Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Hinh Ý ngồi trong ban
công ngoài phòng ngủ, làn gió biển nhẹ nhàng xen lẫn hương vị mới
lạ của nước biển đánh vào mặt, gió thổi bay áo khoác ngoài màu
trắng của cô, một làn sương nhẹ nhàng trong gió bao quanh cô.

Hiểu Văn không một
tiếng động đưa cho cô một ly rượu táo: “Đang nghĩ gì vậy?” Hinh Ý tìm
đến cô nhưng mà lâu như vậy Lâm Hinh Ý cũng chỉ gạt cô sang một bên,
lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình. Thật ra càng bình tĩnh như vậy
lại càng làm cho cô cảm thấy sợ, Hinh Ý mà trước cô kia biết thật ra
không biết cách che giấu tâm sự của mình.

Cô nâng ly lên nhẹ nhấp
một ngụm, hơi nước trong ly bốc lên, giống như một mảng thủy tinh trong
suốt mê người, “Anh ấy sẽ không sao, phải không?” Cô không nhìn về phía
Hiểu Văn, chỉ nhìn ra mặt biển mênh mông, giọng nói mê mang nhanh chóng
bị sóng biển chôn vùi, không để lại chút dấu vết.

“Nhất định sẽ không
sao. Vả lại, lúc còn nhỏ không phải chúng ta đã cùng đi xem tướng
sao? Chị còn nhớ rõ mẹ em đã nói em có số vượng phu ích tử (mang
lại thịnh vượng may mắn cho chồng con)…” Cô kéo đầu Hinh Ý lại, nhìn
trái nhìn phải, sau một lần quan sát tỉ mỉ, kết luận: “Có nhìn thế
nào thì em cũng không giống như người phụ nữ có tướng khắc phu!” Nét
vui vẻ hiện rõ trên mặt.

“Chị nói ai khắc phu?”
Ánh mắt nguy hiểm của Hinh Ý nhìn về phía cô, khuôn mặt vốn lo lắng
hiện ra một nụ cười.

Nụ cười trên mặt Hiểu
Văn ngưng lại, “Hinh Ý, thật ra có đôi khi chị phi thường đố kị với
em. Thật ra…” giọng nói như ẩn như hiện trong tiếng sóng, ánh mắt dõi
về phương xa, “Em không biết mình hạnh phúc thế nào đâu…vì có thể
tìm được một người như vậy.” Ánh mắt của cô hơi ươn ướt, mím môi,
“Chị làm sao có thể may mắn như em chứ?” Những vui buồn yêu giận cả
đời chỉ có thể gắn với một người chồng mình không hề yêu, giãy ra
không được chạy cũng không thoát, cả đời giãy giụa trong một chiếc
lồng.

Một ngụm uống cạn ly rượu,
nước mắt cùng với rượu bị nuốt vào trong bụng, cô không để cho Hinh
Ý nói gì mà tiếp tục nói, “Hai người còn cả một con đường dài như
vậy vẫn chưa đi hết, một chút gian khổ phía trước cùng lắm chỉ là
để tô điểm thêm mà thôi.” Trong mắt cô, hai người chính thức yêu nhau
sẽ có được tất cả sức mạnh để đi đến cuối cùng.

Hinh Ý nhìn cô ấy,
khuôn mặt vì tác dụng của rượu mà đỏ bừng, rất động lòng người,
“Đúng vậy, còn cả một con đường rất dài.” Cô giờ mới biết được
mình may mắn bao nhiêu, có thể gặp được anh, có thể yêu anh…cô nhớ Hà
Thư Mẫn đã từng nói một câu: “Gặp gỡ anh, là diễm phúc mà cô đã tu
mấy kiếp…” đúng vậy, diễm phúc đã tu mấy kiếp.

Trong phòng truyền đến
một tiếng chuông, Hiểu Văn nhướng mày nhìn Hinh Ý. Nhưng cô chỉ cười
cười nói: “Chuông điện thoại đấy mà, chắc là việc của công ty thôi,
đừng để ý đến nó…” thấy nhẹ tễnh như đang say rượu, mới uống có
một chút như vậy, không lẽ nào lại say nhanh vậy chứ!

“Ngày mai thật sự
không quay về với cậu ấy sao?” Hiểu Văn đảo đảo rượu trong ly cho cô,
nghi hoặc hỏi. Tuy nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh này của cô nhưng thật
ra trong lòng lại đang lo lắng muốn chết.

“Có đến đó em cũng
không giúp được gì cả…” Cô nâng ly lên, chiếc ly chân dài bằng thủy
tinh cao cấp trong suốt, đá trong rượu táo cùng không khí quanh mình
chạm vào nhau làm cho chiếc ly bao phủ bởi một tầng sương mù, xuyên
qua làn sương mù nhìn thấy bọt khí đang bốc lên, đẹp lạ kì. Nhưng mà
lại biến mất nhanh như vậy, “Chỉ cần anh ấy biết rõ em vẫn luôn ở
bên cạnh anh ấy là được, em biết anh ấy nhất định sẽ cố gắng, cố
gắng…” mặt tỏ ra thoải mái thản nhiên, cô tin tưởng anh nhất định sẽ
làm được. Đáy mắt thâm trầm lo lắng nhanh chóng cụp xuống, che giấu
đi một chút mờ mịt trong ánh mắt.

Trong văn phòng phó
tổng lầu 73, một tập văn kiện đang mở ra trên mặt bàn, ánh mắt lơ
đãng quét nhẹ qua, đôi mắt đẹp nhíu lại, ngón tay khẽ gõ lên bàn.
Lý Tử Ngôn giúp Giang Vũ Chính gửi tập văn kiện này đến là có ý
gì? Anh hoàn toàn bị thứ này làm cho lẫn lộn, gọi điện thoại đến
cho Hinh Ý nhưng cũng bị đưa đến hộp thư thoại. Nếu như giờ phút này
bệnh của Giang Vũ Chính thật sự nguy kịch, vậy thì phương tiện
truyền thông cũng không thể không đưa lên một chút tin tức nào chứ!
Càng nghĩ lại càng lo lắng cho Hinh Ý, lúc này chuông điện thoại vang
lên, anh lòng đầy rối bời nhấc điện thoại lên.

“Lưu phó tổng, hai giờ
chiều nay có một hội nghị với tập đoàn Sở Thiên, nội dung hội nghị
đã được…” Giọng nói của thư kí truyền đến từ trong loa, nhật trình
ngập tràn, khoảng thời gian này bởi vì Hinh Ý không có đây nên công
việc của anh và Hà Thư Mẫn càng nhiều thêm, dường như bận rộn từ
sáng đến tối mịt.

“Sally, giúp tôi đặt
vé máy bay sớm nhất đến New York.”

“Nhưng mà hội nghị
với tập đoàn Sở Thiên chiều nay tôi đã dời đi dời lại, Sở Thiên đang
hoài nghi thành ý hợp tác của chúng ta…”

“Hội nghị kia sẽ để
cho Hà phó tổng tham gia.” Giọng điệu lạnh lùng rồi cúp máy, xoay
ghế quay người lại, nhìn ra những cửa sổ thủy tinh ngoài kia phản
chiếu ánh nắng. Tâm trạng nặng nề, bất kể Giang Vũ Chính có ý gì,
anh đều phải buông tay đánh cược một lần, ít nhất cũng đã tranh thủ,
không phải sao?

“Alo, Lâm Hinh Ý, em có
ở đấy không hả? Lúc làm việc chưa bao giờ thấy em nhùng nhằng như
vậy, sao chỉ xuống phố một chuyến mà lại phiến toái như vậy…” Hiểu
Văn đứng trước phòng thay quần áo bực bội thúc giục cô, đây đã là
lần thứ ba trong hai tiếng qua.

“Vẫn chưa kẻ chân
mày…đúng rồi, có nhìn thấy điện thoại di động của em không?” Cô trên
tay cầm bút kẻ mày cẩn thận đứng trước gương làm xong bước cuối
cùng.

“Chị làm sao mà biết
điện thoại của em để đâu chứ…” mắt Hiểu Văn quả thật đã trắng dã ra
rồi, tối hôm qua uống đến say khướt, rõ ràng là cô đã bảo quản gia
cất hết những thứ có thể xem được thời gian, ngay cả điện thoai di
động của mình cô cũng không biết cô giấu ở đâu.

Cô nhắm mắt lại cố
suy nghĩ, tối hôm qua sau khi uống say với Hiểu Văn xong, cảm thấy mơ
màng, sau đó…sau đó dặn dò quản gia cùng mọi người cất tất cả đồng
hồ đi. Cô nhớ rõ lúc ấy có cầm điện thoại mà! Lạ thật, sao lại
nhớ không nổi đã để đâu mất rồi.

Trong tay Hiểu Văn cầm
backberry, nhìn vào nhật trình miệng lẩm bẩm: “Buổi trình diễn thời
trang kia 11h sẽ bắt đầu, nếu chậm nữa chúng ta sẽ đến muộn mất…”

Cô vừa nghe 11h thì
toàn thân run lên, cô cố gắng hết sức để mình không nhớ tới, không để
cho mình chạm vào, nhưng trong đầu vẫn quay cuồng, 11h giờ sao? Cuộc
phẫu thuật kia mới vừa bắt đầu sao? Lòng bàn tay cô đầy mô hôi, làm
sao cho suy nghĩ của mình chỉ tập trung vào một chỗ đấy, giãy dụa
trong một vũng bùn không còn sức thoát khỏi.

Hiểu Văn nhìn cô,
nghiêm mặt hỏi: “Em làm sao vậy?” tuy cả ngày cô cùng Hinh Ý không hề
trong thấy cô ấy có bất kì khác thường nào nhưng mà cô biết rõ, tối
hôm qua Hinh Ý có lăn qua lộn lại thế nào cũng không thể ngủ say, mấy
lần muốn cầm lên chiếc điện thoại trên đầu giường, rồi lại không một
tiếng động buông ra.Từ nhỏ cô ấy chính là như vậy, lúc càng căn
thẳng thì càng tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Hinh Ý không để ý đến
cô, cau mày, dường như đang kiệt lực suy nghĩ thứ gì đó, đi về vào
trong phòng thay quần áo, từng chiếc áo vest, áo sơ mi treo chỉnh tề
của anh, các túi quần đều bị cô lục lọi, các giá áo va chạm vào
nhau tạo nên âm thanh to đột ngột trong phòng thay quần áo yên tĩnh.
Hiểu Văn dùng sức cầm lấy tay cô, nhìn ánh mắt có chút điên cuồng
của cô, nghiệm mặt nói: “Em đang làm gì vậy? Chúng ta cùng nhau tìm…”
Giọng nói trấn định mà bằng phẳng, cố gắng trấn an Hinh Ý đang khẩn
trương.

Mà Hinh Ý chỉ mờ mịt
nhìn vào hàng trăm bộ đồ vest trước mặt, màu trắng, màu đen, màu
xanh đậm,…trong đầu là một mảnh hỗn loạn, tối hôm qua, cô lảo đảo
ném di động vào túi áo nào đó. Cô hít một hơi thật sâu, xoay đầu
lại nói với Hiểu Văn: “Bây giờ em muốn đến bệnh viện, chị nói với
quản gia gọi người đến tìm hết trong đống đồ vest này rồi mang điện
thoại di động đến bệnh viện cho em…” Sau khi nói xong cũng không quay
đầu lại bước ra khỏi phòng.

Hai con đường bên ngoài
bệnh viện, cây cối tươi tốt rậm rạp, ánh nắng xuyên qua khe hở của
những chiếc lá cây rọi vào con đường lớn, nhỏ vụn mà loang lổ.

“Hình như anh không hề
ngạc nhiên khi thấy tôi đến?” Dư Chân mặt một bộ đồ thoải mái, nhìn
thấy Lý Tử Ngôn tuy có nghi hoặc nhưng cũng không kinh ngạc.

“Cậu ấy có thể đưa
thứ đó cho anh xem chứng tỏ cậu ấy cũng tin tưởng anh sẽ đến.” Lão
Lý đi thẳng vào vấn đề, cũng không có ý định phí lời.

“Tôi tới đây không phải
là vì ý nghĩa sâu xa phía sau tập văn kiện đó, thứ duy nhất tôi quan
tâm chính là Hinh Ý.” Dư Chân nghiêm mặt nói.

“Không phải cậu ấy
nhìn trúng anh vì điểm này sao? Nhưng mà…” Chân mày của lão Lý khẽ
nhướng lên, thẳng tắp nhìn vào ánh mắt Dư Chân, “Tôi đồng ý thay cậu
ấy gửi thứ này đến tay cậu không có nghĩa là tán thành với cách
làm của cậu ấy. Hoặc có thể nói ý của cậu ấy vốn chỉ là nhờ anh
dùng thân phận một người bạn mà đứng bên cạnh cô ấy. Về phần những
chuyện khác, anh vẫn phải suy nghĩ cho thỏa đáng…”

“Nếu như bệnh tình
của anh ta không nguy kịch, làm sao có thể để cho tôi biết chuyện
này?” Giang Vũ Chính không có khả năng không biết Lưu Dư Chân anh là một
người theo chủ nghĩa cơ hội, sở dĩ có thể đi đến bước này chẳng qua
cũng chỉ là để cho mình được an tâm thôi.

“Cậu ấy không sao
cả.” Lý Tử Ngôn mặc bộ đồ vest màu đen toàn thân tản ra một khí
chất trầm lắng nghiêm túc, ánh mắt tràn ngập sự kiên định làm cho Dư
Chân cũng cảm thấy kinh ngạc. Nếu chỉ là bạn bè hời hợt, làm sao
có thể có loại kiên định liều chết này, anh ta càng ngày càng khẳng
định Giang Vũ Chính và JL có quan hệ mật thiết, nhưng anh ta lại đảo
mắt cười cười, cũng chẳng có liên quan gì đến anh, “Bất kể anh ta có
chết hay không chết, tuyệt đối tôi sẽ không từ bỏ Hinh Ý.” Giang Vũ
Chính đã nguyện ý cho anh cơ hội này, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

“Vậy tôi đây cũng anh
cậu ấy nói với cậu một câu, cậu ấy không chết, Lâm Hinh Ý cũng sẽ
không đi cùng anh; cho dù cậu ấy chết, cô ấy cũng sẽ không thuộc về
anh. Nếu như lòng tin của anh quá tràn đầy, tôi nghĩ anh đã đánh giá
thấp tình cảm của cô ấy dành cho cậu ấy rồi.” Dù cho Hinh Ý có gây
ra thương tổn cho Vũ Chính hay vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện gì,
nhưng dù là ai cũng có thể nhận ra cô đối với anh là loại tình cảm gì.
Anh nguyện ý thay Vũ Chính đánh cuộc, nhưng chẳng qua làm vậy chỉ là
để cho cậu ấy yên tâm làm phẫu thuật mà thôi.

Chiếc xe toàn một màu
trắng lái vào bãi đỗ xe của bệnh viện, cô nhìn vào chiếc đồng hồ
lớn bên ngoài, 10h đúng, chỉ tốn hơn một tiếng để lái xe từ biệt
thự ven biển vào nội thành, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi.

Nhưng mà điều khiến
cho cô không thể tưởng tượng nhất chính là sau khi bước vào cửa bệnh
viện là nhìn thấy hai người kia, xa xa nhìn thấy Lý Tử Ngôn đang nói
chuyện với Dư Chân, bọn họ không biết đang thấp giọng nói gì đó, sắc
mặt nặng nề muốn chảy nước. Sở dĩ cô liếc mắt đã nhận ra bọn họ
không chỉ là vì nhìn thấy hai người châu Á trong đám người mà còn
là vì hai người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cạnh nhau đang thầm
chỉa mũi nhọn đánh giá nhau, làm cho cô cũng cảm thấy kì lạ. Bất
kể có thể nào thì giờ phút này Dư Chân hẳn là phải trấn thủ ở
Giang Lâm. Vũ Chính và cô ở Mĩ, trong Giang Lâm cũng chỉ còn có Dư
Chân và Hà Thư Mẫn trấn át đám người kia, nếu như anh ta đến vì việc
chung, không có lý do gì cô không biết. Hơn nữa giờ phút này hai người
kia cương nhau rõ ràng như thế, tuyệt đối không phải là việc công.

Cô mơ hồ cảm thấy
không ổn, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, bị đè nén đến
không thở được. Đằng sau mỗi người dường như đang cất giấu bí mật
nào đó, làm cho người ta khó có thể đoán được hay chạm đến được.

Tuy Lý Tử Ngôn ngạc
nhiên vì trước đó cô nói sẽ không đến nhưng đã nhìn thấy thấy cô thì
trong nháy mắt cũng không lộ ra một chút kinh ngạc nào, khóe miệng
khẽ nhếch lên, cô làm sao có thể không đến chứ? Chỉ là hiện tại Dư
Chân cũng đồng thời xuất hiện ở đây, mọi chuyện đều trở nên phức
tạp.

Dư Chân nhìn thấy cô
thì trong nháy mắt mỉm cười thật tươi, cô gái này, anh có trí thì
nên thôi.

Hinh Ý lại không để ý
đến Dư Chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tử Ngôn, bước chân
cũng không ngừng lại, “Sao lại ở đây, không phải cuộc phẫu thuật 11h
mới bắt đầu sao?” Cô nhìn nhìn xung quanh, dường như không có ý định
ngừng lại.

Lý Tử Ngôn giữ tay cô
lại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không cần lên nữa, đã bắt đầu rồi.”

“Vì sao không nói
trước? Sao tôi lại không biết?” Cô khe cau mày, nhưng vẫn xem như còn
bình tĩnh.

Tập văn kiện Lý Tử
Ngôn cầm trên tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà hơi méo mó, anh đang
do dự, không biết có nên đưa văn kiện đó cho cô không. Đó là kết cục
cuối cùng mà cậu ấy hy vọng sao?

Hinh Ý nhìn ra tay
phải đang cầm thứ gì đó của anh ta căng thẳng, nhìn sang Dư Chân cũng
đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là cái gì?”

Lão Lý hít một hơi
thật sâu, “Đây là thứ mà Giang Vũ Chính nhờ tôi giao cho cô…” giọng
nói rất nhỏ, tuyệt đối không giống với phong cách bình thường của
anh ta, không khí nặng nề đến quỷ dị, đằng xa truyền đến tiếng xe
cứu thương như xa như gần, tuyệt đối không chân thật.

Cô nhận lấy tập văn
kiện, tay chậm rãi mở ra, trấn định như đang mở ra túi văn kiện bình
thường trong công ty. Cho dù không biết cuối cùng sẽ thế nào nhưng cô
vẫn bình tĩnh lật ra. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chữ kí của
mình, vừa quên thuộc lại vừa lạ lẫm như vậy. Cô không nhớ rõ mình
đã từng kí lên tờ giấy này khi nào….sau đó là chữ kí của anh, cô
nhận ra chữ kí của anh, lại cảm thấy chữ kí bình thường như vậy là
không phải, trước giờ chữ kí của anh luôn rồng bay phượng múa, phóng
khoáng mà hiên ngang bay lên. Bởi vì trên thương trường, mỗi lần đặt
bút xuống đều không hề do dự, run sợ như vậy…nhưng mà, chữ kí trên
tờ giấy này lại không giống vậy, một chữ một nét, ba chữ Giang Vũ
Chính tinh tế lạ thường, nét chữ cứng cáo, dường như phải rất gian
nan để viết nên, suy tư trăm ngàn lần mới đặt bút xuống được.

Cô lấy lại bình tĩnh,
vẫn cười nói: “Tôi chưa từng kí qua văn kiện này, có biết giả mạo
giấy ly hôn là phạm pháp không…” Trong nụ cười mang theo một vẻ run
rẩy khó có thể nhận ra, nhưng lại nhanh chóng chôn nó trong vẻ trấn
định, giấu diếm dấu vết.

“Ba năm trước…” Lý Tử
Ngôn ngắt lời cô, “Cô đã nhờ người đưa đến cho cậu ấy…”

Trong lòng giống như
bị khoét một cái hố, cảm giác có thứ gì đó đang đào xới dần dần,
nụ cười trên miệng vẫn còn, vẫn là không thể tin tưởng, “Anh ấy không
có kí, anh ấy đã nói với tôi là không có kí.” Khuôn mặt cứng ngắc
có hơi méo mó, khuôn mặt được trang điểm cực kì tỉ mỉ cũng không
thể che giấu được nỗi sợ hãi.

“Nếu như không phải
thật thì anh nghĩ anh ta sẽ không để cho anh nhìn thấy, dù sao đó
cũng sẽ làm chấn động Giang Lâm…” Dư Chân đứng bên cạnh vẫn không hề
lên tiếng lại đang thận trọng phát biểu ý kiến của mình. Nhưng Hinh
Ý lại quay ngoắc lại hỏi, “Chuyện chúng tôi ly hôn thì mắc mớ gì
đến anh? Anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?”
Tất cả biểu cảm trong ánh mắt đều hóa thành băng.

“Là anh ta gửi tập văn
kiện này đến cho anh…”

Cô thống khổ nhắm lại hai
mắt, nhếch môi, anh thật sự gửi phần văn kiện này đến cho Dư Chân thật
sao? “Tôi không tin, tôi muốn đích thân hỏi anh ấy…” vừa nói vừa đẩy
hai người đàn ông kia ra đi về phía thang máy.

Lão Lý lại giữ chặt
lấy tay cô không cho cô đi, “Cuộc phẫu thuật đã bắt đầu, cô có đi lên
cũng vô dụng…” Anh biết khi cô nhìn thấy tập văn kiện này sẽ điên lên,
chỉ là không muốn cô nổi điên ở chỗ này. Cô cho tới bây giờ đều là
người phụ nữ biết tự kìm chế bản thân, nhưng những từ ngày không
thể dùng để hình dung cô khi đối mặt với chuyện của Giang Vũ Chính.

“Anh gạt tôi…anh ấy
không thể nào gạt tôi, buông tay ra, tôi muốn lên đó hỏi cho rõ…” Cô
hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Tử Ngôn, đôi mắt đỏ bừng, hàm răng
cắn chặt. Anh làm sao có thể làm ra chuyện này, rõ ràng anh đã hứa
với cô. Anh đã hứa sẽ cho cô cơ hội, anh đã hứa sẽ luôn ôm cô như
vậy…làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ?

“Cô còn không hiểu sao?
Cậu ấy không muốn cô vì Giang Vũ Chính mà làm một người phụ nữ góa
bụa cả đời…”

“Ai nói anh ấy sẽ
chết?” Cô ngắt lời lão Lý, ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi
xuống, không được rơi lệ trước mặt người khác.

“30% cơ hội hồi phục
là do bác sĩ phòng đoán thôi, sức khỏe của cậu ấy sau lần xảy ra
sự cố kia thật ra đã rất yếu, đây cũng là do cứ kéo dài cuộc phẫu
thuật đáng lẽ ba năm trước đây đã phải làm.” Anh dừng lại một chút,
dường như hết sức cố gắng nói ra những lời này, “Thật ra xác xuất
thành công của cuộc phẫu thuật này ngay cả 1% cơ hội cũng không có…”
Ngoại trừ quá trình làm phẫu thuật rất nguy hiểm, sau khi phẫu thuật
còn có thể gặp biến chứng, giống với Vũ Chính ngày thường mây trôi
nước chảy nói với cô: “Cô sẽ đầu tư vào một hạng mục 90% là lỗ
sao?” Anh có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy cuối cùng cũng là để đánh
cược 10% phần thắng với cô. Nhưng mà hiện tại, cái anh gọi là “Giảm
rủi ro đến mức thấp nhất” xem ra đã gây nên bão lớn.

“Tôi sẽ không tin tưởng
lời anh nói…” cô thì thào tự nói rồi tránh ra khỏi tay của lão Lý,
Dư Chân đi song song ôm lấy vai cô, “Em không thể trấn định lại một chút
sao? Lâm Hinh Ý ngày thường đi đâu mất rồi?” Anh thấy đau lòng, vì một
người đàn ông mà như vậy, đáng giá sao?

Cô nghe thấy ba chữ Lâm
Hinh Ý, đúng rồi, lúc anh lập di chúc, luật sư có nhắc đến tên của
cô thì cô đã thấy khó hiểu, Lâm Hinh Ý sao lại nghe không được tự nhiên
như vậy, thì ra anh không cần cô nữa. Cô chỉ cảm thấy cái lạnh ào ạt
kéo đến đáy lòng, không cho cô một chút cơ hội để thở nào, trong tay
nắm lấy văn kiện bóp méo đến biến hình, mà cảm giác của cô đã
không còn thuộc về mình.

“Anh buông ra, tôi muốn
lên hỏi anh ấy cho rõ, cuộc phẫu thuật vẫn chưa bắt đầu, các anh gạt
tôi…” Cô dùng sức đẩy Dư Chân ra nhưng lại thấy một bàn tay giữ tay
mình lại, cô ngẩng đầu lên, là Hiểu Văn.

Hiểu Văn nhẹ nhàng
lắc đầu với hai người đàn ông kia, Lý Tử Ngôn thức thời tránh đi, Dư
Chân do dự một chút rồi cũng chậm rãi buông hai tay ra, dường như còn
muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nói nên lời, cũng tránh đi.

Hinh Ý chỉ biết cô bị
cô ấy kéo về phía vườn hoa bệnh viện, ngay cả chân cũng cảm thấy
không phải của mình, trong đầu ong ong. Cô nhìn Hiểu Văn hai mắt đỏ
bừng uất ức nói: “Bọn họ gạt em…” nước mắt từng giọt một rơi
xuống, cô chỉ rơi nước mắt trước người thân thiết nhất của mình,
trong ánh mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi sâu sắc khó hiểu.

Cô lau khô nước mắt cho
Hinh Ý, chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Hinh Ý. Nước
mắt của Hinh Ý càng không ngừng chảy, ánh mắt của cô mờ mịt, chỉ
nhìn thấy trên màn hình có hơn 10 cuộc gọi đến của Dư Chân, còn có
“Một phần bưu kiện chưa đọc từ Vũ Chính” thật chướng mắt.

Ngón tay mảnh khảnh
của cô chạm vào phím “xác định”, móng tay tản ra ánh sán nhu hòa
dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn chậm chạp không chịu nhấn xuống, cuối
cùng “bụp” một tiếng, cô đóng nắp điện thoại lại, cắn răng nói: “Em
muốn anh ấy tự mình nói với em.” Hai tay nắm lấy tập văn kiện, ngang
dọc xé nát nó, tất cả những thứ bên trong đều hóa thành mảnh vụn.

Giang Vũ Chính, tôi cho
anh biết, đừng có mà dùng cách đó để bỏ tôi, tôi sẽ khiến cho anh
phải hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui