Tức Phụ Ngươi Có Thể Cẩn Thận Chút À - Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Chồng À




Kỷ Thanh rất nhẹ dạ với chuyện này. Cố Dần nấu cơm cho anh rồi ôm anh vào lòng dỗ dành mấy câu là chút giận dỗi kia lập tức tan biết hết. Nếu nói thêm vài lời đáng xấu hổ trên giường thì Kỷ Thanh có thể kích động đến mức vừa đạp chân vừa khóc.

Anh rất thích Cố Dần dỗ mình.

Cố Dần khô khan nhưng rất rành vụ lúc nào cần dỗ dành lúc nào cần lưu manh. Ôm anh vào lòng vùi đầu vào cổ anh, dùng cánh tay mạnh mẽ căng tràn sức lực để trói buộc anh, thì thầm "Anh sai rồi cục cưng tha cho anh đi ", dùng cái cằm lún phún râu cọ cọ cái cổ nhạy cảm của anh, hơi nóng trong cổ họng phảng phất như đang gọi tình, là có thể làm Kỷ Thanh sung sướng phát điên.

Kỷ Thanh của ngày ấy không thích, xin lỗi thì phải đàng hoàng, đừng có mà táy máy tay chân, sao lại lưu manh như vậy chứ? Thuở đó Kỷ Thanh còn giãy dụa quay đầu cắn hắn cơ. Nhưng giờ không giống, Kỷ Thanh bây giờ đã trải nghiệm sự vui sướng trong chuyện chăn gối rồi, trong mắt anh những thứ này là sở thích, thử hỏi ai không thích nghe người ta kéo dài giọng gọi cục cưng hả? Ai không thích ngồi ở trên đùi người ta mới uốn éo một tí là đã có thể cảm nhận được cây hàng giữa khe mông hả?

Kỷ Thanh rất thích, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, cởi quần là có thể chịch lỗ hậu Cố Dần ngay.

Kỷ Thanh vỗ vỗ gương mặt, mặt mũi nóng ran, anh vùi đầu vào tay, âm thầm mắng mình vô liêm sỉ rồi nâng mặt lên chờ giờ tan tầm.

Trái tim nhạy cảm yếu đuối của anh không cho phép anh làm loại chuyện mới tan làm là lao về nhà luôn, anh cố ý chần chờ mãi mới thong thả lái xe về nhà.

Anh vừa vào nhà đã thấy Cố Dần mặt lạnh nhìn anh, hai tay ôm ngực, tỏa khí lạnh: "Em đi đâu vậy, sao giờ này mới về nhà?"

Kỷ Thanh: "Sao, chỉ mình anh được bận mà tôi không được bận hả? Tôi cũng có chuyện của mình anh không biết thông cảm cho tôi một tí à?"

Cố Dần:"Cục cưng anh sai rồi em tha thứ cho anh đi anh anh không bao giờ tang ca nữa đâu."

... Hê hê hê

Kỷ Thanh che mặt cười ngốc.

Lúc anh lên tầng vẫn còn tưởng tượng, Cố Dần sẽ ôm anh hôn lung tung hay đỏ vành mắt bảo lo cho anh lắm, không muốn anh về trễ như vậy nhỉ?

Cái nào cũng tốt, cuối cùng Kỷ Thanh cảm thấy Cố Dần đỏ vành mắt vừa hôn anh vừa bảo lo lắng cho anh là tốt nhất!

Kỷ Thanh đứng trước cửa.

Trực giác của anh mơ hồ nói cho anh biết hiện thực và ảo tưởng khác nhau hoàn toàn.

Anh móc chìa khoá ra mở cửa.

Phòng tối đen như mực, trên bàn không cơm nước lạnh lẽo, bên bàn không có Cố Dần đỏ vành mắt.

Kỷ Thanh mở to mắt, muốn nhìn cẩn thận nhìn xem có chi tiết nhỏ nào anh không để ý đến không. Hắn ngây người cả ngày mới nhớ tới chuyện phải bật đèn để nhìn rõ hơn.


Anh vội vàng bật đèn.

Lúc đèn đang nhấp nháy, Kỷ Thanh chớp chớp con mắt khô ran của anh.

Khi ánh đèn trải khắp phòng, Kỷ Thanh mới thật sự xác nhận là anh nghĩ nhiều rồi.

Cố Dần không có nhà.

Chiến tranh lạnh không hề ngọt ngào.

Kỷ Thanh hối hận, anh phát hiện mình đã sai ngay từ đầu, anh không nên đi thăm dò Cố Dần.

Tình cảm hiện tại của bọn họ rất ổn định, Cố Dần bao dung anh, chẳng có lí gì anh lại phải lo được lo mất. Nhưng bây giờ, đúng như ước nguyện của anh, Cố Dần không còn bao dung anh nữa, cuối cùng cái anh mong muốn đã đến - Cố Dần tức giận rồi, sao anh lại không vui tí nào?

Kỷ Thanh cúi đầu khóc nức nở.

Anh nghĩ, anh biết lỗi rồi. Chiến tranh lạnh đắng, Cố Dần giận cũng đắng, sống qua ngày an vui mới ngọt ngào, chờ đến khi bọn họ hòa hảo anh sẽ không tùy hứng nữa.

Đúng vậy, nhanh giảng hòa đi chứ!!

Nhưng giảng hòa sao ta, lần này Cố Dần không dỗ anh nữa, đến bây giờ Cố Dần còn chưa về nhà.

Kỷ Thanh vừa mới điều chỉnh cảm xúc xong lại thấy đau thương.

Anh đột nhiên phát hiện, từ lúc yêu đương đến khi kết hôn, anh chưa từng dỗ dành Cố Dần lần nào. Toàn là Cố Dần đơn phương trả giá, ai cũng biết mệt mỏi chán nản mà !

Đồng thời anh cũng phát hiện, điều anh mong muốn không phải là cái gì mà nổi máu tức giận cảm giác mới yêu sống lại, cái anh muốn chẳng qua là cảm giác dù Cố Dần bận rộn mệt mỏi hơn nữa cũng dỗ dành anh vô điều kiện thôi.

Bởi vì lúc Cố Dần dỗ anh mới là lúc ngọt ngào nhất, trong mắt chỉ có anh, đây mới là điều làm anh điên cuồng mê luyến.

Cứ như là trẻ con dùng nước mắt để thu hút sự chú ý của người lớn, anh dùng giận dỗi, vụng về và ngây thơ để được Cố Dần chú ý.

Mình ngu ngốc ngớ ngẩn thật.

Kỷ Thanh móc điện thoại ra, muốn gọi điện thoại nhưng không dám. Anh thấy áy náy lắm, nhỡ đâu Cố Dần tưởng anh muốn tra xét, làm quan hệ của hai người căng thẳng hơn thì sao?

Kỷ Thanh nản lòng ngồi phịch xuống ghế, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng anh vừa điều chỉnh ổn thì nước mắt lo âu lại chầm chậm chảy xuôi xuống. Anh nghĩ, thêm năm phút nữa, nếu Cố Dần không về anh sẽ gọi điện thoại.

Không thì mười phút!


Nửa tiếng, nửa tiếng sau anh lập tức gọi điện thoại.

...

Kỷ Thanh liếc nhìn màn hình điện thoại rồi thở dài.

Một tiếng nữa, anh sẽ đi tóm Cố Dần về. Chung quy lại vấn đề xảy ra giữa bọn họ phải nói cho rõ ràng, làm hao tổn tinh thần như vậy chuyện gì cũng không giải quyết được, gặp mặt nói rõ còn hơn là miên man suy nghĩ.

"Lạch cạch", Kỷ Thanh nghe tiếng cửa mở bèn ngẩng đầu nhìn lại, lúc thấy Cố Dần vào cửa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Anh méo xệch miệng, biết rõ bây giờ không phải là lúc làm nũng, chỉ có điều lý trí đã biến mất ngay khi nhìn thấy Cố Dần, anh vô thức thốt lên: "Sao bây giờ anh mới về?"

Nói xong Kỷ Thanh im thin thít.

Tiếp theo nên nói gì, thẳng thắn xin lỗi hả? Như vậy có ngu lắm không?

Hay cười hì hì cho qua chuyện như ngày thường, nhưng làm thế quá mặt dày mày dạn, chuyện mình làm sai sao có thể vờ như chưa từng xảy ra chứ.

Anh hơi bối rối, anh chưa từng chủ động nhận sai từ nên không rành ba cái chuyện này.

Cố Dần nhìn đôi mắt trông mong ngấn nước đang nhìn mình, hơi buồn cười, "Anh về muộn một tí thôi mà, đừng khóc."

Ngoài miệng nói vậy nhưng Cố Dần còn chưa cởi giày đã nhanh chóng ôm Kỷ Thanh vào lòng, thơm anh an ủi, "Cục cưng của anh cực khổ rồi, hôm nay anh bề bộn nhiều việc, hôm qua anh xin em rồi mà, em làm rất tốt."

Hả...?

"Mời cục cưng hiểu chuyện ăn một bữa thật ngon bên ngoài nhé?"

Ừm hứm?

Cố Dần nhìn Kỷ Thanh dại ra, cười hôn chụt một cái lên môi anh, hỏi: "Sao thế? Em choáng váng ở đâu?"

Kỷ Thanh lắc đầu, anh đã đoán ra vì sao Cố Dần không gọi điện thoại cho anh.

Tối hôm qua, làm tình xong Cố Dần có đi tắm, chắc là lúc đấy hắn bảo gì với anh mà anh đang bực nên không thèm để tâm.

Sau đó Cố Dần yên lòng vội vàng đi làm việc.


Sau đó anh làm cái chiến tranh lạnh play như thằng điên, tỉnh ngộ suy nghĩ lại, vừa khóc vừa cười, khẩn trương gần chết.

Kết quả cái anh cho là nguy cơ tình cảm chỉ vì Cố Dần đầu tắt mặt tối thôi.

Hơn nữa Cố Dần bận rộn thế còn báo trước với anh.

Kỷ Thanh không thể diễn tả tâm trạng của mình, anh cam đoan sẽ không bao giờ bốc đồng nữa, nhưng khi nhìn thấy Cố Dần bình tĩnh như vậy anh lại khó chịu.

Thậm chí cảm giác khó chịu ấy còn làm anh chỉ muốn ở một mình, lần đầu tiên trong đời anh không muốn Cố Dần an ủi dỗ dành.

"Không ra ngoài ăn đâu, em mệt rồi. "

"Anh nấu mì cho em, nhanh thôi, ăn tí cho ấm bụng." Cố Dần cởi giày, đi vào phòng bếp rửa tay, "Mì trứng cà chua nhé? "

"Không cần, em ăn rồi. "

"Ài, nhưng mà... "

Cố Dần lải nhải cái gì đó, Kỷ Thanh không chen lời anh, tắm xong là nằm lên giường, trùm chăn buộc bản thân mau ngủ đi.

Tại mình không nghe thấy không trách anh ấy.

Tại mình cả nghĩ quá không trách anh ấy.

Không trách Cố Dần không trách Cố Dần không trách Cố Dần, không được cáu kỉnh không được cáu kỉnh không được cáu kỉnh.

Kỷ Thanh thầm nhấn mạnh ba lần nhưng nước mắt vẫn chầm chậm chảy xuống.

Không trách ảnh thật mà, không được khóc.

Nệm lõm xuống một bên, ở cạnh mình có một thân thể nóng hổi dán vào, sau đó tự đắp chăn qua người anh rồi ôm anh thật chặt.

"Xin lỗi." Cố Dần nói.

Kỷ Thanh níu áo ngủ, vùi đầu vào ngực mình, hỏi: "Sao lại xin lỗi?"

"Anh làm em khó chịu. "

Kỷ Thanh mím môi, mở to đôi mắt ngấn lệ.

"Em ổn mà."

"Nhưng em khóc." Cố Dần cách chăn mò đầu Kỷ Thanh, "Anh có thể cảm giác được bây giờ em đang chảy nước mắt. "

"..."


Cố Dần thấy người trong ngực giật mình, hắn vén chăn lên chui vào ôm lấy Kỷ Thanh đang co cụm lại.

"Kỷ Thanh, anh sẽ cố gắng dùng hết khả năng anh có để yêu em, nhưng anh tùy ý đã quen, chỗ nào anh làm sai, làm bậy, chọc đến em, em phải nói để cho anh biết suy nghĩ của em. Em muốn làm gì thì nói với anh, đừng chịu đựng nữa."

"Anh làm rất tốt." Kỷ Thanh cắn ngón tay khóc nức nở, "Cố Dần là bạn trai tốt nhất thế giới."

Rõ ràng người phải xin lỗi là anh, người cố tình gây sự cũng là anh, kết quả người xin lỗi là người ấy chứ không phải anh.

Kỷ Thanh xấu hổ, nước mắt lại rơi thêm mấy giọt.

"Vậy sao em lại khóc? "

"..."

Hiếm khi Kỷ Thanh im lặng như vậy.

Anh khóc trước mặt Cố Dần quá nhiều lần nên anh luôn tự nhận thức nước mắt của mình rất vô dụng, vậy mà Cố Dần vẫn quý trọng từng giọt nước mắt của anh.

Hạnh phúc đập trúng đầu gòi, choáng váng quá.

Cuối cùng, Kỷ Thanh xoay người ôm cổ Cố Dần, thì thầm câu đáng ra anh nên nói từ lâu trong khoảng không gian nho nhỏ của cái chăn, "Em sai rồi."

Cố Dần nhíu mày, bảo: "Anh không có ý trách em... "

"Em biết." Kỷ Thanh nhanh chóng ngắt lời hắn: "Chỉ là em muốn xin lỗi anh thôi."

Cố Dần không biết lí do Kỷ Thanh xin lỗi nhưng hắn vẫn rất vui. Hắn nhìn vào mắt Kỷ Thanh, hơi sung đỏ mà vẫn sáng lấp lánh.

"Vậy bây giờ em muốn làm gì?"

"Em muốn ra ngoài..."

"Cái gì cơ?" Nhất thời Cố Dần không phản ứng kịp.

"Ra ngoài đi, trong chăn nực lắm, em khó thở gần chết luôn." Kỷ Thanh đỏ mặt nói: "Em choàng cả hai tay lên cổ anh rồi, em không có tay để kéo chăn ra."

Cố Dần cười lôi chăn xuống, hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Kỷ Thanh suy nghĩ một chút, trượt tay xuống, nắm lấy bàn tay rộng lớn mạnh mẽ của Cố Dần. Đôi tay này ban ngày múa bút thành văn trên bảng đen, ban đêm nấu cơm làm việc nhà cho anh.

Hà tất anh phải coi rẻ tất cả những thứ Cố Dần khổ cực làm cho mình.

Kỷ Thanh nắm tay hắn đặt lên môi mình, ngước mắt dịu dàng nói với hắn: "Ăn mì trứng cà chua anh vừa làm xong."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận