Ăn mì xong, Kỷ Thanh xoa xoa bụng, mệt mỏi ngáp dài. Anh nhìn Cố Dần tất bật trong bếp bèn cao giọng hỏi: "Hôm nay anh bận gì mà không gọi nổi một cú điện thoại? "
Tiếng nước chảy ào ào làm Cố Dần không nghe rõ, Kỷ Thanh đứng dậy, đến bên Cố Dần nói lại, lúc này hắn mới nghe thấy.
"Sắp thi giữa kỳ rồi, phải họp với các ban khác về kế hoạch ôn thi, hơn nữa hôm nay lãnh đạo thành phố tới kiểm tra, anh đại diện cho trường đi chiêu đãi, không thể phân thân ra được."
Kỷ Thanh "À" lên, thấy hơi hơi đau lòng. Anh đẩy Cố Dần sang bên cạnh rồi rửa cái bát hắn đang rửa dở.
"Để đó anh rửa cho..."
"Để em." Kỷ Thanh đẩy tay Cố Dần ra, "Chuyện em muốn làm bây giờ là rửa bát, anh để em làm đi."
"..."
Kỷ Thanh nhìn Cố Dần vui ra mặt nên thấy đắc ý lắm, Cố Dần không bao giờ làm gì được anh.
Tâm trạng của anh rất tốt, "Chiêu đãi lãnh đạo có mệt không?"
"Cũng bình thường!" Cố Dần nhìn Kỷ Thanh rửa chén như đang lau tác phẩm nghệ thuật, cẩn thận từng li từng tí, nóng ruột muốn đoạt lại nhưng bị Kỷ Thanh rống "Anh làm gì thế?" xong bèn ngượng ngùng đứng cạnh anh, không cam lòng lẩm bẩm: "Rửa như em phí nước quá, đồng hồ nước chẳng chóng thì chày cũng hỏng, hay là để anh rửa cho!"
"Về sau em sẽ rửa bát." Kỷ Thanh nhìn Cố Dần khẩn trương đứng cạnh, anh hung dữ nói: "Sao vậy, chê em rửa chậm hả? Ngại chậm thì anh ra ghế salon ngồi đi."
Cố Dần vội vàng phủ nhận ba lần liền: "Không chê không chậm không ngồi."
"Vậy anh đứng đây nhìn em." Kỷ Thanh vui vẻ, anh thong thả rửa sạch bát đũa, lau khô tay, kéo Cố Dần ngồi vào ghế rồi tìm vị trí ngồi thoải mái xong, hỏi: "Chiêu đãi lãnh đạo không mệt thì dạo này anh vất vả cái gì, gần đây anh vội quá nên không ở nhà nhiều."
Cố Dần mặc cho Kỷ Thanh cọ cọ trong ngực mình, nói: "Giám sát mấy đứa nhóc ngốc nghếch kia học hành rất đau đầu, tổ của anh phải nghĩ xem nên dùng biện pháp gì mới có thể khích lệ tụi nó học. Nếu thành tích kiểm tra của cả khối tốt, bọn họ sẽ thưởng."
Kỷ Thanh nhìn hắn đan hai tay vào nhau, ý cười trên khóe môi lại sâu thêm vài phần, cười khanh khách hỏi: "Thưởng gì?"
Cố Dần không trả lời mà nghiêng đầu hôn anh một cái.
Kỷ Thanh sửng sốt, "Sao tự dưng anh hôn em?"
"Em hỏi thưởng gì mà?" Cố Dần nghiêm túc nói: "Thưởng cho Tiểu Kỷ biết rửa chén một cái thơm."
"Ai da anh đúng là đồ lưu manh." Kỷ Thanh cười vui, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo lên án: "Đang nói chuyện nghiêm túc sao anh lại chọc em. Haizz em và anh không thể nói chuyện cho đàng hoàng."
Nói rồi đích thân chạm môi với Cố Dần, dự định đổi cách "nói chuyện đàng hoàng" với hắn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu nhưng không hề nghiêm túc. Dù hai người từ từ nhắm mắt nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, bình tĩnh lạ thường. Nói là hôn môi nhưng thật ra là cách tâm sự của hai người. Bọn họ vừa hôn vừa tán gẫu, kiếm chủ đề nói rồi thân mật cọ xát chóp mũi nỉ non vài câu. Nhiều lúc môi chạm môi, thỉnh thoảng động động đầu lưỡi, liếm láp cổ họng người kia rồi tiếp tục mỉm cười môi kề môi, duy trì cái tư thế thân mật này.
Hôn xong cả hai đều thở hổn hển. Cố Dần sờ sờ tóc Kỷ Thanh, hơi ướt. Hắn nói: "Để anh sấy tóc cho em, ngủ đi."
Kỷ Thanh gật đầu, anh đứng dậy đi vào nhà tắm, ngắm mình trong gương lại muốn khóc thầm, anh bảo Cố Dần: "Sấy ở trong đây đi anh"
"Không sấy ở phòng ngủ à? Sấy trong phòng xong rồi em đi ngủ luôn. "
"Sấy ở đây đi." Kỷ Thanh cố chấp, anh âm thầm bổ sung một câu, anh phải nhớ kỹ tất cả hình ảnh đêm nay, cả Cố Dần lẫn anh.
Đêm nay rất đặc biệt.
Lúc người đàn ông phía sau dịu dàng sấy tóc cho anh, ngón tay linh hoạt len vào trong tóc, Kỷ Thanh thoải mái híp mắt, thỏa mãn nhìn gương.
Hình như đôi ta lại thân mật hơn rồi.
"Sau này anh sẽ sấy tóc cho em mãi mãi nhé?" Anh khó dằn lòng mình đưa ra một yêu cầu tùy hứng nho nhỏ trong thời khắc dịu ngọt này.
"Được."
Tuy đây là do hắn đoán ý của anh mà trả lời nhưng Kỷ Thanh vẫn kích động đến mức đỏ hoe mắt.
"Cảm ơn anh. " Giọng anh run run.
"Có gì đâu mà phải cảm ơn, anh muốn vậy mà."
Cố Dần sấy tóc xong, vỗ vỗ mông Kỷ Thanh, nói như lùa gà con: "Đi ngủ thôi."
Hai người nằm trên giường nhưng không ngủ ngay, Cố Dần trăn trở mãi như là đáng ấp ủ phiền muộn trong lòng vậy.
"Sao thế? " Kỷ Thanh kéo Cố Dần sang, để hắn tựa lên vai mình. Anh làm động tác này hơi mất tự nhiên nhưng anh cũng muốn lúc người yêu buồn bã thì mình có thể an ủi đối phương.
"Mấy cô nữ lớp anh đu Idol quá ghê." Cố Dần thoải mái dựa vào Kỷ Thanh. Hắn khoát một tay lên lưng anh, thở dài bảo: "Chủ đề của tụi nó khi ra khỏi lớp chỉ có ngôi sao đó thôi, sắp thi giữa kỳ mà học hành chả đâu vào đâu. Đu Idol có giúp tụi nó chuyển câu sai thành câu đúng không? Đi học không hiểu chỗ nào thì tan học phải hỏi ngay, đây mới là chuyện một học sinh trung học nên làm. "
Kỷ Thanh cạn lời, anh trợn trắng mắt nghĩ thảo nào mà Cố Dần vừa khô khan vừa cứng nhắc. Bạn xem đi, cách nói chuyện đâu giống một giáo viên trẻ tuổi, người không biết còn tưởng là Cố Dần đã đi dạy hơn 30 năm rồi ý chứ.
Kỷ Thanh bĩu môi, "Vậy anh định làm gì?"
"Anh và các giáo viên cùng tổ bàn bạc rồi, nếu mấy đứa nó đạt điểm cao trong kì thi này thì sẽ thưởng album của anh chàng kia."
Kỷ Thanh nghe vậy sáng mắt lên, anh cảm thấy đây mới là thầy Cố cở mở phấn chấn tràn đầy nhiệt huyết anh thích.
Cố Dần tiếp tục nói: "Anh biết ngôi sao đó, anh từng nghe cậu ta hát rồi, không có ca từ tục tĩu gây khó chịu, giai điệu cũng bắt tai, khá ổn."
Kỷ Thanh rất bất ngờ, anh ngạc nhiên hỏi: "Ai vậy, sao anh lại nghe cậu ta hát?"
"Trong văn phòng anh có người thích cậu ta, bao giờ trống tiết thì bật lên." Cố Dần suy ngh, nói: "Tên... Chu Thiếu Cảnh? Hình như là vậy, cái người sắp tổ chức concert đó. "
"Đúng." Kỷ Thanh gật đầu, hình như anh nghĩ tới cái gì, đổi giọng bảo: "Anh có muốn xem concert của cậu ta không?"
"Cái gì cơ?"
"Muốn xem à?" Kỷ Thanh hỏi lại, cười nói: "Cậu ta là nghệ sĩ của công ty em, em có vé."
"Đi, đi. " Cố Dần nghĩ thêm, do dự hỏi: "Anh có thể xin chữ ký của cậu ta không? Anh cảm thấy chữ ký của cậu ta có thể kích thích ham muốn học tập của tụi nhỏ..."
"Được chứ. " Kỷ Thanh bật cười, anh nhìn đôi chân mày nhăn nhíu của Cố Dần giãn ra, hơi thở dần chậm đều, chắc là đã giải quyết được vấn đề lớn làm hắn lo lắng mấy ngày nay.
Kỷ Thanh cũng vui vẻ theo.
Có thể giúp người đàn ông này phân ưu giải nạn, nhìn hắn chuyển buồn làm vui đương nhiên là ngọt ngào hơn cả lúc ôm ấp thân thiết.
Chuyện này chỉ cần anh nói mấy câu là có thể giải quyết nhưng anh lại sướng rơn như là mình mới cứu vớt thế giới này, phấn khích khó ngủ.
Chắc đây chính là cảm giác hài lòng! Kỷ Thanh ngắm Cố Dần say giấc nồng, lòng vui rạo rực.