Lý Đông Thanh lúc trước đã từng nói qua với Ninh Hòa Trần, xem như là một câu thành tiên tri.
Hắn lúc đó đã nói cho Ninh Hòa Trần, nếu như hắn là Lưu Triệt, hắn nhất định sẽ quy toàn bộ nguyên nhân của trận này cho Ninh Hòa Trần, để triều đình có lý do chính đáng xuất binh.
Ninh Hòa Trần khiến triều đình tổn thất ba vạn binh mã, bị người Hung Nô nhục nhã một phen, bởi vì chuyện này mà xuất binh với giang hồ, xem như là chuyện đương nhiên.
Lý Đông Thanh lúc đó chính là nghĩ như vậy, thế nhưng hắn không nghĩ tới Lưu Triệt thật sự sẽ làm như thế.
Lý Đông Thanh nhìn về phía Đông Âu Vương, nói: "Ta sẽ không giao người."
"Có thể đoán được," Đông Âu Vương nói, "Ngươi luôn nặng tình cảm."
"Không phải như vậy," Lý Đông Thanh lại nói, "Tình cảm chiếm một phần, đây coi như là tư tâm của ta, thế nhưng cho dù Ninh Hòa Trần không có quan hệ gì với ta, ta cũng sẽ không giao người."
Đông Âu Vương kiên trì nghe.
Lý Đông Thanh nói: "Đây chỉ là hắn mượn cớ, hắn muốn Ninh Hòa Trần, là bởi vì Ninh Hòa Trần ngoại trừ ở trong tay hắn, nơi nào cũng làm cho hắn bất an, hắn và Ninh Hòa Trần có cừu oán, hắn sợ sệt.
Thế nhưng Ninh Hòa Trần không thỏa mãn được dục vọng của hắn, hắn cuối cùng vẫn muốn chiếm đoạt giang hồ, hắn sẽ không bởi vì có được Ninh Hòa Trần mà dừng tay."
"Ta sẽ không để Ninh Hòa Trần hi sinh hoang đường như vậy." Lý Đông Thanh nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc.
Đông Âu Vương nói: "Thế nhưng hiện tại không có cách nào khác, Lưu Triệt nếu như phái binh tới, ta không có sức chống cự.
Kỳ thực cũng không thể khiến tình thế đi đến mức này, bộ tộc Nguyệt Chi các ngươi vẫn luôn sinh sống ở Đông Âu, chuyện này Lưu Triệt cũng biết, hắn không có ngăn cản đã đại biểu ngầm đồng ý, Đại ca nữ vì tộc nhân của mình, cũng sẽ không vì Ninh Hòa Trần mà xung đột với hắn."
Lý Đông Thanh nói: "Vậy ta đi, rất đơn giản."
Hắn nói thẳng ra như vậy, Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Đông Âu Vương đều sững sờ.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cả giận nói: "Lưu Triệt làm sao lại biết Ninh Hòa Trần ở đây?"
"Các ngươi theo y cùng đánh một trận," Đông Âu Vương vẫn hiền lành như cũ, nói, "Hắn làm sao sẽ không biết? Trên chiến trường đều là tai mắt của hắn, hắn mặc dù không có tự mình đi đến chiến trường, nhưng cũng không khác gì tự mình đi.
Đông Thanh ở cùng với y, tất nhiên có thể nghĩ đến, lúc trước là hai người đồng thời mất tích."
Đông Âu Vương nói: "Đông Thanh, ngươi cảm thấy tình cảnh của mình lại có bao nhiêu an toàn?"
Thế nhưng Lý Đông Thanh hoàn toàn không để tâm, hắn cái gì cũng không sợ, không sợ Lưu Triệt, cũng không sợ ông trời.
Lý Đông Thanh nói: "Ninh Hòa Trần có ân với ta, ta kính y yêu y, nếu như ta vì tình cảnh của mình từ bỏ y, vậy ta thực sự ngay cả chó heo cũng không bằng.
Ngươi nếu như thật rất hiểu ta, hà tất nhiều lời? Trên đời này, tượng đất cũng có huyết tính, ai cũng có vảy ngược không thể chạm vào."
Đông Âu Vương nói: "Người trẻ tuổi, bình tĩnh lại."
Lý Đông Thanh ý thức được thất thố, thả lỏng vai xuống.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Không có cách nào khác?"
"Giao thiệp với hoàng đế, làm gì có kế hoãn binh?" Đông Âu Vương nói, "Hắn nói cái gì, thì làm cái đó thôi.
Huống chi là các ngươi thua."
Lý Đông Thanh hối hận rồi, hắn mới biết bất luận là thời điểm nào đều không thể thua, sẽ không tồn tại cái gọi là bàng quan không màng, tuy bại mà vinh.
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc nhìn Lý Đông Thanh, tỉ mỉ quan sát thần sắc của hắn, trong lòng cũng có chút sốt sắng.
Hắn hiểu Lý Đông Thanh, vô cùng cương quyết, ai nói cũng không thay đổi được hắn.
Lý Đông Thanh đứng lên, nói: "Ta đi tìm Đại ca nữ thôi."
Đông Âu Vương ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Ài, có lúc, một bước đi sai, cả đời ngươi đều bị hủy.
Ngươi hà tất chờ mình ngày sau hối hận?"
"Ta một năm trước là có thể cầu an," Lý Đông Thanh nhìn lại ánh mắt của hắn, nói, "Ta có thể lưu lại dưới trướng của Y Trĩ Tà, cũng có thể quay về Trường An, trở thành đích tôn vô dụng dưới gối thái hoàng thái hậu, kết quả ta lại đến nơi này, ta chưa từng vì thế mà hối hận."
Lý Đông Thanh nói tới đây, đột nhiên hiểu rõ chính mình, nói: "Người cũng không cần thiết chỉ đi con đường thoải mái."
Đông Âu Vương cả cười, thư thái trở lại.
Người tới số tuổi nhất định, sẽ luôn không khắc chế được mà muốn giảng giải đạo lý với người khác, nhìn người khác sống không đúng, không nhịn được muốn chỉ điểm một vài điều.
Tuy rằng khiến người ta phiền chán, nhưng cũng là xuất phát từ chân tâm, mà nếu người kia không nghe, Đông Âu Vương trái lại sẽ tán thưởng hắn.
Lý Đông Thanh cùng hắn cáo từ, sau đó quay người đi, Hỏa Tầm Sưởng Minh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy, vậy ta cũng đi à?"
Đông Âu Vương vung tay lên: "Mau đi đi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng không dám nói gì, đi theo sau Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh đi được nửa đường, đột nhiên chuyển hướng đến nhà của Vương Tô Mẫn, khóa cửa rồi, Vương Tô Mẫn không ở đây, hẳn là đang làm nhiệm vụ.
Lý Đông Thanh hai bước đạp vách tường leo vào, Hỏa Tầm Sưởng Minh ở bên ngoài ngơ ngác chờ đợi, cũng không tiện leo tường theo hắn, không bao lâu sau, Lý Đông Thanh cầm đao thước cá đi ra.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nuốt ngụm nước bọt, nói: "Hả?"
Lý Đông Thanh nói: " 'Hả' cái gì?"
"Còn phải đánh nhau?"
"Không đánh." Lý Đông Thanh nói.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hắn bây giờ không giống rất dễ nói chuyện, không dám hỏi nữa, hắn đi theo phía sau Lý Đông Thanh mãi cho đến quý phủ của Đại ca nữ, Đại ca nữ cùng ba mươi, bốn mươi ca nữ ăn ở cùng một chỗ, kỳ thực không tiện nói chuyện lắm, thế nhưng Lý Đông Thanh cũng không có cách nào chu toàn hơn, chính hắn cũng có việc gấp phải suy nghĩ tới.
Lý Đông Thanh vào phủ trước, quay đầu lại liếc nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhất thời giống như hiểu được ý hắn, cảnh giác nói: "Ta với ngươi cùng đi vào."
"Không cần," Lý Đông Thanh nói, "Chỉ nói mấy câu thôi."
Cố ý cầm đao cá đến nói chuyện? Điều này bảo Hỏa Tầm Sưởng Minh làm sao tin tưởng? Hắn nói: "Nói mấy câu, tại sao không cho ta đi vào?"
Lý Đông Thanh nói: "Nói chung chính là không tiện, ngươi có thể ở đây chờ ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng hết cách rồi, hắn một mực nghe Lý Đông Thanh dặn dò, lúc này cũng không biết có nên tự chủ trương hay không, kết quả Lý Đông Thanh không chờ hắn phân bua đã quay người đi vào, động tác thẳng thắn dứt khoát, không cho hắn phản bác, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn bóng lưng hắn, một câu nói kẹt trong cổ họng, còn chưa nói hết.
Lý Đông Thanh tiến vào trong phủ, đại môn mở rộng, hắn trực tiếp đi vào, phía trước có một cô nương đi tới, Lý Đông Thanh nho nhã lễ độ nói: "Làm phiền dẫn ta đi gặp Đại ca nữ một lát."
Cô nương kia giương mắt nhìn hắn, nói: "Đại ca nữ không ở đây."
"Vậy ta ở chỗ này chờ nàng trở về." Lý Đông Thanh nói, trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị, tay phải cầm đao đặt phía sau lưng, đứng ở trong viện.
Cô bé kia cầm trong tay một chậu đồng đựng nước, ngang qua hắn tiến vào nhà chính.
Lý Đông Thanh đứng trong phủ, kỳ thực chính hắn cảm thấy chưa đợi được bao lâu, bởi vì trong lúc đó cũng nghĩ đến một vài chuyện, mà bất giác trời đã tối rồi, hắn đến tư thế cũng không thay đổi, giống như một cây tùng trồng trong viện.
Trời tối hẳn, nhà chính lên đèn, cũng thấy được bên cửa sổ có bóng người đang ngồi.
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, cô nương kia đi ra, đi tới trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Xin mời vào đi."
Lý Đông Thanh lúc này mới chuyển động, thanh đao bắt đầu xoay tròn, mũi đao hướng lên trên, chuôi đao thật dài nắm trong tay, hất lên áo bào đi vào.
Hỏa Tầm Lệ ngồi dựa vào bàn thấp phía trước cửa sổ, vẫn chưa nhìn hắn, Lý Đông Thanh đi tới ngồi xuống, nàng mới lên tiếng: "Cây đao này từ khi được đánh ra còn không thấy ngươi dùng qua, thế mà tới gặp ta lại mang theo."
"Không phải," Lý Đông Thanh múa đao trên tay một chút, xoay một vòng rồi để lên bàn, làm cho các cô nương bên cạnh sợ hết hồn, thiếu chút nữa động thủ, Lý Đông Thanh lại đẩy thanh đao lên trước mặt nàng một cái, nói, "Là muốn trả lại nó."
Hỏa Tầm Lệ không ngoài ý muốn, ngay cả mí mắt cũng không nhấc, nhìn cây đao kia, tay sờ vào thân đao, nói: "Một cây đao thật tốt."
"Đao này rèn từ tinh thiết, dù là Lưu Triệt tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được nhiều như vậy, từ Đại Nguyệt Chi mang đến, tất cả đều dùng trên cây đao này, ngươi lại muốn đánh nó thành một cây đao, ngươi muốn đao, cũng nguyện theo ý ngươi, tìm thợ rèn, đánh lưỡi dao, mài thân đao, dùng một năm mới làm ra được, kết quả chủ nhân của đao này một lần cũng không dùng, cứ như vậy trả lại, ngươi trả lại cho ta, ta giữ lại nó làm gì đây?"
Lý Đông Thanh nói: "Thứ tốt cần phải xứng với người, ta không xứng."
Hỏa Tầm Lệ rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi không phải không xứng, ngươi là không dám dùng."
Lời này nói cũng đúng, Lý Đông Thanh không có cách nào phản bác, cũng không quá muốn phản bác, hắn không muốn trở về quá muộn, sẽ khiến Ninh Hòa Trần lo lắng, vì vậy nói ngay vào điểm chính: "Ta muốn giữ lại Ninh Hòa Trần, không thể giao y cho Lưu Triệt, ngươi muốn làm thế nào?"
Hỏa Tầm Lệ lắc đầu cười khổ, cũng không trả lời hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi biết, ta sẽ không làm ngươi khó xử, nếu như ngươi không muốn xung đột với triều đình Đại Hán, ta không ở đây gây phiền toái cho ngươi nữa."
Hỏa Tầm Lệ nói: "Đợi ngươi một ngày, nghĩ sẽ đợi được ngươi đi, sợ chính là nghe thấy ngươi nói những câu như thế này, nghe thấy giống như là lấy kim đâm vào trái tim ta vậy."
Nàng kỳ thực không hiểu, tại sao Ninh Hòa Trần vĩnh viễn ở trong lòng Lý Đông Thanh đều quan trọng hơn, rõ ràng Ninh Hòa Trần không làm gì hết, không phải trả giá, món nợ này bất kể tính như thế nào, đều là Nguyệt Chi thắng mới đúng.
Hỏa Tầm Lệ thấp giọng nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ninh Hòa Trần tự chủ trương, y vì bằng hữu của chính mình, hiện thân trong trận chiến Thôn Bắc Hải, y chẳng lẽ chưa nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?" Hỏa Tầm Lệ chất vấn, "Dựa vào cái gì Nguyệt Chi ta phải phụ trách lỗ mãng của y.
Ta cho ngươi đi giúp y đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, các ngươi không có làm tốt chuyện này mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay, ta đã làm sai điều gì?"
Món nợ này, tính thế nào cũng là Lý Đông Thanh thua, hắn đã sớm nhận, chỉ cúi đầu nói: "Ta không có cách nào khác."
Hỏa Tầm Lệ nói: "Dù giao y cho Lưu Triệt thì thế nào? Lưu Triệt căn bản sẽ không giết y, ngươi muốn thả y đi, căn bản không phải vì Ninh Hòa Trần, mà là vì tư tâm của ngươi thôi!"
Lý Đông Thanh giương mắt, nói: "Không phải như vậy, không phải là vì ta.
Lưu Triệt đến tướng quân của mình đều giết, hắn dựa vào cái gì không giết Ninh Hòa Trần? Ta không thể mạo hiểm như vậy.
Ngươi nói Lưu Triệt không giết y, đó chỉ là suy đoán của chính ngươi."
Hỏa Tầm Lệ hùng hổ doạ người, hỏi: "Ngươi dám nói ngươi một chút tư tâm cũng không có?"
Lý Đông Thanh không nói nữa.
"Quả là thế," Hỏa Tầm Lệ mệt mỏi, dựa vào trên cửa sổ, nói, "Nguyệt Chi nuôi không nổi tên bạch nhãn lang như người (kẻ vô ơn bạc nghĩa)."
Lời này thực sự quá khó nghe, Lý Đông Thanh cũng nhịn, không có phản bác.
Hỏa Tầm Lệ trầm mặc một lúc lâu, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, đến cả cô nương tới châm trà, liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, Lý Đông Thanh vốn là không thấy, thế nhưng cô nương kia lại cố tình nhìn nhiều thêm hai lần, hắn nhìn lướt qua, liếc mắt một cái đã nhận ra, là nha đầu, là cô bé hàng xóm khi còn ở thôn Khất Lão.
Sau khi Lý Đông Thanh đến Đông Âu cũng chưa gặp được nàng mấy lần, đều là vội vã gặp gỡ.
Hỏa Tầm Lệ nói với nàng: "Đi xuống đi."
Nha đầu lạ liếc mắt nhìn hắn, ôm khay rời đi.
Hỏa Tầm Lệ nói: "Bây giờ ở tình thế này, ngươi nói cho ta, làm sao có thể bảo toàn Ninh Hòa Trần? Ngươi muốn ta làm thế nào?"
Lưu Triệt như hổ rình mồi, hắn mới vừa thắng một trận, đang trong lúc hăng hái, ai cũng không ngăn được con đường của hắn.
Đông Âu Vương không thể vì Nguyệt Chi mà đối nghịch với Lưu Triệt, Nguyệt Chi không thể bảo toàn Ninh Hòa Trần.
Ai cũng muốn đẩy Ninh Hòa Trần ra ngoài.
Lý Đông Thanh nói: "Ta biết không có biện pháp, ta có thể dẫn y đi."
Đại ca nữ cực kỳ mệt mỏi, cười nói: "Các ngươi đi, trông thì giống như thành toàn cho chúng ta, nhưng nếu Nguyệt Chi giao không ra người, Lưu Triệt lẽ nào sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Đây rõ ràng là một bế tắc.
Lý Đông Thanh ngồi xổm trên ghế, trầm mặc thật lâu, một lát sau nói: "Ta đời này kỳ thực hối hận rất ít chuyện, mà có một việc, ta xác thực hối hận rồi."
LýĐông Thanh nói: "Khi ở Thôn Bắc Hải, ta không nên tha cho bất cứ ngườinào.".