Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Ký túc xá nam sinh của khoa rốt cục toàn bộ tu sửa xong, những sinh viên lúc trước được phân đến những ký túc xá khác nhau cũng lục tục nhận được thông báo dọn về.

Kỳ Đông còn đang đắn đo nên về ở phòng bốn người hay là làm đơn xin được ở phòng hai người thì Lăng Đạo Hi đã thuê nhà xong, tận lực cầu khẩn Kỳ Đông suốt một kỳ nghỉ, rốt cục nài được Kỳ Đông đồng ý lấy cớ thuê chung chuyển vào.

Lúc Lăng Đạo Hi tìm nhà rất hao tâm tổn huyết, cuối cùng chọn được một chỗ vô luận cách nơi Kỳ Đông huấn luyện hay đi học đều rất gần, để che giấu tai mắt người khác, cậu còn thuê nhà hai phòng ngủ, bất quá cậu một lần cũng chưa từng ở gian phòng của mình, mà dọn tấm thảm Kỳ Đông mua đợt nghỉ hè tới nhà cậu lại đây, tối đến đều ngủ bên cạnh giường Kỳ Đông.

Khi Tưởng Nghiên lần đầu tiên đến nhà Kỳ Đông thì thập phần ngoài ý muốn, cô vốn cho là phòng của hai nam sinh, tình trạng vệ sinh tuyệt đối không khá bao nhiêu, nhưng nhà Kỳ Đông lại được dọn dẹp chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả vật dụng nhà bếp cũng đầy đủ mọi thứ.

“Cái này mua sao?” Trên bàn cơm cô thuận tay gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, "Ưm ăn ngon thật."

“Nấu.”

“Nấu? Ai nấu?” Cô nhịn không được lại gắp thêm một miếng.

“Anh không được sao?” Kỳ Đông hỏi lại.

"Không phải đâu, đây là hội trưởng làm đi? Cậu ấy còn biết nấu ăn nữa hả?” Tưởng Nghiên tò mò mở tủ lạnh, bên trong đồ ăn gì cũng có, “Đời sống của mấy anh thật là…”

“Em cũng dọn đến đây chẳng phải được ăn rồi?” Kỳ Đông biết rõ cô sẽ không đồng ý, cố ý đùa.

"Này hả, hắc hắc," Tưởng Nghiên cười gượng, cô là một nữ sinh kiểu bảo thủ, dù là cùng Kỳ Đông kết giao, cũng luôn kiên trì không phát sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân.

Tưởng Nghiên là loại hình mà Kỳ Đông trước kia chưa từng tiếp xúc qua, sở dĩ hắn kết giao với cô đến tận nay, một là vì cảm thấy mới mẻ, hai là có con đường tiết dục khác rồi, nếu không lấy kiểu cách của hắn, loại con gái cứ chần chừ không chịu lên giường này đã sớm bị cho OUT rồi.

Thấy Kỳ Đông không kiên trì, Tưởng Nghiên lập tức nói sang chuyện khác, "Đêm nay chúng em có một buổi liên hoan."

"Nga?"

"Tiệc chúc mừng hội trưởng được thăng chức thành hội trưởng.” Cô nói rất thuận miệng, cũng không cảm thấy lời này không đúng chỗ nào.

Kỳ Đông cảm thấy buồn cười, "Cậu ấy từ Hồng Hoa hội lên Thiên Địa hội* sao?"

*Cũng là một hội đó nhưng tên gọi khác nhau vào thời kỳ khác nhau, Hồng Hoa hội là tên đời nhà Thanh.

“Đáng ghét," Tưởng Nghiên cũng vui vẻ, "Đương nhiên là từ hội sinh viên của viện thăng thành hội sinh viên trường.”

"Nga," Kỳ Đông cảm thấy nếu Lăng Đạo Hi mà có vào ban quản trị trường hắn cũng không kinh ngạc.

"Bất quá đáng tiếc nha, hội trưởng lần này vào Đảng lại bị lọt sổ nữa.”

"Lại?"

“Ừ, năm ngoái cũng không vào được, anh không biết à?”

Kỳ Đông cho tới bây giờ đều chưa từng quan tâm, “Em cũng thật nhiều chuyện.”

"Hắc hắc, em cũng nghe mấy thầy nói chuyện mới biết đó.”

"Vì cái gì?"

"Hình như là vì thiếu giác ngộ chính trị.”

Kỳ Đông vui vẻ, thấy hắn có vẻ không tin, Tưởng Nghiên vội vàng giải thích, “Thật đó, em nghe thầy chủ nhiệm của chúng ta nói, năm ngoái bị đánh rớt là vì chuyện học bổng, năm nay cũng lại chuyện đó.”

Kỳ Đông lập tức nghĩ tới Từ Vĩ.

“Chuyện là năm ngoái trong hệ động viên cậu ấy nhường tiền thưởng cho bạn học gia cảnh khó khăn, cậu ấy không đồng ý, năm nay viện trao hai phần học bổng, phần của doanh nghiệp thì xí nghiệp đó chỉ đích danh muốn trao cho cậu ấy, phần của học viện bình thường theo thứ hạng, đứng đầu vẫn là cậu ấy, hệ lại động viên cậu ấy nhường lại, dù nhường một nửa thôi cũng được, kết quả cậu ấy vẫn không đồng ý."

Kỳ Đông nghe đến đó liền đoán được một hai.

"Kỳ thật em cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá đáng, nhường là làm chuyện tốt, không nhường thì cũng là quyền của cậu ấy a, chỉ vì vậy mà cự tuyệt đơn xin vào Đảng thì cũng có chút…”

"Bất quá phần của doanh nghiệp cấp cũng rất nhiều, lại tranh giành phần của học viện thì cũng có hơi…” Tưởng Nghiên cũng mâu thuẫn, "Hội trưởng bình thường không giống người quá quan tâm chuyện tiền bạc như vậy, lần trước câu lạc bộ tuyên truyền có người hỏi mượn tiền cậu ấy, còn là số tiền không nhỏ, cậu ấy không nói hai lời liền cho mượn, không thể tưởng được chuyện học bổng lại chấp nhất như vậy."

Tối đến Lăng Đạo Hi đi liên hoan về hơi muộn, vừa vào nhà liền lễ độ cung kính dâng lên một cái hộp thiết kế tinh mỹ.

Kỳ Đông mở hộp, chiếc đồng hồ đeo tay bên trong vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ, hắn liếc một cái liền ném qua một bên.

“Rất mắc đi?” Hắn hỏi.

“Không bao nhiêu tiền.” Lăng Đạo Hi trả lời giống hệt như lần trước.

“Đưa hóa đơn tôi xem.”

“Mất rồi.”

“Mất ở đâu?”

"Không nhớ rõ."

“Quăng chỗ thằng Từ Vĩ chớ gì?”

Lăng Đạo Hi không nghĩ tới nhanh như vậy liền bại lộ, đành phải tiếp tục im lặng.

Thanh âm Kỳ Đông trầm xuống, "Cũng đã qua một năm, sao cậu vẫn trẻ con như vậy?”

Lăng Đạo Hi nguỵ biện, “Lần trước là bởi vì cậu ta sờ loạn, lần này là vì cậu ta bịa đặt."

“Bộ nó nói oan cho cậu sao?”

“Cậu ta nói tôi thế nào cũng không sao, nhưng phá hủy danh dự ngài thì không được."

“Cậu có biết bộ dạng cậu bây giờ thế nào không?” Kỳ Đông gõ bàn, “Trước mặt chủ nhân thì giả bộ ngoan ngoãn, chủ nhân vừa xoay người thì đi cắn con chó khác.”

Lăng Đạo Hi nhỏ giọng lầm bầm, “Cậu ta cũng không phải chó của ngài.”

“Tôi rất hiếu kỳ, cậu đối đồng tính sao lại không rộng lượng được vậy?”

“Tôi chính là nhìn cậu ta khó chịu."

“Cậu một con chó ở đâu mà có nhiều độc chiếm dục như vậy?”

“Chó không thể bảo vệ thức ăn sao?” Lăng Đạo Hi ngữ khí hơi cao.

Kỳ Đông nhảy dựng lên bôm bốp cho cậu hai bạt tai, "Tôi là thức ăn của cậu sao? Tôi là chủ nhân của cậu! Một con chó chỉ có thể có một chủ nhân, nhưng cậu có thấy chủ nhân nào chỉ có thể nuôi một con chó không?”

Lăng Đạo Hi bị đánh không lên tiếng, bất quá đầu hơi nghiêng nghiêng về bên phải, rõ ràng một bộ dạng không phục.

Kỳ Đông chầm chậm ngồi xuống, "Đến, cậu hôm nay phải giải thích giải thích đàng hoàng cho tôi, tại sao tôi cùng con gái ở chung cậu sẽ không để ý, cùng con trai thì cậu liền muốn cắn?"

"Chủ nhân là thẳng, thích con gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa,”  Lăng Đạo Hi nói như đúng rồi.

"Cho nên tôi nuôi chó cái thì được, nuôi chó đực khác lại không thể, là ý này sao?"

Lăng Đạo Hi nhăn mi, tựa hồ không đồng ý cách nói như thế, "Không phải chó cái, là nữ chủ nhân."

Kỳ Đông bị lời của cậu chọc cho cười cả nửa phút.

“Thì ra cậu nghĩ như vậy, " Kỳ Đông rốt cục lý giải hướng tư duy não kỳ quái của đối phương, khó trách cậu ấy đối với cô bạn gái nào của mình cũng khách khí, cho dù bản thân cậu ấy không thích.

Lăng Đạo Hi thấy Kỳ Đông hình như cao hứng, đi bằng đầu gối lại vài bước, lấy can đảm hỏi hắn, “Chủ nhân, ngài chỉ nuôi một con chó là tôi thôi được không?”

Kỳ Đông tâm tình rất tốt, đối với cậu không hung dữ như vừa rồi, “Tôi dựa vào cái gì chỉ nuôi một con chó cậu a?”

"Ngài muốn làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng có thể làm cho ngài, ngài muốn đồ vật gì, tôi cũng có thể tặng ngài, ngài tức giận có thể đánh tôi, mất hứng có thể mắng tôi, có dục vọng có thể dùng tôi phát tiết, tôi vĩnh viễn trung thành với ngài, phục tùng ngài, sùng bái ngài, ngài không cần con chó khác.”

“Nếu tôi muốn xem hai con chó đánh nhau thì sao?"

Lăng Đạo Hi không nói được gì.

Kỳ Đông thưởng thức biểu tình ủy khuất của cậu nửa ngày, mới nói, "Cậu muốn tôi chỉ nuôi một con chó là cậu, được a."

Trên mặt Lăng Đạo Hi lập tức tỏa sáng.

"Chỉ cần cậu có thể kiên trì bảy ngày không bắn, tôi sẽ đáp ứng cậu.”

Lăng Đạo Hi ngẩn ra, "Chỉ như vậy?"

“Chỉ như vậy,” Kỳ Đông cười đến ý vị thâm trường, "Rất đơn giản phải không?"

"Chỉ cần chủ nhân có thể đáp ứng tôi, đừng nói bảy ngày, mười bốn ngày cũng có thể a."

"Là cậu nói đó.”

Lăng Đạo Hi gật đầu.

Kỳ Đông cầm lấy đồng hồ Lăng Đạo Hi tặng hắn, “Vậy từ hiện tại bắt đầu tính giờ, nhớ kỹ, bắn một chút cũng không được.”

Lăng Đạo Hi lại gật đầu.

Kỳ Đông đưa chân đến bên miệng đối phương, "Đến liếm."

Không ai so với Kỳ Đông hiểu rõ tử huyệt của Lăng Đạo Hi hơn, đừng nói là liếm, chỉ cần nhìn thấy ngửi thấy chân mình cậu đã cứng rồi. Dù ở những phương diện khác Lăng Đạo Hi biểu hiện đều là cá tính lãnh cảm, nhưng ở trước mặt mình lại như người bị mắc chứng cuồng dâm đến không thuốc nào chữa nổi, hắn có thể dễ dàng đưa đối phương lên cao trào,  thậm chí có thể lặp lại rất nhiều lần.

Phản ứng Lăng Đạo Hi giống như đem thứ cậu yêu mến nhất đặt ở trước mặt, lại không thể hưởng thụ một cách không kiêng dè, cả người đều vừa mâu thuẫn vừa giãy giụa, cậu gần như cứ liếm một cái, lại dừng dừng trì hoãn một hồi.

Kỳ Đông dùng chân vỗ mặt cậu, “Nghiêm túc chút coi, cậu lần đầu sao?”

Lăng Đạo Hi nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi có thể vào phòng tắm một chút không?”

“Cậu thử nói xem?”

Lăng Đạo Hi đành phải lại vùi đầu liếm cho hắn, Kỳ Đông đương nhiên sẽ không buông tha cậu dễ dàng như vậy, hắn thò cái chân còn lại giẫm vào khố hạ đối phương, quả nhiên Lăng Đạo Hi thân mình chấn động, biểu tình nhất thời trở nên rất thống khổ.

"Nhịn không được sao? Nhịn không được thì bắn ra a," Kỳ Đông không ngừng tăng lực độ và tốc độ giẫm đạp, hô hấp Lăng Đạo Hi càng ngày càng dồn dập.

Ngay lúc Kỳ Đông cảm thấy Lăng Đạo Hi sắp không kiên trì nổi nữa, đối phương đột nhiên đưa cánh tay lên miệng mình, cắn mạnh xuống, sau một lát mới buông, trên cánh tay nhiều thêm một dấu răng hằn rõ.

"Có đau không?" Kỳ Đông trêu tức.

Thần sắc Lăng Đạo Hi trắng bệch vì đau, có thể thấy một ngụm đó cắn tàn nhẫn cỡ nào, “Cũng được.”

“Được thì cứ tiếp tục, " Động tác dưới chân Kỳ Đông vẫn không hề ngừng, "Miệng cũng không được lười biếng."

Lăng Đạo Hi dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn hắn một cái, lại chậm rãi cúi đầu.

Kỳ Đông lặp đi lặp lại đùa bỡn cậu vài lần, còn đem gậy mát xa mua hôm trước ra, “Thứ cậu yêu nhất, trước sau cùng lên.”

Lăng Đạo Hi chậm chạp không động.

“Sao vậy, đây mới là ngày đầu tiên, nếu chịu không nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu ngừng,” Kỳ Đông thong thả ung dung nói.

Lăng Đạo Hi cắn cắn môi dưới, ngay trước mặt Kỳ Đông cởi sạch quần áo, nhặt lên gậy mát xa.

"Như vậy mới ngoan, " Kỳ Đông vừa lòng gật đầu.

Kỳ Đông dằn vặt đối phương suốt một buổi tối, nhiều lần hắn đã nghĩ Lăng Đạo Hi không làm được, nhưng đối phương cư nhiên vẫn gắng vượt qua được, đến cuối cùng hai cánh tay đều bị cắn đến chảy máu.

"Không tệ nha,” Kỳ Đông khen, “Hôm nay cứ đến đây đi, tôi mệt rồi.”

Lăng Đạo Hi thở phào thật to.

Cậu dập đầu với Kỳ Đông chuẩn bị quay về ngủ trên thảm, lại bị Kỳ Đông gọi lại.

“Chẳng phải cậu luôn muốn ngủ trên giường tôi sao?” Kỳ Đông nhướng nhướng mày, "Hôm nay tôi cho phép."

Lăng Đạo Hi cứng đờ ngẩng đầu, nhìn chằm chặp Kỳ Đông không chuyển mắt, thần sắc gần như tan vỡ.

Kỳ Đông cúi người xuống, “Nhớ kỹ, mộng tinh cũng tính.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui