ấy. Tạ sư gia lẽ nào không thấy huynh
ấy hành sự không tuân theo lẽ thường, chúng ta mới có cơ hội tụ họp cùng nhau sao?

Tạ Chí Quân khẽ vuốt cằm cười, nói:

- Đại nhân có cân nhắc của đại nhân, chúng ta có lẽ nên giúp đại nhân xem lại hồ sơ án, thử tìm đầu mối mới gì đó thì mới tốt.


Hai người Đoàn Phi và Hoa Minh cưỡi hai ngựa thúc ngựa phóng như bay ở đầu
phố kinh thành, để lại không ít những lời thán phục. Hai người đã ra
khỏi ngõ Kim Ngư, dọc theo phố Thập Vương Phủ chạy thẳng về phía bắc, đi ngang qua ngõ Can Ngư, phố Nãi Tử Phủ, ngõ Đăng Thị, ngõ Báo Phòng, sau đó rẽ vào phố Cẩm Vệ. Trên con phố này chỉ có hai nnhà giàu kề sát
nhau, đó là Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng. Bọn họ sống kề nhau, khi quan hệ tốt như người ta nói là như cùng một nhà, có mấy cái cửa nhỏ thông với
nhau, bây giờ phỏng đoán những cái cửa nhỏ đó đã bị đá gạch bịt kín rồi.

Đoàn Phi đi qua Cẩm Y Vệ mà không vào, hắn phóng về phía Đông Xưởng, cửa nha môn Bắc Trấn Phủ Ti của Cẩm ý Vệ có tám người Cẩm Y Vệ cầm đao đứng,
thấy vậy ngơ ngác nhìn nhau. Đợi đến khi Đoàn Phi xuống ngựa ở của nha
môn Đông Xưởng bọn chúng mới tỉnh lại, một người trong đó chạy thật
nhanh vào phía trong.

Đoàn Phi đến cửa Đông Xưởng nhảy xuống, khả năng cưỡi ngựa của hắn bây giờ rất tiến bộ, thân thủ cũng nhanh
nhẹn hơn nhiều. Đang mặc quan bào còn có thể làm động tác lớn như vậy,
các quan trong kinh thành chỉ sợ không mấy ai có thể làm được.

Cửa Đông Xưởng cũng có tám nha dịch đang trông giữ, bọn họ hiển nhiên nhận
được căn dặn đặc biệt, nhìn thấy Đoàn Phi cả người cúi phục có 2 người
chạy ra chào đón, cười ha ha chắp tay nói:

- Vị này chắc là khâm sai
Đoàn đại nhân? Trương công công chờ đã lâu rồi, ông ấy đã căn dặn, nếu
Đoàn đại nhân đến, thì mời Đoàn đại nhân vào gặp ngay lập tức.

Gã trực tiếp coi Hoa Minh như không khí, nhiệt tình mời Đoàn Phi vào phía
bên trong, khi Hoa Minh đuổi theo, những nha dịch ở cửa canh giữ đột
nhiên hành động, bọn chúng cùng rút đao chặn một tiếng xoẹt trước mặt
Hoa Minh, tay của Hoa Minh cũng đặt trên chuôi đao, hai bên trợn trừng
mắt giằng con với nhau, bầu không khí khẩn trương đã tới, dường như hết
sức căng thẳng.

Người dẫn Đoàn Phi quay đầu quát:

- Dừng tay!
Các ngươi làm gì vậy? Đoàn đại nhân là khách quý chúng ta, người của
Đoàn đại nhân đưa đi bất luận là chó hay mèo cũng không thể ngược đãi,
thu đao lại cho ta, thật là không có quy củ, lát nữa phải trị các ngươi
một trận mới được.

Đây rõ ràng là chuẩn bị từ trước, cố ý làm
nhục người. Đoàn Phi lo Hoa Minh chịu không nổi, quay đầu nhìn hắn, chỉ
thấy thần sắc lạnh lùng của Hoa Minh, bộ dạng không chút tức giận, khi
nha dịch Đông Xưởng thu đao lùi lại, hắn cũng nhẹ nhàng thả lỏng tay
trên chuôi đao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận