- Phụ thân của Hà Lạc là sư đệ của Động Huyền Tử sau này đã từng tìm gặp hai tên gia nhân nhà họ Mâu, cứ theo lời chúng mục kích thì chính chúng đã nhìn thấy Hà Lạc bị Đan Khâu Sinh giết chết.
Kim Trục Lưu nói:
- Cứ như Cát Hồng nói, hắn chỉ nhìn thấy một tên gia nhân bị trọng thương chứ đâu có nhìn thấy xác của Hà Lạc.
Cát Hồng nói:
- Xin nói lại cho rõ, nhà họ Mâu có tổng cộng năm tên gia nhân đi theo, một tên bị giết chết, hai tên trọng thương hôn mê, còn hai tên bị thương nhẹ sau đó bị ta giết chết, còn tên gia nhân sau nữa nhìn thấy Đan Khâu Sinh giết Hà Lạc? Kim Trục Lưu lại nói:
- Nếu như Hà Lạc bị Đan Khâu Sinh giết thiệt, sao tên gia nhân không chửi rõ tên mà chửi "đồ chó chết" như Cát Hồng nghe thấy? Động Chân Tử nói:
- Lời cung khai của Cát Hồng thực hay giả hãy tạm thời chưa xét nhưng cứ như hắn nói hắn nghe có tiếng giao đấu trong cốc, biết đâu không phải do Đan Khâu Sinh trọng sát Hà Lạc? Lôi Chấn Tử xen vào:
- Nếu có như thế thì chỉ vì Đan Khâu Sinh đã biết Hà Lạc mưu sát, do đó chỉ là hành động tự vệ mới phải bắt buộc giết Hà Lạc.
Động Minh Tử nãy giờ im lặng vì lão đang bận tính toán: "Thì ra Cát Hồng cũng chỉ mới biết một phần câu chuyện. Hừ, kẻ chết không nói được, muốn phản bác hắn có gì là khó?" Lão bất giác cười lên ba tiếng lạnh lùng.
Lôi Chấn Tử cả giận:
- Động Minh đạo huynh cười cái gì? Động Minh Tử:
- Ta không dám cười Lôi lão tiền bối, ta chỉ thấy sự việc này có điểm rất buồn cười.
Lôi Chấn Tử:
- Điểm nào buồn cười? Động Minh Tử không đáp trực tiếp mà quay lại hỏi Kim Trục Lưu:
- Kim đại hiệp có tin lời Cát Hồng hay không? Kim Trục Lưu đáp:
- Ta hoàn toàn không có thành kiến với ai, chúng ta đều mong muốn biết rõ chân tướng vụ án, do đó không nên chỉ nghe một mặt cung khai của Cát Hồng chân hay giả, cố nhiên còn có nghi ngờ, nhưng cũng không nên cho rằng hoàn toàn vô lý.
Động Minh Tử:
- Đem những lời khẩu cung của Cát Hồng ra đối chứng với lời khai của Động Huyền Tử sư huynh ta thấy có điểm buồn cười. Cát Hồng chỉ là một tên phản đồ của Thiếu Lâm tự, không gì độc ác là không dám làm. Xin hỏi một người như thế sao dám so được với sư huynh ta về uy tín? Cát Hồng lớn tiếng:
- Đúng, quá khứ ta từng làm nhiều việc ác, đến nay rất hối hận. Chính vì như thế ta không thể nhận để Đan Khâu Sinh bị oan uổng, ta liều mạng làm nhân chứng cho Đan Khâu Sinh đến cùng! Động Minh Tử:
- Có ai khả dĩ chứng minh cho những lời của ngươi là đúng? Cát Hồng khẳng khái nói:
- Đan Khâu Sinh! Động Chân Tử nhân danh chưởng môn nhân nói:
- Xét theo quy củ, Đan Khâu Sinh bị buộc tội là phạm nhân, ngươi giúp y biện hộ, y không thể làm chứng cho ngươi. Còn có ai chứng kiến việc ấy nữa? Cát Hồng phẫn nộ:
- Ta đã nói rồi, nhìn thấy ta lúc đi vào miếu, ngoài Đan Khâu Sinh ra đều chết cả rồi! Bỗng Kim Trục Lưu nói:
- Ta có một việc muốn hỏi thêm.
Động Chân Tử:
- Việc gì? Kim Trục Lưu:
- Xin hỏi ngoài Động Huyền Tử đã chết còn tên gia nhân nào nhà họ Mâu thấy Đan Khâu Sinh giết Hà Lạc không? Động Chân Tử nói:
- Không còn.
Kim Trục Lưu cười nhạt:
- Nếu như vậy là quý phái chỉ cần tin người của quý phái, bất tất ta phải hỏi nữa làm gì? Lôi Chấn Tử:
- Thật có như thế thì chư vị cứ việc định tội Đan Khâu Sinh việc gì phải chiêu tập đại hội anh hùng các phái tới chứng kiến? Động Chân Tử vội vàng thanh minh:
- Lão tiền bối hiểu nhầm bản môn rồi. Ta hoàn toàn không có ý kiến thiên vị bên nào, bất quá xin như lời Kim đại hiệp, chúng ta hãy tra cứu xem lời khai của Cát Hồng là thật hay giả.
Kim Trục Lưu:
- Lời khai của hắn trừ Đan Khâu Sinh ra không ai có thể chứng thực, làm sao tra cứu? Động Chân Tử nói:
- Vâng, đã không có người làm chứng chi bằng chúng ta cứ theo thường lý mà phán đoán. Lời cung của Cát Hồng một là thái quá không hợp lý hợp tình, hai là hắn chỉ là một kẻ vô loại trong võ lâm, thực sự ta không cách gì tin nổi hắn.
Lôi Chấn Tử:
- Hắn và Hà Lạc không oán không thù, hắn cũng chẳng được ân huệ gì của Đan Khâu Sinh, theo lời hắn nói chắc còn bị Đan Khâu Sinh đả thương nữa, vì cớ gì hắn phải bịa chuyện để biện hộ cho Đan Khâu Sinh: Động Minh Tử:
- Điều ấy phải hỏi Cát Hồng, nhưng chắc gì hắn đã nói thật? Cát Hồng có vẻ giận:
- Ta nói ra điều gì chư vị cũng không tin, vậy còn đòi ta nói thêm gì nữa? Bỗng nhiên Động Minh Tử nói:
- Kim đại hiệp, có một câu này không biết ta có nên nói hay không? Kim Trục Lưu lạnh lùng:
- Lão đạo trưởng là người buộc tội, có điều gì mà không thể nói? Động Minh Tử chậm rãi:
- Theo ta thấy e rằng có người nào đó giúp Đan Khâu Sinh thoát tội danh. Cát Hồng biết dụng ý của người đó nên bịa chuyện bênh vực Đan Khâu Sinh để mong người đó giúp mình biện hộ tội lỗi với Thiếu Lâm tự.
Giang Thượng Vân đột nhiên giận dữ:
- Lão đạo trưởng nói như vậy là có ý nghĩ ta xúi giục Cát Hồng bịa chuyện ngụy tạo khẩu cung. Hừ đừng lấy bụng tiểu nhân so với lòng quân tử! Động Minh Tử đỏ mặt:
- Cái gì, Giang nhị công tử mắng ta là tiểu nhân ư? Kim Trục Lưu nghe đệ tử nói gần trúng ý mình bụng rất khoái, nhưng cũng giả vờ can thiệp:
- Thượng Vân, ngươi sao dám vô lễ với tiền bối, mau đến xin lỗi. Đọng Minh đạo huynh, đồ đệ của ta tính tình thô lỗ, ăn nói không biết giữ lời, xin vì ta đừng giận y.
Động Minh Tử miễn cưỡng:
- Không dám, ta không dám nhận lời xin lỗi của cao đồ đại hiệp.
Đinh Triệu Minh xen vào:
- Xin Động Minh đạo trưởng chớ giận, Thượng Vân thế huynh cũng đừng phiền não.
Chúng ta đến đây là để tìm chân tướng vụ án này chứ đâu để cãi nhau, phải không? Nói đến lời cung của Cát Hồng ta có một bằng chứng khả dĩ có thể chứng minh Cát Hồng không chỉ nói bậy bạ.
Động Chân Tử:
- Điều gì làm bằng chứng? Đinh Triệu Minh:
- Có người muốn giết Cát Hồng để diệt khẩu, chúng ta cũng suýt bị vạ lây.
Động Minh Tử lo thầm nhưng không thể không hỏi:
- Có chuyện ấy nữa ư? Người đó là ai? Đinh Triệu Minh:
- Đó là nữ yêu nhân chuyên sử dụng độc ám khí Tân Thất Nương.
Tên "Tân Thất Nương" vừa nói ra cả hội trường rúng động huyên náo bàn tán.
- Khó nói rằng yêu phụ này cũng liên quan đến vụ án này?
- Ai là người mời yêu phụ đến đây tác quái? Lôi Chấn Tử cất giọng chuông ngân:
- Xin chư vị im lặng, mời Đinh Triệu Minh nói qua chuyện này.
Đinh Triệu Minh:
- Chúng ta bắt được Cát Hồng định dẫn hắn về Thiếu Lâm tự, khi vừa xuống núi Không Động ngày thứ hai trên đường bèn gặp mụ yêu phụ đó trong một trà điếm và mụ lập tức thi hành độc thủ định giết chết Cát Hồng. May có Giang công tử đứng gần Cát Hồng ra kiếm kịp lúc, mụ ta sợ quá mới bỏ chạy.
Động Chân Tử cố ý hỏi:
- Vì sao chư vị không bắt yêu phụ? Giang Thượng Vân nóng nảy xen vào:
- Tuy yêu phụ không giết được Cát Hồng nhưng ta lại bị trúng thương do đó Đinh thúc thúc phải lo săn sóc cho ta đành để yêu phụ đào tẩu.
Dứt lời liền đưa ra ba mũi "mai hoa châm" đen bóng.
Chàng đưa ba mũi ám khí cho Lôi Chấn Tử, nói:
- Lôi lão tiền bối là người biết nhiều, hiểu rộng, xin nhờ lão tiền bối giám định xem đây có đúng là ám khí của yêu phụ không? Lôi Chấn Tử xem qua một lượt rồi đáp:
- Không sai, đây là loại độc mai hoa châm của Tân Thất Nương. Trong thiên hạ sử dụng loại độc châm này chỉ có hai nhà, ngoài một nhà ở Xuyên Tây là Đường gia nhưng độc châm của họ Đường có sắc hồng còn màu đen này đúng là của yêu phụ.
Đinh Triệu Minh tiếp lời:
- Trà điếm cách núi Không Động tới trăm dặm, đương thời chúng ta đã mục kích mụ yêu nhân đả thương cả người điếm chủ. Nhân chứng vật chứng như vậy đủ chưa? Động Minh Tử hơi lúng túng một chút:
- Đinh đại hiệp và Giang công tử đã nói đương nhiên chúng ta không thể không tin, nhưng bốn chữ "sát nhân diệt khẩu" cần phải xét lại.
Giang Thượng Vân giận dữ:
- Trước mắt sờ sờ phóng độc ám khí giết người, còn phải xét lại cái gì? Động Minh Tử:
- Cát Hồng là kẻ ác nhân cừu gia vô số kể, biết đâu hắn chẳng phạm lỗi gì với yêu phụ và yêu phụ đang tìm hắn báo thù? Cát Hồng xen vào:
- Yêu phụ này vốn quen biết trước với ta, trước đây vẫn thường giúp nhau tác oai tác quái đâu có gì gọi là thù? Động Chân Tử:
- Hoặc là ngươi còn có kẻ thù nào khác thuê yêu phụ đến giết ngươi? Cát Hồng đáp:
- Kẻ thù của ta mười người hết chín người là thuộc phái hiệp nghĩa, họ đâu thèm thuê con yêu phụ đó? Giang Thượng Vân cười nhạt:
- Sự việc quá rõ ràng, trừ mục đích "sát nhân giết khẩu" thì còn là gì? Động Minh Tử tái mặt:
- Giang nhị công tử đừng vội trách. Nhưng thôi, chúng ta tạm thời cứ tin đó là "sát nhân diệt khẩu", nhưng người sai mụ giết người bịt mặt ấy là ai? Yêu phụ ấy có nói rõ không? Giang Thượng Vân làu bàu:
- Đời nào mụ chịu tự miệng nói ra? Động Minh Tử lạnh lùng:
- Vậy ai dám nói mụ vì liên can tới cái này mà sát nhân diệt khẩu? Tuy lão miễn cưỡng dùng lời hàm hồ xóa tội cho Tân Thất Nương nhưng đại đa số đã tin khẩu cung của Cát Hồng là có ít nhất một phần sự thực và nghi ngờ lão là người sử dụng Tân Thất Nương để sát nhân diệt khẩu.
Động Minh Tử đắc ý cười ha hả, tưởng mình đắc thế bỗng có giọng nữ kêu to:
- Gia gia! Nữ tử xuất hiện. Kim Trục Lưu đang còn bàng hoàng. Mạnh Hoa thì hớn hở còn Động Minh Tử thì biến sắc xanh nhạt. Thì ra thiếu nữ ấy chính là con gái của Kim Trục Lưu, Kim Bích Y vậy.
Kim Bích Y vừa chạy đến phụ thân vừa nức nở:
- Gia gia hãy báo thù cho con! Kim Trục Lưu kinh dị hỏi:
- Báo thù gì? Kim Bích Y chỉ vào mặt Động Chân, Động Minh sư huynh đệ:
- Bọn họ đã gọi yêu phụ tới đây hại con! Động Chân Tử cực kỳ kinh hoàng nhưng cố ra vẻ bình thản nói:
- Yêu phụ nào đâu? Kim Bích Y lớn tiếng:
- Trừ Tân Thất Nương ra thì còn ai là yêu phụ? Động Chân Tử xịu mặt:
- Kim cô nương, cô nương nói bọn ta mời yêu phụ tới đây là có ý gì? Chúng ta đang muốn tìm yêu phụ đây! Kim Bích Y:
- Lão nói thật hay nói giả? Yêu phụ đang ở trong Thanh Hư quán. Lão là chưởng môn mà dám nói không phải là do lão che giấu mụ ư? Động Chân Tử giả vờ giật mình ra vẻ ngạc nhiên không dám tin lời Kim Bích Y, thất thanh hỏi:
- Cô nương, cô nương nói cái gì? Kim Bích Y:
- Ta nói Tân Thất Nương yêu phụ đang ở tại Thanh Hư quán, lão dám phủ nhận ư? Động Chân Tử trố mắt:
- Cái gì? Có việc ấy sao? Ta dám thề ta chưa hề trông thấy yêu phụ ấy! Câu nói này của lão không phủ nhận việc Kim Bích Y bị Tân Thất Nương bắt giữ tại mật thất của Động Minh Tử. Chuyện này thoạt đầu Động Minh Tử định giấu sư huynh nhưng cuối cùng không giấu được lão đành nói cho sư huynh biết. Tân Thất Nương không cho ai đến gần Kim Bích Y, chính mụ canh giữ nàng trong mật thất, chỉ có ba người biết được việc này là Động Minh Tử và Đại Thạch dạo nhân.
Kim Bích Y giận dữ:
- Lão là chưởng môn nhân Không Động phái, ta không dám nói lão cấu kết với yêu phụ ấy nhưng tối thiểu cũng phải có sự đồng tình của lão, yêu phụ mới vào Thanh Hư quán được chứ? Động Chân Tử:
- Ta đã phát thệ, Kim đại hiệp có thể tin được ta là người nói láo không? Lão không nhìn Kim Bích Y mà quay sang nhìn thân phụ của nàng, hiển nhiên biểu lộ vẻ bất mãn ra mặt, không thèm tranh luận cùng Kim Bích Y.
Kim Trục Lưu chỉ có thể nói:
- Bích Y, đừng vô lễ với trưởng bối, Động Chân đạo trưởng là bậc chưởng môn nhân đã nói không biết chắc là không biết thật. Việc này chắc cũng có rắc rối chi đây, mong được đạo trưởng nói rõ.
Đã số quan khách đều nhìn chăm chú vào Động Minh Tử. Trong Không Động phái địa vị của lão chỉ dưới có chưởng môn sư huynh, nếu việc này Động Chân Tử quả thực không biết ắt lão phải biết.
Động Minh Tử ngẩng ngang đầu:
- Sự việc này ta quả thực cũng không biết.
Lôi Chấn Tử nói oang oang:
- Chúng ta hãy từ từ, sự việc đầu đuôi như thế nào mời hiền điệt nữ kể cho tất cả nghe.
Kim Bích Y kể:
- Ba ngày trước điệt nữ tới lui Không Động tìm gia gia, giữa đường gặp yêu phụ, điệt nữ không kịp trốn liền bị mụ ta bắt.
Động Chân Tử hỏi:
- Vì sao yêu phụ lại muốn bắt cô nương? Kim Bích Y:
- Theo lời yêu phụ vì điệt nữ biết rõ âm mưu hại Giang sư huynh của điệt nữ khiến âm mưu đó thất bại, mọi chuyện này gia gia đều biết rõ nên mụ bắt điệt nữ làm con tin, mục đích là để uy hiếp gia gia. Mụ ta bắt được điệt nữ liền mang lên núi Không Động Động Chân Tử hỏi:
- Cô nương bảo yêu phụ giam cô nương trong Thanh Hư quán, thế cô nương có gặp đạo nhân nào trong đó không? Kim Bích Y:
- Điệt nữ bị trúng độc của yêu phụ, lại bị mụ điểm huyệt nên hôn mê đâu thấy gì. Chỉ mới sáng nay khi trốn thoát khỏi tay mụ điệt nữ mới biết đó là Thanh Hư quán.
Động Chân Tử:
- Cô nương đã trúng độc của yêu phụ làm cách nào mà trốn thoát được? Kim Bích Y:
- Chuyện này thật kỳ lạ, bỗng nhiên có người đưa thuốc giải độc cho điệt nữ.
Động Chân Tử:
- Xin chúc mừng cô nương gặp may mắn. Cô nương có thể cho ta biết người trao thuốc giải cho cô nương là ai không? Kim Bích Y cười nhạt:
- Đa tạ đạo trưởng, người này là ai đối với vụ án là vô can, đạo trưởng không cần biết.
Người ấy bảo rằng hễ khi nào thuận tiện sẽ xuất hiện. Chúng ta chờ xem.
Trong hội trường ai nấy phân vân vì không thể nào đoán được người ấy là ai. Riêng Mạnh Hoa đã biết chắc chắn đó phải là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu Trương Khoái Hoạt.
Nguyên hôm qua Trương Khoái Hoạt đã dùng ảo thuật lừa được Tân Thất Nương tráo thuốc giải giả lấy thuốc giải thật, dù Tân Thất Nương đã hết sức đề phòng vẫn bị lầm.
Lôi Chấn Tử hỏi:
- Yêu phụ hiện ở đâu?
- Điệt nữ không biết. Khi điệt nữ thoát thân không thấy có ai ngăn cản gì cả, không biết Tân Thất Nương đi đâu? Động Minh Tử thở phào nói với sư huynh:
- Sư huynh, tiểu đệ thấy đây có lẽ lại thêm một bất hạnh cho các môn hạ sư môn ta, phải thêm một lần thanh lý môn hộ.
Động Chân Tử lập tức hiểu ra nói với nàng:
- Kim cô nương, dù cô nương không chịu nói ra là ai nhưng ta vẫn xin lỗi cô nương vì cô nương dù sao cũng bị giam giữ trong khu vực của chúng ta.
Kim Bích Y cười nhạt:
- Xin lỗi mà đủ sao? Tại sao yêu phụ lại có thể ẩn nấp trong khu vực này? Mụ có quan hệ gì với quý phái? Động Chân Tử:
- Cô nương cẩn thận với lời nói một chút, nói vậy là cô nương cho rằng chúng ta cấu kết với yêu phụ ư? Kim Bích Y lạnh lùng:
- Việc cấu kết hay không chỉ có đạo trưởng biết rõ nhất, đạo trưởng hãy nói thật ra đi! Kim Trục Lưu đưa mắt nhìn con:
- Y nhi, không được vô lễ! Động Chân đạo trưởng, xin tha thứ cho những lời nói vụng dại của tiểu hài tử, bất quá nó bị người lạ lăng nhục vì muốn rõ sự tình nên có hơi lỗ mãng.
Động Chân Tử lộ vẻ đau khổ:
- Việc này xảy ra trong Thanh Hư quán khiến ta rất đau lòng, chân tướng ra sao trước mắt tuy chưa rõ nhưng dù sao ta cũng là chưởng môn nhân, đối với việc này không tránh khỏi lỗi lầm. Kim đại hiệp, ta xin thay mặt bản môn xin lỗi đại hiệp và lệnh ái.
Kim Trục Lưu khẽ nghiêng thân tránh lễ:
- Bất tất. Nhưng xin đạo trưởng giải thích cho một lời.
Động Chân Tử vờ thở dài:
- Còn sâu làm rầu nồi canh, bản môn có hơn trăm đệ tử, biết đâu trong ấy chẳng có một tên vô lại? Giang Thượng Vân giận dữ:
- Sư muội ta bị yêu phụ bắt, giam giữ trong Thanh Hư quán không phải là việc nhỏ, đạo trưởng đâu có thể giải thích chỉ là do một tên đệ tử? Chàng chưa nói hết đã bị Kim Trục Lưu đưa mắt ngăn lại, chính ra chàng định nói:
- Nếu sau lưng quý phái không có chỗ dựa sao dám ngang ngược thế? Tuy chàng chưa kịp nói ra câu ấy nhưng tất cả dường như đã đoán được chàng định nói gì rồi.
Động Chân Tử ho một tiếng, mặt ra vẻ vừa đau khổ vừa có gì khó nói, một lúc sau mới than:
- Ta quản đệ tử không nghiêm, tội thật không thể tha thứ được, nhưng nói cho ngay quả là ta không rõ việc bắt Kim cô nương.
Động Minh Tử tiếp lời sư huynh:
- Có thể nói như thế này, cứ như lời sư huynh thì đã có một tên vô lại trong các đệ tử bản môn dối sư huynh và tiểu đệ lén lút cấu kết với yêu phụ bắt giữ lệnh ái của Kim đại hiệp.
Hai sư huynh đệ một xướng một họa, miệng nói nhận tội bất cẩn nhưng thực tế là phủi sạch trách nhiệm.
Kim Bích Y đang muốn nói bỗng có một giọng ở đâu đó cất lên sang sảng:
- Đúng là thủ pháp tránh tội nhưng có điều là không dấu được ai thôi! Động Chân Tử giả điếc quay hỏi Kim Bích Y:
- Kim cô nương hình như muốn nói gì? Kim Bích Y rất sảng khoái vì có người nói đúng ý nghĩ của mình:
- Câu điệt nữ muốn nói vừa có người nói rồi, đạo trưởng không nghe ư? Động Chân Tử đỏ mặt:
- Ta bảo rồi, ta không có trách nhiệm. Kim cô nương hãy yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ bắt giữ cô nương! Liền đó ra vẻ giận dữ sai Đại Thạch đạo nhân phụ trách quay về Thanh Hư quán điều tra. Lúc Ngọc Hư Tử bị ám toán lão cũng đã hò hét điều tra nên bây giờ không ai còn muốn tin lão nữa.
Bỗng nhiên có một người nhảy ra:
- Thôi đừng vờ vịt nữa, nếu muốn điều tra thực hư thì cứ hỏi Động Minh Tử ắt biết ngay! Lời nói sang sảng nhưng Động Chân Tử giả vờ không nghe gì cả. Động Chân Tử quát lên:
- Ngươi là ai? Có gan nói rõ lai lịch ta nghe! Người nọ đáp:
- Điều đó chẳng khó gì, nhưng trước tiên ta hãy nói rõ người cấu kết với yêu phụ chẳng ai khác ngoài vị sắp kế vị chưởng môn Động Minh Tử! Động Minh Tử đỏ bừng mặt:
- Đừng nói nhảm nhỉ, hãy lên đây đối chất với ta! Lời nói tuy ra vẻ hết sức cứng cỏi nhưng trong bụng lão đã sợ lắm rồi.
Đang lúc ấy có hai tên đệ tử Không Động phái hớt ha hớt hải chạy vào hội trường kêu to:
- Bẩm chưởng môn, có biến rồi! Động Chân Tử hỏi:
- Cái gì biến? Hai tên đáp:
- Chúng con chưa tìm được yêu phụ ở đâu liền đã phát hiện Đại Dã đạo huynh bị người điểm huyệt, vất ở sau giả sơn trong viện.
Hai tên này vừa mới theo Đại Thạch đạo huynh vào viện tra cứu vụ Tân Thất Nương, người chúng gọi là Đại Dã đạo huynh là đệ tử của Động Minh Tử được sai ở lại góc viện.
Động Chân Tử tái mặt:
- Thế này là có kẻ gian trà trộn vào đây rồi.
Người nọ ha hả cười lớn:
- Đúng đấy, chính ta trà trộn mạo danh Đại Dã đạo nhân nhưng kẻ gian thì không phải là y đâu.
Giọng nói câu này của người lạ đột nhiên biến đổi, không giống giọng nam tử nữa mà lại là giọng nữ tử.
Trong thoáng mắt cả hội trường rối loạn, có vài đệ tử Không Động phải xuất chiêu mau chóng chộp lấy thân hình gầy gò của người xưng là Đại Dã đạo nhân.
Chỉ nghe vài tiếng "ối chà, ối chà" liên tiếp mấy tên đệ tử ấy đã ngã lăn chiêng xuống đấy. Trong hội trường những tay võ học đại gia không thiếu, liên tiếp sáu bảy người cùng lúc kêu lên:
- Công phu Chiêng Y Thập Bát Diệt tuyệt diệu! Mấy tên đệ tử Không Động phái này đều là loại đệ tử xuất sắc thế mà không động được tới vạt áo người lạ đã ngã lăn. Các võ học đại gia đều kinh ngạc còn các đệ tử Không Động phái khác thì run sợ không ai dám tiến tới nữa.
Động Minh Tử rút trường kiếm định ra tay nhưng trong lòng rất hoang mang, liếc ngang liếc dọc mong tìm người tương trợ cho mình. Không ngờ Lôi Chấn Tử can thiệp:
- Người này mạo xưng là đệ tử quý môn đúng là không hợp lý, nhưng vì y muốn xuất hiện làm chứng chắc chắn rằng cũng có nguyên nhân, chi bằng cho y nói vài câu trước khi ta định tội y! Động Minh Tử vốn sợ tự mình không thắng được người lạ, liền thu Chương kiếm, nói:
- Được, nể lời Lôi lão tiền bối, ta tạm thời cố nhịn nghe ngươi nói nhảm ít câu.
Người đó cười nhạt:
- Ta chưa nói gì cả, làm sao ngươi biết ta nói nhảm? Lôi Chấn Tử tán thành:
- Đúng, đúng, ngươi hãy nói đi! Động Minh Tử cười nhạt:
- Ngươi tham vừa thôi chứ, tội giả đệ tử bản môn chúng ta chưa xét ngươi, ngươi đã vội huênh hoang cái gì? Người lạ đáp:
- Động Minh Tử ngươi yên tâm, ta không cần ai tha thứ đâu, chẳng những thế ta còn đến giúp chưởng Động Chân Tử trưởng môn đây nữa! Động Chân Tử kinh ngạc:
- Ngươi nói thật kỳ quái, ta có làm gì mà cần ngươi giúp? Ngươi lạ cười khẩy:
- Ngươi không muốn bắt Tân Thất Nương đến đây sao? Động Chân Tử:
- Đúng, vậy rồi sao? Người lạ đáp:
- Nói thật, yêu phụ Tân Thất Nương chẳng những là kẻ thù của Kim cô nương mà còn là kẻ thù của ta. Canh năm đêm qua mụ bị ta đuổi đến Đoạn Hồn nhai, đã hết đường chạy chỉ còn nước đâm đầu xuống núi. Tiếc rằng ta đến nơi không còn thấy mụ đâu, nhưng ta tìm hiểu mụ chưa chết cũng ắt trọng thương, nếu có ai thay ta đến nơi đó tìm thế nào cũng gặp xác mụ! Lời người lạ vừa dứt cả hội trường đều lấy làm kinh dị. Nên biết Tân Thất Nương là một cao thủ về độc ám khí. Ngoài sở trường ấy, về võ công bà ta cũng không phải yếu kém nhưng theo lời người lạ, Tân Thất Nương hình như không dám giao đấu với y, chúng nhân lấy làm lạ cũng phải.
Động Chân Tử kêu lên thất thanh:
- Ngươi nói thật hay sao? Người lạ đáp:
- Thật hay giả các ngươi cứ lập tức đến Đoạn Hồn nhai là biết rõ.
Triệu Nhất Võ lớn tiếng:
- Được, ta tin ngươi, ta đến đó đây! Đinh Triệu Minh chạy theo:
- Triệu sư huynh cho ta theo với! Tiếp đó có thêm vài người hiệp nghĩa nữa cũng đi theo.
Động Chân Tử miễn cưỡng trấn định tâm thần giữ thể diện một chưởng môn nhân hỏi người lạ:
- Ngươi buộc tội Động Minh Tử cấu kết với yêu nhân có phải không? Người đó đáp:
- Lời buộc tội đó chỉ là thứ yếu, ta còn muốn buộc tội nhiều nữa kìa! Động Chân Tử:
- Ngươi còn muốn buộc tội gì nữa?
- Ta muốn làm chứng cho vụ án này và cũng là tự làm chứng cho ta! Động Chân Tử biến hẳn sắc mặt:
- Tự làm chứng cho ngươi? Ngươi, ngươi là ai? Lôi Chấn Tử đột nhiên tỉnh ngộ hỏi liền:
- Đúng đó, đã đến nước này ngươi sợ gì người khác biết bản lai diện mục của ngươi? Người nọ khẽ gật đầu:
- Được, hiện tại ta nên xuất đầu lộ diện cho rõ bản lai diện mục.
Nói đến bốn chữ "bản lai diện mục" y liền bỏ khăn che mặt, áo đạo bào và chùi sạch các phấn sáp hóa trang trên mặt, quả nhiên lộ rõ bản lai diện mục.
Trong chớp mắt ai nấy kinh dị đến ngẩn người. Té ra người đó chính là một nữ nhân.
Không ai có thể tưởng tượng được nhân vật này là một nữ tử và lại là một nữ tử rất xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng hơi khác vẻ đẹp của một thiếu nữ. Nếu so vẻ đẹp của một thiếu nữ là mùa xuân thì vẻ đẹp của nàng chính là vẻ đẹp của vầng trăng sáng mùa thu. Vẻ đẹp của một thiếu nữ có thể khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, ôn nhu thì vẻ đẹp đã qua tuổi xuân sắc của nàng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ghê người. Tóm lại vẻ đẹp của nàng có thể miễn cưỡng dùng sáu chữ là: "diễm như đào lý, lạnh nhược băng sương" (đẹp như hoa đào, hoa lý nhưng lạnh như sương) để hình dung. Tóm lại nhan sắc của nàng có thể liệt vào hạng "lãnh diễm" (đẹp lạnh lùng) Thật kỳ quái, Động Minh Tử vừa nhìn thấy thiếu phụ "diễm như đào lý, lạnh nhược băng sương" ấy bỗng như nhìn thấy ma quỷ hiện hình, run lên cầm cập.
Đồng thời lúc đó có mấy tiếng người kêu lên:
- Nàng... nàng ta là con gái của Mâu Nhất Hạnh phải không? Mâu Lệ Châu, con gái của Trung Châu Đại Hiệp Mâu Nhất Hạnh năm xưa được toàn thể thế giới võ lâm công nhận là "đệ nhất mỹ nhân", nay nàng tuy đã gần tứ tuần nhưng vẫn giữ được phong vận như xưa. Trong hội trường tuy số người đã gặp nàng không nhiều nhưng cũng không phải là không ai không gặp. Có người từng biết nàng quan sát kỹ thì quả nhiên đó là Mâu Lệ Châu.
Mâu Lệ Châu xoay người lại nhìn khắp một lượt quần hùng, chậm rãi thốt lên:
- Vâng, đúng ta là người năm xưa chuẩn bị làm cô dâu và có liên quan mật thiết đến vụ án hôm nay đang xét xử.
Sau một tiếng cười lạnh lùng, nàng ngó thẳng vào mặt Động Minh Tử:
- Đạo trưởng không ngờ được ta không chết mà vẫn còn sống phải không? Động Minh Tử miễn cưỡng trấn tĩnh tâm thần đáp:
- Mâu tiểu thư hôm nay bình an đến đây thực là một ngày vui lớn, ta mừng rỡ không gì bằng. Đáng gọi là trong họa có phúc chăng? Nhưng trong lòng lão nghĩ: "Mười năm năm trước ta không hề xuất đầu lộ diện, chỉ không biết trong vụ việc này nàng biết nhiều hay ít, hoặc có thể ta vẫn biện hộ được nếu nàng biết ít. Chà, chắc ta phải cùng Hải Lan Sát chơi ván bài quyết định mới được!" Từ khi mở đầu đại hội đến lúc này chưa hơn nửa ngày đã phát sinh lắm chuyện ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người như Ngọc Hư Tử bị ám toán. Mạnh Hoa và Cát Hồng xuất hiện phản cung v. v... nhưng so ra sự xuất hiện của nữ nhân này mới thực sự khiến mọi người chấn động. Mọi người kia bất quá chỉ như những bằng chứng, chính nàng mới là người trong cuộc, một nhân chứng quyết định. Mà lại là một người trong cuộc bị giết xuất hiện trở lại gần như tái sinh! Mười tám năm qua nàng ẩn thân ở đâu? Nếu chưa chết tại sao chưa nàng chưa xuất hiện để nói rõ sự thật? Đan Khâu Sinh biết hay không biết nàng còn sống? Bao nhiêu câu hỏi ấy đè nặng trong lòng quần hùng ngày hôm nay.
Mâu Lệ Châu nhìn Động Minh Tử lạnh lùng nói:
- Đạo trưởng thực vui thế ư? Đạo trưởng tưởng mọi nhân chứng của vụ án đã chết sạch, nay ta sống lại không làm cho đạo trưởng thất vọng ư? Ồ, đúng rồi, đạo trưởng vu khống Đan Khâu Sinh cướp tiền cướp sắc, vu khống chàng và ta có tư tình. Đạo trưởng tưởng trải qua mười tám năm nhất định không sống nổi, lúc ấy ta lại trúng độc ám khí nhất định không sống nổi. Ta chết nghĩa là tuyệt không còn ai đối chứng. Đan Khâu Sinh còn cách nào biện hộ nữa, phải không? Động Minh Tử mặt mũi đỏ gay, đáp:
- Năm ấy khi chuyện mới phát sinh, có biết bao nhiêu là lời đồn đại, chúng ta không rõ thực hư, nhất thời tin vào lời đồn. Kỳ thực tiểu thư là cháu gái của ta, đương nhiên ta không muốn những lời đồn kia là sự thực. Như nay xin tiểu thư chứng minh tất cả chỉ là lời đồn hão.
Đã có Cát Hồng làm chứng, nay lại thêm người chủ chốt trong cuộc xuất hiện, lão không dám đề cập tới chi tiết sư huynh lão là Động Huyền Tử đã gặp hai tên gia nhân nhà họ Mâu vu cáo Đan Khâu Sinh có tư tình với Mâu Lệ Châu nữa vì tất cả chỉ là do chính bọn lão ngụy tạo.
Mâu Lệ Châu lại cười lạnh lùng:
- Ta sẽ chứng minh, nay ta muốn đem toàn bộ vụ án kể lại cho mọi người biết.
Toàn hội trường im phăng phắc không một tiếng động, cơ hồ hạt bụi bay qua cũng nghe tiếng. Chỉ có giọng nói của Mâu Lệ Châu:
- Vụ án này nên bắt đầu từ cái chết của gia gia ta. Năm người mất mới khoảng bốn mươi tám, chưa đến năm mươi. Người là hạng nội công cao thủ, tuổi ấy đang cường tráng, chư vị có thấy cái chết của người kỳ quái không? Quả nhiên có rất nhiều người cùng đáp:
- Đúng vậy, trước đó không hề nghe Mâu đại hiệp bệnh hoạn gì, đột nhiên bạo tử, đích xác là có điểm kỳ quái? Cũng có người nói:
- Khi xưa ai cũng cho rằng Mâu đại hiệp là người trường thọ, nào ngờ chết sớm đến thế. Có lẽ là do bị ngươi nào mưu hại chăng? Lôi Chấn Tử giục:
- Nghe lời Mâu tiểu thư thì hình như trong cái chết này có điểm khác thường. Xin hỏi lệnh tôn tại sao qua đời quá sớm? Mâu Lệ Châu nghiến răng:
- Cha ta bị người khác hạ độc thủ! Hội trường xao động, Lôi Chấn Tử kinh ngạc:
- Ai hạ độc thủ lệnh tôn cô nương biết chăng? Mâu Lệ Châu:
- Đó là người kế mẫu của ta.
Khi Mâu Nhất Hạnh vừa chết, người vợ sau này bán hết gia sản cho Mâu Lệ Châu là người con gái của người vợ đầu làm của Chương môn, việc này lúc đó được hầu hết thân hữu của họ Mâu xưng tụng, mọi người đều khen đó là hành động đẹp đẽ của một người kế mẫu. Sau khi sắp đặt cho con gái vợ trước chuẩn bị về nhà chồng, kế mẫu này cũng trở về nhà mình.
Do vì Mâu gia không còn họ hàng thân thích ở Mễ Chi nữa nên bà ta không quay lại đây. Từ đó cũng không ai nghe gì đến tin tức của bà nữa.
Lôi Chấn Tử thốt lên:
- Thật không ngờ, chính ta cũng tưởng Mâu phu nhân là chính thất chứ không phải thứ thất.
Mâu Lệ Châu than:
- Yêu phụ này thật giỏi tài lừa đảo. Đừng nói thân hữu bị bà ra lừa coi bà ta là người tốt. Đến cha ta khi lâm tử vẫn tưởng bà ta hiền thục lắm! Lôi Chấn Tử hỏi:
- Khi lâm tử lệnh tôn còn chưa biết, thế sao trước khi chết ít ngày lệnh tôn lại biết? Mâu Lệ Châu đáp:
- Ta tưởng vậy thôi, thật ra người chẳng biết gì cả, bà vợ kế của người là ai chư vị biết không? Lôi Chấn Tử, Kim Trục Lưu đồng thanh hỏi:
- Bà ta là ai? Mâu Lệ Châu:
- Kế mẫu ta tên là Hàn Tử Yến, giả dạng một nữ nhân khuê các không biết tí võ công nào, kỳ thực bà ta là sư muội của Tân Thất Nương, về tài năng sử dụng độc dược không kém gì Tân Thất Nương đâu! Nàng vừa nói ra điều ấy cả hội trường đều kinh hãi, đến Lôi Chấn Tử cũng ngây người ra một lát.
Không ngờ câu sau này của Mâu Lệ Châu mới ghê gớm hơn:
- Bà ta còn là người yêu của Động Huyền Tử, thân phụ của Hà Lạc! Động Chân Tử biến sắc mặt:
- Mâu cô nương, xin đừng hồ đồ, ai ai đều biết sư đệ Động Huyền Tử tuổi trung niên vợ chết, liền xuất gia. Từ đó giữ giới luật nghiêm khắc, các đệ tử của y đều biết rõ.
Mâu Lệ Châu lạnh lùng:
- Người vợ của Động Huyền Tử chết chính vì y và Hàn Tử Yến mưu sát. Chi tiết này ngay cả Hà Lạc cũng không biết. Tục ngữ có câu: "vật di loại tụ" thế nên Hàn Tử Yến có đóng vai trò hiền phụ và Động Huyền Tử đóng vai trò giữ gìn giới luật có gì là lạ? Động Minh Tử mặt trắng như tờ giấy:
- Chao con Động Huyền Tử đều chết cả rồi, Mâu cô nương đừng vì chuyện người chết không nói được mà vu hãm sư huynh ta! Mâu Lệ Châu:
- Đây là chuyện xấu xa trong gia sự ta xưa nay không dám nói cùng ai. Hôm nay bức bách phải nói ra, không thể không nói.
Lôi Chấn Tử hỏi:
- Điều bí mật ấy làm sao cô nương biết? Cô nương có bằng chứng gì? Mâu Lệ Châu chậm rãi:
- Ta có đọc một lá thư tình do Động Huyền Tử gửi Hàn Tử Yến, lá thư ấy còn ở đây, mời Lôi lão tiền bối và Kim đại hiệp xem qua.
Lúc ấy Động Chân Tử miễn cưỡng giữ bình thản, còn mặt Động Minh Tử tái như xác chết, trong bụng nóng nảy muốn đọc bức thư ấy mà chưa được.
Lôi Chấn Tử đọc xong lá thư, mặt mũi rất nghiêm trọng đưa qua cho Kim Trục Lưu.
- Đúng là bút tích của Động Huyền Tử.
Kim Trục Lưu nhận lá thư đọc lướt qua trao sang Động Chân Tử.
- Động Chân đạo trưởng, xin đạo trưởng giám định.
Động Chân Tử biết không thể phủ nhận gật đầu liền mấy cái:
- Đúng, đây là bút tích của Động Huyền đệ.
Đang lúc Động Chân Tử đọc lá thư, từ lúc đó Động Minh Tử đã đến gần ghé mắt vào đọc, mồ hôi bất giác toát ra: "Sự việc đến thế này thật bất lợi cho ta! ", lão đọc xong mặt tái mét không dám nói nửa lời.
Trong nhất thời không ai nói câu nào, không biết trong lá thư viết những gì mà không khí đâm ra trầm trọng, oi bức. Lôi Chấn Tử là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng ấy:
- Tại sao Mâu tiểu thư có được lá thư này? Mâu Lệ Châu đáp:
- Hôm gia gia trúng độc, ta trằn trọc ngủ không được, canh ba đêm ấy bỗng ta nghe có tiếng gia gia ú ớ kêu la, ta vội chạy vào phòng gia gia. Đến cửa phòng liền nghe tiếng cha ta mắng: "Cái gì, phong thư nào? Ta chưa hề thấy qua. Quái lạ thật sao bà không mau chạy gọi thầy thuốc tới đây mà lại lo tra vấn ta về phong thư gì đó". Lúc ấy đột nhiên Hàn Tử Yến buông ra một tiếng cười lạnh lẽo.
Mâu Lệ Châu ngừng lại một chút như để Chương tưởng lại tình hình lúc ấy, rồi tiếp tục kể:
- Hàn Tử Yến đương thời lúc nào cũng giữ gìn phong cách một người phụ nữ đạo hạnh, không cười to nói lớn bao giờ. Thế mà nay buông tiếng cười lạnh lùng khiến ta lạnh toát người, hoàn toàn không giống chút gì với phong cách bình thường của bà. Ta rất kinh ngạc vội xô của bước vào, vừa nghe cha ta chửi người vợ kế câu này: "Ta, ta biết rõ rồi, mi, mi là con tiện nhân!" Nhìn thấy ta vào tới, cha ta im lặng không nói gì nữa. Hàn Tử Yến vẫn giữ vẻ đoan trang nói với ta: "Con xem, cha con bệnh nặng, thần trí hôn mê nói loạn nói bậy, dì không biết ông nói gì".
Cha ta hốt nhiên chợt tỉnh nắm lấy tay ta: "Cha vừa nói gì vậy? ", ta miễn cưỡng không dám kể ta đã nghe rõ chuyện phong thư vừa rồi, chỉ đáp: "Hình như con vừa nghe cha rầy gì ma ma phải không?" Hàn Tử Yến thở dài xen vào: "Không hiểu cha con mê loạn ra sao mà lại la ta là `tiện nhân'". Cha ta than: "Ôi! Ta thật hồ đồ, sao lại ăn nói lạ lùng đến thế? Lệ nhi, ta thật bất hạnh, mà con là người tốt. Vạn nhất ta có qua đời, con phải nghe lời mẹ".
Người vừa nói vừa gãi vào tay ta, ngón tay viết vào lòng bàn tay ta một chữ "bất" (không).
Bình nhật cha ta là người mưu trí thâm trầm, không ngờ bị tiện nhân ám hại. Lúc ấy ta hoàn toàn biết rõ nỗi khổ tâm của ông. Ta tự biết khó là đối thủ của mụ tiện nhân mà mụ cũng không hề biết chuyện cha ta đã ngầm dặn lại ta bằng chữ "bất" khẳng định ấy. Sau đó ta đòi đi gọi thầy thuốc đến cứu chữa nhưng cha ta không cho và ngầm viết tiếp ba chữ vào tay ta nữa: "Vấn Lưu má!" (hỏi mẹ Lưu). Viết ba chữ này hình như người đã tận dụng hết khí lực sau đó bất tỉnh.
Sau khi cha ta chết, tiện nhân kia mới cho mời một thầy thuốc nổi tiếng nhất ở Mễ Chi đến. Không biết bà ta dùng loại độc dược gì mà người thầy thuốc ấy không nhận ra, cứ đoán rằng cha ta vì luyện công gấp quá nên bị bạo tử. Sau đó Hàn Tử Yến cử hành tang lễ cho cha ta rất trọng đại rồi bán hết gia sản thành vàng bạc châu báu trao cho ta làm của Chương môn.
Điều này ai cũng biết rồi. Ta cũng giả hết sức cảm kích để bà ta không nghi ngờ gì.
Ngay sau đó ta mới lén lút tìm Lưu má, Lưu má là mẹ nuôi của mẹ ta, đối với nhà ta vẫn trung thành hết mực, khi mẹ ta qua đời Lưu má vẫn coi ta như cháu gái, trong nhà chỉ có một mình Lưu má là sớm biết Hàn Tử Yến là người gian dối, từng nhiều lần cảnh giác ta không nên tin tiện nhân ấy.
Nghe tin cha ta chết thảm, Lưu má vô cùng bi thống nói rằng: "Ta vốn muốn trao cho cha con phong thư này nhưng sợ cha con không chịu tin lời ta, may mà ta chưa xé nó đi. Thư này là thư tình của Động Huyền Tử gởi cho Hàn Tử Yến đó!" Lôi Chấn Tử hỏi:
- Tại sao Lưu má có thư ấy cô nương có thể cho biết không? Mâu Lệ Châu đáp:
- Đương nhiên ta cũng hỏi Lưu má như vậy, bà nói: "Tiểu thư có nhớ cách đây một tuần có một người lạ mặt đến nhà ta tìm Hàn Tử Yến chăng?" May sao hôm ấy Hàn Tử Yến không có nhà. Phong thư lọt vào tay Lưu má rồi lại truyền đến ta, thật là có ý trời trong đó.
Giang Thượng Vân không nhịn được nữa, lên tiếng:
- Mâu cô nương có thể cho chúng tôi biết nội dung phong thư ấy không? Mâu Lệ Châu nhận phong thư lại từ tay Kim Trục Lưu rồi đưa mắt nhìn ông và Lôi Chấn Tử. Kim Trục Lưu lại nhìn Động Chân Tử hỏi to:
- Xin hỏi quý trưởng môn, trong hội trường hôm nay có ai là quan chức triều đình không? Động Chân Tử hơi ửng đỏ mặt:
- Bằng hữu ở đây toàn là bạch đạo, ta chỉ mời một quan chức duy nhất là phó thống lãnh ngự lâm quân Âu Dương Nghiệp. Rất tiếc đêm qua Âu Dương Nghiệp bí mật mất tích.
Ngoài ra ta biết rằng trong hội trường không có ai là quan chức triều đình cả.
Thật ra lão biết Hải La Sát lẩn tránh đâu đó trong hội trường nhưng không dám nói ra.
Lôi Chấn Tử thản nhiên nói:
- Sự đến thế này ta biết rằng trong hội trường phải có bọn nha trảo của triều đình.
Nhưng mặc kệ, Mâu cô nương cứ việc nói không ngại! Mâu Lệ Châu giơ cao phong thư:
- Cha ta đã chết mười tám năm, ta không sợ gì cho tất cả mọi người cùng biết. Cha ta khi sinh tiền đã bí mật tham gia nghĩa quân chống lại triều nhà Thanh. Ông là bạn rất thân của thủ lãnh nghĩa quân ở Kỳ Liên sơn là Trúc Thượng Phụ và thủ lãnh nghĩa quân ở Xuyên Thạch là Diệp Mộ Hoa. Việc bí mật này người ngoài không ai biết nhưng ta tin Kim đại hiệp nhất định có biết.
Nên biết Diệp Mộ Hoa là bạn tri kỷ của Kim Trục Lưu nên các bí mật của nghĩa quân họ Diệp không cho ai biết trừ Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu đáp:
- Đúng vậy, ta có thể làm chứng bằng hữu ta là nghĩa quân thủ lãnh Diệp Mộ Hoa.
Đến nay vẫn còn cảm kích vì sự giúp đỡ tận tình của lệnh tôn lúc sinh thời.
Mâu Lệ Châu nói tiếp:
- Ai cũng biết cha ta là người giàu có nhất trong giới võ lâm. Thực ra tài sản một phần là do nghĩa quân nhờ cha ta kinh doanh, chứa giữ giùm chứ không phải hoàn toàn của cha ta cả, có thể nói có một phần quân lương của nghĩa quân cất tại nhà ta.
Kim Trục Lưu nói:
- Đó là sự thực. Theo ta biết nhiều lúc nghĩa quân thiếu lương, lệnh tôn đã xuất của cải riêng phụ cấp cho nghĩa quân.
Mâu Lệ Châu:
- Cha ta giúp nghĩa quân hai việc lớn: một là tiếp tế lương thực cho nghĩa quân và hai là làm đầu mối chiêu nạp thêm các anh hùng cho nghĩa quân ở Mễ Chi, ai cũng tưởng cha ta là một người quảng giao rộng rãi, một tiểu Mạnh Thường Quân chứ có biết đâu cha ta làm việc ấy là vì sự nghiệp nghĩa quân. Vì cha ta nổi tiếng là nhà giàu có nên quan phủ địa phương không dám nghi ngờ nhưng bọn tay sai triều đình thì khác, chúng ta đã bí mật cho gian tế đột nhập nhà ta. Gian tế đó, chủ nhân bức thư này tức vợ kế của cha ta, Hàn Tử Yến! Hàn Tử Yến lừa cha ta đến trước khi chết ông mới biết y thị là gian tế.
Nói tới đây Mâu Lệ Châu hình như quá xúc cảm, nàng phải ngưng một lúc mới nói tiếp được.
- Tội nghiệp cha ta quá tin vào người vợ kế. Nhưng than ôi! Người vợ kế này nếu không phải là gian tế thì vẫn có một tên gian tế khác nguy hiểm gian xảo hơn, tên đại gian tế này chính là người thông gia với cha ta: Động Huyền Tử! Động Minh Tử mặt tái như xác chết ấp úng kêu lên:
- Chư vị... chư vị... ta ngờ... việc này... việc này... chắc phải có uẩn khúc gì vậy! Mâu Lệ Châu cười lạnh lẽo:
- Uẩn khúc gì? Chưởng môn sư huynh của lão vừa mới công nhận đây chính là bút tích của Động Huyền Tử! Động Minh Tử:
- Chỉ căn cứ vào một lá thư đâu có thể xác minh sư huynh ta là gian tế? Không chừng có kẻ bắt chước mạo xưng bút tích của người thì sao? Mâu Lệ Châu cười nhạt:
- Cứ như lão nói thì người mạo danh xưng là lão hãm hại sư huynh mình ư? Ta chưa hề thấy qua bút tích Động Huyền Tử còn Lưu má má thì hoàn toàn không biết chữ, chẳng lẽ bà ta có thể ngụy tạo bút tích Động Huyền Tử. Bức thư này là gởi tới Hàn Tử Yến, còn gì để hoài nghi? Động Minh Tử ngớ người không biết nói gì nữa, Động Chân Tử than:
- Ta không thể nào ngờ Động Huyền Tử sư đệ lại làm chuyện như vậy. Bất luận có ai giả bút tích hay không cũng là một lỗi rất lớn. Tuy y chết đã lâu ta cũng phải tra cứu cho minh bạch! Nghe lão lại mở miệng "tra cứu" một lần nữa, chúng nhân bất giác đều cười nhạt.
Lôi Chấn Tử chậm rãi nói:
- Không cần phải "tra cứu" gì nữa. Xin Mâu cô nương mau mau cho tất cả biết nội dung bức thư! Mâu Lệ Châu lúc ấy mới nói vào chính đề, tay giơ cao phong thư:
- Đây là bức thư chứng minh Động Huyền Tử và Hàn Tử Yến là gian tế. Nguyên Động Huyền Tử đã cấu kết với Thanh đình từ lâu. Bao giờ nghĩa quân ẩn trú tại nhà ta đều do Hàn Tử Yến lập thành danh sách gởi về cho Động Huyền Tử biết và thư này chính do Động Huyền Tử viết khen ngợi công lao Hàn Tử Yến gọi là: "phủ trường tuyến điếu đại ngư" (bủa lưới rộng bắt cá lớn) và không đồng ý cho Hàn Tử Yến hạ độc cha ta quá sớm. Nhưng sau đó Hàn Tử Yến đã lầm cha ta nhận được phong thư này nên gấp gáp không thể dừng mới hạ độc thủ trừ khử cha ta. Còn một việc riêng này nữa.
Trong thư Động Huyền Tử còn hối thúc Hàn Tử Yến mau xui cha ta gả chồng sớm cho ta. Thì ra việc hôn nhân của ta cũng là một âm mưu. Thảo nào Hàn Tử Yến hết sức đôn đốc cho mau việc hôn sự. Thoạt đầu cha ta không bằng lòng cho lấy Hà Lạc.
Vừa nói đến đây nàng bất tri bất giác liếc nhìn Đan Khâu Sinh thở dài một tiếng. Thì ra cha nàng chỉ muốn cho nàng thành thân với Đan Khâu Sinh.
Chúng nhân nghe tới đây không lạnh mà run vì hiểu rõ âm mưu thâm độc của Động Huyền Tử trong vụ án này, đẩy người con gái đẹp nhất lao vào hoàn cảnh cha thì chết, gia sản tan tác, lại phải lấy kẻ thù làm chồng.
Kim Trục Lưu kêu lên:
- Đa tạ cô nương đã giúp chúng ta đánh tan mây mù, xin cho ta được nói với cô nương một chuyện. Nói thực, lúc đó các bằng hữu nghĩa quân ai đã hoài nghi chuyện nhà của cô nương, ngờ rằng nhà cô nương có gian tế nằm bên trong, chỉ không biết gian tế là ai. Liên tiếp nghĩa quân bị tổn thất nhân mạng, quân lương, ai mà không khởi lòng nghi. Trúc Thượng Phụ và Diệp Cốc Hồn đã bí mật bàn bạc về việc này, lúc ấy ta cũng có mặt. Tuy không ai nghi ngờ lệnh tôn nhưng vì trong hoàn cảnh khó xử, họ định bí mật điều tra rõ sự việc rồi sẽ cho lệnh tôn biết sau. Trúc Thượng Phụ nhờ một bằng hữu bí mật điều tra, vị bằng hữu này cũng là bạn rất thân của ta, được sự đồng ý, ta xin nói rõ tên vị bằng hữu ấy là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu Trương Khoái Hoạt! Mâu Lệ Châu hơi ngây người:
- A... a... ta hiểu rồi, thì ta... thì ra...
-oOo-