Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Sáng sớm, cả căn biệt
thự đều yên tĩnh. Những tia sáng đầu tiên xuyên thủng màn sương đêm,
ánh nắng mặt trời trong ngày đông tuyết trắng đều có vẻ ấm áp nhu
hòa.

Ánh sáng bao trùm thế
giới bên ngoài nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh
ấm áp trong phòng, trong phòng tấm thảm dày bằng tơ, cửa sổ thủy
tinh sát đất thật lớn bên cạnh chiếc giường êm, trên tường treo một
bức tranh, tất cả đều làm cho người ta cảm thấy đáy lòng dâng lên
một vẻ ấm áp.

Lúc này, Hinh Ý nằm
trên giường giống như một con bạch tuộc ôm lấy Vũ Chính chậm rãi mở
đôi mắt nhập nhèm ra, hai tay của hai người đều ôm chặt lấy đối
phương, cô nhìn thấy dáng vẻ ngủ say như trẻ con của anh, dựa trán
vào trước ngực anh, nhẹ nhàng mà dụi dụi.

Nếu cả đời có thể ôm
đối phương như vậy, vĩnh viễn không buông tay thì thật là tốt biết
bao!

Lúc anh ngủ không mang
vẻ khôn khéo cùng thâm sâu không lường được như bình thường, mái tóc
rối tung, thỉnh thoảng sẽ cắn cắn môi, thật sự rất giống một đứa
trẻ, lại gầy như vậy làm cho người ta đau lòng vì đứa trẻ này.

Tay Vũ Chính ôm cô cảm
giác được cô đang động đậy, biết rõ cô đã tỉnh nhưng lại không mở
mắt ra, ôm cô sát lại mình hơn một chút, mơ hồ nói một câu: “Cục
cưng, ngủ tiếp đi.” Cằm day day trên đỉnh đầu cô như là đang làm nũng.

Anh cảm thấy thoải
mái, đã rất lâu không có một giấc ngủ ngọt ngào như vậy. Trước kia
dù cho có mở hệ thống lò sưởi hết cỡ anh vẫn luôn cảm thấy lạnh,
tay chân đều lạnh ngắc như băng, cái lạnh thấm thẳng vào trái tim anh,
thường làm cho anh thức trắng đêm. Nhưng bây giờ anh cảm thấy ấm áp
như vậy, anh rất thích tay chân mình đều được cô quấn lấy, cho dù nửa
người dưới của anh bây giờ không có cảm giác gì thì anh vẫn cảm
thấy ấm áp, bởi vì anh biết trên người mình có hơi ấm của cô.

Mặt HInh Ý dàn vào
lồng ngực của anh, nằm trong lồng ngực anh buồn cười: “Sáng nay em
phải đến JL họp, nếu không xuống giường thì sẽ đến muộn.” Ngẩng đầu
lên nhìn thấy xương quai xanh dưới cổ áo ngủ đang mở rộng của anh,
rất gợi cảm.

Một tay Vũ Chính rời
khỏi hông cô, đặt trên gáy cô kéo đến trước ngực của mình, làm cho
mặt cô dán vào lồng ngực mình, khàn khàn giọng nói: “Không dậy.” Hai
mắt căn bản cũng không mở ra, tay lại càng ôm chặt cô hơn.

“Là em muốn họp, không
phải anh.” Cô kiên nhẫn nhắc nhở anh, người
này vừa ngủ dậy thật là ngốc nghếch.

Lúc này anh mới mở
đôi mắt mông lung ra, vừa rồi anh còn tưởng là mơ, nhưng cô thật sự đã
trở về bên cạnh mình. Cúi đầu nhìn nhìn dáng vẻ của cô đang cọ cọ
trong ngực mình, anh cười dùng hai tay kéo cô lên, làm cho mặt của cô
đối mặt với mình.

Khi không trang điểm
thật ra cô càng hấp dẫn hơn, có một loại linh khí thuần túy và sạch
sẽ. Da của cô vốn rất đẹp, dù cho cô không trang điểm trong không tìm
ra tì vế nào, một viên ngọc xinh đẹp không cần mài giũa.

Cô nhìn thấy ánh mắt
mê ly của anh đang nhìn mình chằm chằm, có chút nghi hoặc, “Nhìn cái…”

Nhưng không đợi cô nói
xong, nụ hôn của Vũ Chính đã rơi trên môi cô, lúc đầu mềm mại nhẹ
nhàng, nhưng càng lúc càng kịch liệt không thể khống chế được, làm
cho toàn thân Hinh Ý nóng lên, hai người quấn quýt nhau, tay của anh
không an phận di chuyển trên người cô, từ vòng eo mảnh khảnh của cô
chạy xuống cặp mông tròn trịa, vén váy ngủ bằng tơ mỏng của cô lên.

Hinh Ý cảm thấy nhiệt
độ trên lòng bàn tay anh ngày càng cao, lại không có cách nào đẩy anh
ra, bởi vì chính cô cũng không tự chủ được cởi bỏ cúc áo ngủ của
anh, xoay người một cái đè lên người anh, vội vã cởi quần áo của
anh.

Mà Vũ Chính lại dùng
tay đè chặt bàn tay của cô đang cởi quần áo anh, Hinh Ý khó hiểu
nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh, lúc này anh mới lắp bắp nói:
“Giúp anh xoay người, lần này anh muốn ở trên.” Giọng nói mang theo
một chút trẻ con mà quật cường.

Hinh Ý cảm thấy buồn
cười, nhưng vẫn cố nhịn hỏi: “Vì sao?” Tuy trước kia anh đều ở trên nhưng
mà thỉnh thoảng cô ở trên anh cũng rất vui nha.

Vẻ mặt anh như đang căm
thù đến tận xương tủy, từ trong cổ họng hừ hừ nói một câu: “Lần
trước em đã ở trên rồi.” Như một đứa trẻ bị ức hiếp đang tức giận.

Hinh Ý chăm chú nhìn
khuôn mặt anh, lần trước? Cái lần uống rượu kia sao? Thật ra thì cô
cũng còn nhớ một chút, cô nhớ cô đã cưỡi lên người anh, liều mạng
cắn anh, đè chặt hai tay của anh lại mà hôn anh… “Giang Vũ Chính, anh
nhỏ mọn vậy sao?” cô buồn cười nhìn vào ánh mắt của anh.

Mà Vũ Chính cũng
không để cho cô cười nhạo, xoay người lại, giờ phút này Hinh Ý còn
đang nằm trên người anh, lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian nằm
xuống bên cạnh anh.

Nửa người dưới của
anh không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể dựa vào lực của thân
trên mà xoay, bình thường phải thử ba bốn lần mới thành công.

Tuy ngoài miệng Hinh Ý
cười anh nhưng nhìn thấy dáng vẻ gian nan xoay người của anh thì rất
đau lòng nên liền ôm eo của anh, hai chân quấn lấy chân anh, thuận lợi
giúp anh nằm lên người mình.

Mà Vũ Chính lại thả
chậm tốc độ công kích, từng nụ hôn vụn vặt rơi trên mặt cô, trên môi,
trên cổ mẫm cảm, xương quai xanh tinh sảo, rồi đến bộ ngực non nớt.

Cô cảm giác được bọ
râu buổi sáng anh chưa kịp cạo ma sát trên thân thể cô mang lại cảm
giác thô ráp, thân thể giống như điện giật, nhiệt độ nơi lòng bàn tay
anh cao kinh người, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được người anh
dính đẫm mồ hôi.

Thời điểm cuối cùng
khi anh thuận lợi tiến vào cơ thể cô, nghe thấy anh hơi thở dốc, khóe
mắt Hinh Ý chảy ra một giọt nước mắt, một đường từ thái dương nhỏ
xuống tấm trải giường bị bọn họ làm cho nhăn nhúm.

Cô không biết vì sao
mình lại khóc, không phải là vì hưng phấn hay là vì bi thương, đó là
vì giờ phút này cô cảm thấy rất thỏa mãn, thật sự rất hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui