Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Kỳ Đông cũng không phải đẹp trai đến mức người người oán trách, nhưng hắn trời sinh có thể chất hấp dẫn người khác giới, điểm ấy khiến đám nam sinh khác vừa hâm mộ vừa ghen tị. Ai cũng nói đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, Kỳ Đông chính là loại người mà nữ sinh ngoài miệng thì nói anh thật là xấu, sau đó chen lấn nhau nhào vào lòng hắn.

Khai giảng không bao lâu, học viện tổ chức một trận bóng rổ mừng tân sinh viên, Kỳ Đông lại một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của nữ sinh, nhất thời đào hoa ập xuống, ngay cả đi trong sân trường cũng bị người ngăn lại.

Rất nhiều nữ sinh từ trung học vào đại học, tựa như từ thiếu nữ ngây thơ lắc mình một cái biến hóa thành thục nữ phóng khoáng, từ lén lút chuyển thư tình thăng cấp thành giáp mặt tỏ tình, có người còn tùy thân mang theo khuê mật ủng hộ, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết.

Kỳ Đông đối với những nữ sinh này thái độ rất mập mờ, không rõ ràng cự tuyệt cũng chẳng hứa hẹn phát triển, hơn nữa thường xuyên bị người va vào mình sau đó tới tối gọi điện thoại, lâu dần, tất cả mọi người đều đồn Kỳ Đông có một cô bạn gái xinh đẹp vô cùng, cho nên nữ sinh Yên Đại đều không lọt được vào mắt hắn.

Dù đã có lời đồn như vậy, nhưng khi Trần Tĩnh lần đầu tiên tới ký túc xá Kỳ Đông vẫn khiến cả đám kinh diễm một phen.

Trần Tĩnh khi thi đại học đã ghi danh vào một trường nghề, trường nằm ở vùng ngoại ô Hồ Sóc, cách Yên Đại hơn một giờ xe. Kỳ Đông hồi nghỉ hè huấn luyện cường độ cao, thời gian nhàn rỗi thiếu thốn, căn bản không có tâm tư để ý tới cô, hai người thiếu chút nữa cứ thế xong luôn.

Trần Tĩnh cũng biết Kỳ Đông không phải một người đàn ông dễ cột bên mình, nhưng cô lại không muốn cứ buông tay như vậy, sau khi khai giảng thì trái ngược hẳn vẻ rụt rè ngày xưa, liên tiếp gọi điện thoại cho Kỳ Đông thì không nói, còn chủ động đến Yên Đại tìm hắn.

Kỳ Đông cũng chẳng phải một thằng đàn ông tốt đẹp đối với tình yêu trung trinh như một gì, hắn đối nữ sinh có ba yêu cầu: một phải đẹp, giống như quần áo vậy, mặc được ra ngoài, thì phải cho mình thể diện.

Hai trên giường phải phóng đãng, vận động viên kích thích tố luôn sung mãn, chỉ cần huấn luyện không tiêu hao hết trăm phần trăm tinh lực, liền nhất định phải tìm một con đường khác để phát tiết.

Ba phải hiền huệ, nam sinh thường đều lười, Kỳ Đông cũng không ngoại lệ, mỗi ngày nhìn một đống quần áo mặc lúc huấn luyện sẽ chẳng muốn giặt, rồi lại không thể không tự mình động thủ.

Trần Tĩnh điều một thì khỏi bàn, điều hai miễn cưỡng, điều ba thì căn bản không thể trông chờ gì, Kỳ Đông cũng chẳng phải không phải cô ta thì không được, chính là mấy nữ sinh tỏ tình với hắn trước đó, ngay cả điều một cũng không thỏa mãn được, thế nên cũng không có cơ hội cho hắn làm Trần Thế Mỹ*.

*Bác Mỹ này nổi danh nhờ khoản phản bội.

Kỳ thật nếu điều kiện cho phép, Kỳ Đông một chút cũng không ngại việc tìm một em xinh đẹp để trang trí, thêm một cô lẳng lơ trên giường, rồi tiếp một nàng chịu khó cần mẫn đến giặt đồ cho hắn.

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh tới Yên Đại, cô ngồi bên giường Kỳ Đông, thuận miệng hỏi, “Anh biết không, Lăng Đạo Hi bên lớp một trường trung học của chúng ta, chính là cái người bỏ qua tư cách cử đi học Sâm Lam ấy, cũng thi vào Yên Đại."

Lúc trường yết bảng vàng, Kỳ Đông ở vùng khác không xem được, nhưng Trần Tĩnh tất nhiên là thấy, trung học Lăng Thành khóa này chỉ có hai người đậu vào Yên Đại, một là Kỳ Đông, người kia chính là Lăng Đạo Hi.

Kỳ Đông cười một tiếng, "Biết a."

"Vậy anh có gặp cậu ta không?”

Trần Tĩnh mới vừa hỏi xong câu này, Lăng Đạo Hi liền vào phòng, dọa cô hết hồn.

Kỳ Đông buồn cười liếc mắt ngắm Lăng Đạo Hi một cái, cố ý đáp, “Có gặp.”

Trần Tĩnh sao cũng nghĩ không ra hai người kia không chỉ thi vào cùng một trường, còn ở chung một phòng, lúc trước nói điện thoại cùng Kỳ Đông nhiều như vậy, thế mà anh ấy một chữ cũng không hề nhắc tới với mình.

Lăng Đạo Hi phát hiện trong phòng ngủ của mình đột nhiên có thêm một nữ sinh, biểu hiện lại thập phần bình tĩnh, giống như ngồi đó không phải một người sống, mà là một vật trang trí mới được trưng bày, chỉ liếc nhìn cô một cái liền dời mắt đi.

“Nè,” Kỳ Đông hất cằm với Lăng Đạo Hi, “Nghe nói đêm nay cậu muốn tới thư viện tự học?"

Thái độ ám chỉ trong lời Kỳ Đông rất rõ ràng, ngay cả thằng ngu cũng nghe ra được ý đồ của hắn, Trần Tĩnh trăm triệu lần không ngờ Kỳ Đông lại thẳng thừng như vậy, lại còn là trước mặt Lăng Đạo Hi không biết ôm suy nghĩ gì với mình đây, nhất thời liền đỏ mặt.

Lăng Đạo Hi ngẫm nghĩ hai giây, hỏi, "Tôi có thể thu thập vài thứ không?”

Trần Tĩnh giây trước còn vì lời của Kỳ Đông mà thẹn thùng, giây sau đã bị câu hỏi ngoài sức tưởng tượng của Lăng Đạo Hi làm cho lờ mờ, ngay cả Kỳ Đông cũng phì một tiếng bật cười, hỏi ngược lại, "Vì sao không thể?"

Lăng Đạo Hi không nói gì nữa, thu thập xong sách vở và áo khoác liền ra ngoài, lúc đi còn rất săn sóc đóng cửa giùm hai người.

Trần Tĩnh không phải chưa chuẩn bị tốt tâm lý phương diện này, nhưng cô vốn tưởng Kỳ Đông sẽ mang cô ra ngoài mướn phòng, làm sao nghĩ đến anh ấy lại có thể một câu đem bạn cùng phòng mời ra, đối phương lại còn không nói hai lời làm theo, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Kỳ Đông thấy Trần Tĩnh một bộ biểu tình không hiểu nổi, ai quy định trong ký túc xá không thể làm chuyện này?

“Anh không cảm thấy… cậu ta rất nghe lời anh sao?” Bảo tránh liền tránh, trước khi tránh lại còn xin ý kiến, này làm sao giống hình thức ở chung bình thường của bạn cùng phòng?

Kỳ Đông suy nghĩ một chút lời Trần Tĩnh, thật đúng là có chuyện như vậy ha.

Nhớ lại lúc hai người ở chung lúc trước, tuy Lăng Đạo Hi đối với mình luôn một bộ xa cách, nhưng vô luận mình bảo cậu ta làm gì, cậu ta đều chưa từng cự tuyệt. Có khi Kỳ Đông huấn luyện về mệt mỏi, đem thẻ IC (thẻ trí năng, có thể lưu thông tin cá nhân, làm thẻ tín dụng…) quẳng đó, Lăng Đạo Hi liền tự giác đi mua cơm nước cho hắn.

Ngay cả chuyện hôm khai giảng khi hắn nói đùa bảo cậu thu dọn hành lý cũng thế, một lần hai lần thì không cảm thấy, nhưng khi tổng hợp lại mà phân tích, thật đúng là rất khiến người ta khó mà nắm bắt.

Chuyện Kỳ Đông nghĩ mãi mà không ra, hắn liền không thèm nghĩ tiếp, đảo mắt lại thấy Trần Tĩnh, lúc này mới nhớ cô ta còn trong phòng. Giờ này cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình cư nhiên còn suy nghĩ đến một thằng đàn ông chẳng liên quan gì, này không phải quá ngu sao?

******

Trần Tĩnh vốn nên rời đi từ tối hôm trước, nhưng thể lực cạn kiệt nên đành ngủ lại, sáng hôm sau tỉnh giấc, mới phát hiện mình cư nhiên qua đêm trong phòng ngủ người ta, mà người ở giường kế bên lại cả đêm không về.

Cô chột dạ một trận, sợ lúc ra về đụng trúng Lăng Đạo Hi, cũng chẳng để ý trời mới mờ sáng liền lén chuồn mất, Kỳ Đông tỉnh lại đã không thấy Trần Tĩnh đâu.

Kỳ Đông cũng lười biết Trần Tĩnh đi đâu, tựa vào đầu giường chuẩn bị tinh thần xong liền rời giường đi tập thể dục buổi sáng, lúc này Lăng Đạo Hi mở cửa vào.

Kỳ Đông đã sớm quên bẵng cậu, thấy cậu về mới ý thức được tên này tối hôm qua thâu đêm không về, “Cậu đã đi đâu vậy?”

“Ở phòng học cả đêm,” Yên Đại có hai phòng để học đêm, tối không cắt điện, bất quá bình thường chỉ có cuối kỳ mới có người dùng.

“Cậu tối qua có trở lại phòng?” Kỳ Đông hỏi.

“Tôi thấy cô ấy chưa đi, thế nên không vào.”

Kỳ Đông tò mò, "Cậu không vào sao biết cô ấy chưa đi?”

“Lúc tôi đi có kẹp mảnh giấy trên cửa.” Lăng Đạo Hi mở bàn tay, quả nhiên trong lòng bàn tay có một cục giấy nhỏ bị vo tròn.

Lần này Kỳ Đông triệt để cười ra mặt, chẳng biết nên đánh giá Lăng Đạo Hi thế nào mới tốt. Trong không khí thoảng qua hương đồ ăn, Kỳ Đông đêm qua tiêu hao không ít thể lực nhất thời bị cơn đói dời đi lực chú ý, tiếp đó liền thấy trong tay Lăng Đạo Hi cầm bữa sáng.

Lăng Đạo Hi yên lặng đặt bữa sáng lên đầu giường Kỳ Đông, lại còn là phần hai người.

Kỳ Đông một chút cũng không khách khí, trực tiếp cầm một phần, vừa ăn vừa hỏi, "Sao cậu không ăn đi?”

“Tôi ăn rồi.”

“Ăn rồi cậu còn mua hai phần?"

“Tôi nghĩ cô ấy còn ở đây.”

Kỳ Đông chấn kinh rồi, ngay cả động tác nhai đều ngừng lại, thằng nhóc này con mẹ nó đối Trần Tĩnh là chân tình a!

Cô gái mình thích lên giường với thằng khác, dành chỗ cho người ta chưa nói, hôm sau còn mua bữa sáng cho cô ta, này phải là cái tấm lòng gì!

Kỳ Đông vẫn luôn cho rằng Lăng Đạo Hi là một người lòng dạ hẹp hòi, bằng không cũng không đến mức ghi hận mình lâu như vậy, nhưng sau chuyện hôm nay, ấn tượng của hắn với Lăng Đạo Hi đổi mới 180 độ.

Nếu ngày nào đó mình với Trần Tĩnh đi đứt, hắn thật đúng là muốn làm mối một chút cho hai vị này.

Kỳ Đông hôm qua thoải mái rồi, hôm nay liền đủ kiểu không thuận lợi, chạy thể dục đi muộn bị phạt thêm 3 ngàn mét, buổi chiều huấn luyện thì thẳng thắn trật cổ chân luôn, sưng vù lên ngay tại chỗ.

Kỳ Đông được đội hữu mang về phòng ngủ, chân phải hắn giờ đừng nói là đi, ngay cả chạm đất cũng không thể, Lăng Đạo Hi vừa thấy bộ dạng này của hắn, không nói hai lời liền ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã trở lại, trong tay còn cầm túi chườm nước đá và chai thuốc xịt (để giảm đau).

Đội hữu thừa dịp Lăng Đạo Hi đi lấy nước hạ giọng hỏi Kỳ Đông, "Tớ nghe nói cậu với bạn cùng phòng quan hệ không hợp cạ, giờ xem ra lời đồn không đúng a?”

“Cậu thì biết cái gì," Kỳ Đông đang còn khó chịu vì mình bị trật chân, thấy đội hữu còn có tâm tư nhiều chuyện, thuận miệng mắng một câu, "Đàn ông đàn ang, có thể đừng như bà tám thế không?”

Đội hữu còn muốn bẻ lại, thấy Lăng Đạo Hi đã bưng thau nước tới, vội vàng sửa lời, “Cậu nha cái bộ đức hạnh này, cơm nước này nọ làm sao đây a?”

Kỳ Đông lườm cậu ta một cái, "Cậu không thể mua đem lại giùm tôi à?”

"Hắc, hai ta cũng không phải cùng khu a,” đội hữu đảo tròng mắt một vòng, đánh chủ ý lên Lăng Đạo Hi, “Bạn học à, Đông tử chân cẳng không tiện, mấy ngày nay cậu chiếu cố nó một chút đi há.”

“Ừm,” Lăng Đạo Hi đang cắt túi chườm đá ra dốc ngược xuống thau, không chút để ý đáp lời, thái độ cũng nhìn không ra là tình nguyện hay không tình nguyện.

"Được rồi, tớ về huấn luyện," cậu bạn vỗ vỗ sau lưng Kỳ Đông, “Coi như được nghỉ, ít nhất một tuần không cần tập luyện, tớ thật muốn được như cậu, thích muốn chết luôn ha.”

“Ông đây đạp gãy chân cậu, cho cậu thích một tháng thế nào?" Kỳ Đông không chút khách khí đốp lại.

Đội hữu nhanh như chớp bỏ chạy, Kỳ Đông đem cái chân sưng duỗi tới cái thau chứa hỗn hợp nước và đá kia, bị lạnh đến mức mắng một câu.

Lăng Đạo Hi đợi cho Kỳ Đông ngâm một lúc tạm đủ, đem khăn đưa qua, lại lấy một cái khăn khác bọc kỹ túi chườm lại.

“Cần giúp không?”

"Không cần," hắn trẹo là cái chân chứ tay có tàn đâu, Kỳ Đông tiếp nhận túi chườm được gói kỹ áp vào chỗ đau, qua một hồi ngâm nước đá, giờ chườm loại đá lạnh trình độ này trái lại cảm giác thật thoải mái.

Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Đông quả thật vô cùng tự do tự tại, trặc chân không cần huấn luyện, không cần đi học, ba bữa có người đưa đến trước mặt, ngay cả quần áo thay ra Lăng Đạo Hi cũng thuận tay giúp hắn giặt sạch, chuyện duy nhất hắn làm, chính là nằm ườn trên giường xem phim chơi game.

Mỗi đêm trước khi tắt đèn, Lăng Đạo Hi đều bưng nước rửa chân đến trước giường hắn, chờ hắn rửa xong lại đem nước đi đổ, hầu hạ từng li từng tí, Kỳ Đông xem xét công bằng, nếu người bị thương là Lăng Đạo Hi, hắn tuyệt đối làm không được.

Kỳ Đông mới đầu còn thản nhiên nhận tất cả, thậm chí có dạo còn rất hưởng thụ, nhưng thời gian lâu, trong lòng cũng không còn thoải mái như trước, hơn nữa khi hắn đã có thể đi lại tự nhiên lên xuống lầu, Lăng Đạo Hi vẫn kiên trì như thế, khó tránh khiến người suy nghĩ lệch lạc.

Về sau mỗi lần Lăng Đạo Hi đem nước tới cho Kỳ Đông rửa chân, mặt hắn đều đen thùi, hắn không tin thông minh như Lăng Đạo Hi, lại không nhìn ra được gì, nhưng đối phương chính là thấy cũng coi như không thấy.

Mâu thuẫn tích lũy lâu dài cuối cùng đều phải bùng nổ, rốt cục có một ngày, Kỳ Đông trực tiếp giật cái thau trong tay Lăng Đạo Hi, một phát ném ra ngoài, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu có bệnh phải không a?”

Thau nước loang choang một tiếng rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, cả gian phòng ngủ im ắng không một tiếng động.

Lăng Đạo Hi không nói lời nào, Kỳ Đông cũng không mở miệng nữa, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, trong đầu Lăng Đạo Hi rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Hai người im lặng giằng co một hồi, Lăng Đạo Hi đột nhiên không hề báo trước, ngay trước mặt Kỳ Đông, thẳng tắp quỳ xuống.

Cậu ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn thẳng vào đối phương, trong ánh mắt đó phủ kín kiên quyết không thể quay đầu.

“Tôi đúng là có bệnh, tôi muốn hôn chân ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui