Tuần Thú Đại Minh

Đoàn Phi mỉm cười nói:

-Ta cũng đâu có nói rằng ngươi nói láo, ngươi hoảng sợ cái gì?

Đoàn Phi nhìn thoáng qua những thứ mới thay ra vứt trong giỏ rác, rồi lại điềm tĩnh nhìn Chu Đức một cái, nói:

-Được rồi, bổn quan tự có biện pháp tìm ra chân tướng. Ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.

Đoàn Phi xoay người bước ra ngoài. Hoa Minh kinh ngạc nói:

-Đại nhân, chúng ta cứ như vậy mà đi hay sao?

Đoàn Phi quay lại hỏi ngược:

-Nếu không còn có thể làm gì khác? Bắt Chu Đức về Cẩm Y Vệ dùng đại hình tra khảo hay sao? Hải công công mà đáp ứng thì ta cũng không phản đối.

Hải công công còn chưa đáp lời, Chu Đức đã kêu gào thảm thiết:

-Đừng mà. Cứu mạng a. Ta không muốn trở về Cẩm Y Vệ, cứ mạng a.

Hải công công đứng chắn trước cửa, lạnh nhạt nói:

-Đoàn đại nhân, Trương công công đã phân phó nếu Đoàn đại nhân muốn tới tìm
người thẩm vấn thì đều không có vấn đề gì hết, chúng ta lúc nào cũng
hoan nghênh. Bất quá Chu Đức đã cầu cứu tới Đông Xưởng thì chúng ta phải bảo hộ y. Đem người ra khỏi Đông Xưởng thì tuyệt đối không thể được.
Đây không phải là cản trở phá án, mà là bảo hộ nhân chứng a. Nếu như
Đoàn đại nhân muốn đưa Chu Đức đi, vậy xin mời đại nhân đem Thánh chỉ
tới.

Đoàn Phi nhún nhún vai nói:

-Ngươi xem, ta đã biết là
không được, cho nên căn bản cũng không cần hỏi nữa. Đi thôi, ngoại trừ
bọn họ chúng ta vẫn còn rất nhiều nhân chứng vật chứng có thể điều tra
ngọn ngành. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Không kẻ nào có thể

làm việc không chút sơ hở. Không có khẩu cung cũng không vấn đề gì, ta
còn rất nhiều phương pháp có thể điều tra ra chân tướng. Đến lúc đó
những kẻ nói dối hãy đợi xuống thiên lao đi.

Đoàn Phi một khắc cũng không lưu lại nữa, bước thẳng ra cổng lớn Đông Xưởng. Hải công công nghi ngờ hỏi:

-Đoàn đại nhân, đại nhân chuẩn bị đi đâu vậy?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:

-Đương nhiên là tới Cẩm Y Vệ a. Đông Xưởng các vị ôm lấy nhân chứng không chịu thả, Cẩm Y Vệ cũng giữ khư khư vật chứng. Ta chỉ đành chạy qua chạy lại vậy, cũng xem như rèn luyện thân thể a.

Hoa Minh giọng ra vẻ khiêu khích nói:

-Hải công công, công công phụng mệnh Giám đốc đại nhân, xem ra phải đi cùng chúng ta tới Cẩm Y Vệ một chuyến rồi.

Hải công công nhăn nhó mặt mày nói:

-Bộ xương già này cũng đành phải tuân mệnh mà thôi.

Đoàn Phi cười ha ha bước nhanh ra khỏi Đông Xưởng, lấy ngựa. Hắn cũng lười
cưỡi ngựa, bèn dắt ngựa đi về phía Cẩm Y Vệ Trấn bắc Phủ ti nha môn ở
cách đó không xa.

-Đoàn đại nhân hảo!

Tám Cẩm Y Vệ Trấn bắc
Phủ ti nha môn đứng xếp thành hình chữ bát, nhiệt tình nghênh đón Đoàn
Phi. Đoàn Phi cười híp mắt nhìn bọn họ một lượt, nói:

-Chào mọi người. Hải công công của Đông Xưởng theo ta tới phá án, mọi người không được chậm trễ đó a.

Một viên Bách hộ cười nói:

-Đại nhân xin hãy yên lòng. Hạng đại nhân đã có phân phó, chỉ cần là người

đi theo Đoàn đại nhân thì đều là khách quý của chúng ta! Đoàn đại nhân,
hạ quan họ Trương tên Duyệt, chữ Duyệt trong “vui vẻ”, chứ không phải
chữ Nhuệ trong “tinh nhuệ” như Đông Xưởng Trương công công a. Trương
Duyệt không thể nào so sánh với Trương công công được. Trương Duyệt bất
tài, làm việc cho Cẩm Y Vệ lâu như vậy cũng chỉ làm tới Bách hộ canh
cửa. Hạng Chỉ huy sứ phân phó hạ quan ở đây nghênh đón đại nhân. Đoàn
đại nhân có điều gì sai bảo xin cứ trực tiếp phân phó.

Đoàn Phi cười nhạt nói:

-Làm phiền Trương đại ca rồi. Ta tới xem xét bộ hài cốt đó, xin mời Trương đại ca dẫn đường.

Trương Duyệt cười ha ha nói:

-Có ngay, xin mời Đoàn đại nhân đi theo hạ quan!

Trương Duyệt vừa mới xoay người lại thì phía sau đã có tiếng Cẩm Y Vệ hò hét:

-Trương Nhuệ, trở về tắm rửa cho sạch sẽ. Đêm nay ca ca sủng ái ngươi a.

Trương Duyệt quay đầu lại làm bộ yêu kiều, nũng nịu nói:

-Đồ đáng chết, muốn Nhuệ Nhuệ hầu hạ ngươi thì cứ đỗ đầu kỳ thi tháng đi đã rồi mới nói.

Hải công công mặt trầm như nước, Hoa Minh đứng bên cạnh thì đắc ý cười
lạnh. Khi nãy ở Đông Xưởng bị làm nhục bây giờ đã gỡ lại hết rồi. Cái
tên Cẩm Y Vệ Bách hộ Trương Duyệt này kỳ thực không phải tên như vậy, mà là cố ý an bài để hạ nhục kẻ khác.

Đoàn Phi sắp bị hắn làm cho té xỉu rồi, liền thúc giục nói:

-Đừng nói nhảm nữa a, mau dẫn đường đi.

-Vâng đại nhân.


Trương Duyệt dẫn đường đi trước, mông uốn éo lắc qua lắc lại, khỏi cần nói là
cố tình làm ra bộ dáng khó coi thế nào. Đoàn Phi thật muốn đá y một cái
lăn lông lốc, nhưng mà cuối cùng không có làm như vậy. Tới lúc bước vào
một tòa tiểu viện thì thần sắc Trương Duyệt mới trở nên nghiêm túc, xoay người nói với Đoàn Phi:

-Đoàn đại nhân, tuy rằng không cách nào xác
nhận hài cốt là của người nào, bất quá Hạng đại nhân vẫn lập một linh
đường cho y. Hạng đại nhân từng thề giữa linh đường này rằng nhất định
phải tự tay giết chết hung thủ sát hại Bình Mậu đại nhân, mọi người đều
chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Đoàn đại nhân sau khi vào bên
trong thì xin hãy thắp ba nén hương cho người chết.

Đoàn Phi nói:

-Người chết là nhất. Bất luận người đó là ai, chúng ta cũng nên thắp ba nén hương cho người ta.

Trương Duyệt nhìn Hải công công một cái, xoay người mở cảnh cửa đóng chặt. Một tòa linh đường phủ kín vải trắng hiện ra trước mắt mọi người.

Đoàn Phi không tin quỷ thần, bất quá vẫn mang tâm thái tôn kính người đã
khuất. Hắn vẫn thận trọng thắp đủ ba nén hương, cung cung kính kính vái
ba vái.

Hoa Minh tự nhiên cũng theo đó dâng hương. Không ngờ Hải công công cũng thắp ba nén hương, cầm trong tay nói:

-Có oán báo oán, có thù báo thù. Bình Mậu a Bình Mậu, hiện giờ Hoàng thượng phái Đoàn đại nhân tới điều tra vụ án của ngươi, ngươi không được bỏ
qua cơ hội này đó. Nhất định phải báo thù cho bản thân mới được a.

Hoa Minh và Trương Duyệt đều tức giận nhìn Hải công công trừng trừng, Hải
công công thì làm như không nghe không thấy. Đoàn Phi bất đắc dĩ nói:

-Hoa Minh, mở nắp quan tài ra. Bổn quan phải xem xét hài cốt.

Hoa Minh nhìn Trương Duyệt. Trương Duyệt gật gật đầu, hai người bèn hợp lực di dời nắp quan tài nhẹ nhàng đặt một bên. Hoa Minh nói:

-Đại nhân, mời.

Đoàn Phi bước lên bục, bám vào quan tài nhìn vào bên trong. Chỉ thấy bên
trong quan tài rộng rãi có một bộ hài cố trắng. Đoàn Phi trầm ngâm một
hồi, đột nhiên hỏi:


-Trương Duyệt, ngươi có biết Bình Mậu cao khoảng bao nhiêu hay không?

Hoa Minh đáp:

-Đại nhân, hạ quan từng gặp Bình Mậu đại nhân. Thân hình ông ấy chỉ thấp hơn Hạng Chỉ huy sứ đại nhân một chút, cũng không có cường tráng như vậy.
Thân hình của bộ hài cốt này hình như cũng khoảng như vậy. Sau khi người chết thì xương cốt chắc hẳn sẽ co rút lại một chút.

Đoàn Phi gật gật đầu. Nếu như Bình Mậu giống như lời Hoa Minh nói, vậy thì bộ hài
cốt này thân cao cũng tương đương Bình Mậu. Đoàn Phi có chút hối hận vì
không đưa cả Dương Sâm tới đây, về phương diện khám nghiệm tử thi thì
hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào a. Vẫn cần phải đợi Dương Sâm khám
nghiệm xong mới nói được.

Đoàn Phi ra hiệu cho bọn Hoa Minh đậy lại nắp quan tài, bước xuống khỏi bục nói:

-Trương Duyệt, bổn quan muốn đưa vật chứng này đi. Không biết Hạng đại nhân có cho phép hay không?

Trương Duyệt lập tức lắc đầu như gõ trống, nói:

-Không được a đại nhân. Bình Mậu đại nhân cùng Hạng Chỉ huy sứ thân như huynh
đệ, hài cốt của ông ấy không thể động vào. Đợi qua bảy ngày thì phải an
tang ngay.

Không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, còn tính cái gì
bảy ngày nữa chứ? Đoàn Phi trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại không có
nói ra. Hắn gõ gõ đầu ra vẻ mệt mỏi, lại hỏi tiếp:

-Trương Duyệt a, ban đầu ai là người đầu tiên khám nghiệm tử thi? Ta muốn gặp người đó.

Trương Duyệt đáp:

-Đại nhân muốn gặp ngỗ tác đó phải không? Y là người ở Thuận Thiên phủ Đại
Hưng huyện, đại nhân chỉ cần sai người truyền y tới là được.

Làm
quan huyện dưới chân Hoàng thành không hề dễ dàng. Làm việc trong huyện
nha lại càng không dễ dàng, bất kỳ một nha môn nào trong kinh thành cũng đều lớn hơn bọn họ, lời của Trương Duyệt nói không sai. Đoàn Phi nghĩ
ngợi một hồi, lại hỏi:

-Vậy còn thê tử của Bình Mậu? Bà ta có cho phép các ngươi lập linh đường an táng Bình Mậu tại đây không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận