Sau khi tỉnh lại đã là tám giờ, Kỷ Thanh mơ hồ cảm thấy anh đã quên mất chuyện gì đó nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra. Anh vò tóc đi vào nhà bếp, xem Cố Dần nấu cái gì cho anh. Hắn dùng lò vi sóng đun nóng trước để đến khi tắm xong đi ra có thể ăn luôn.
Lúc anh vào phòng bếp thì sửng sốt một lát, nhìn người đang bận rộn trong đó mà giật mình bảo: "Hôm nay anh không đi dạy à?"
Cố Dần với đống dầu mỡ dính toàn thân đáp "Ừm... " một tiếng, đánh một quả trứng bỏ vào trong nồi, "Em ăn trứng lòng đào không?"
Kỷ Thanh không trả lời, anh ôm eo Cố Dần nhảy nhót rồi hôn hắn một cái, "Sao hôm nay không đi dạy?"
Bị lây niềm vui của anh, giọng Cố Dần cũng mang theo ý cười, "Để chăm em."
"Thật hả?" Kỷ Thanh lại hôn gáy hắn một cái, "Theo em cả ngày hả?"
"Ừm...."
Vậy nên bữa sáng này trở nên rất ngọt ngào trong miệng Kỷ Thanh.
Cố Dần nấu ngon, cháo vừa mềm vừa dẻo, hạt gạo nát nhừ, vừa cắn đã tan. Bánh bao là mấy cái tối qua Kỷ Thanh mang về, rảnh rỗi đứng làm, nước canh đậm đà, tôm nõn bóc vỏ. Hắn còn chiên cả trứng gà, khẩu vị Kỷ Thanh thiên ngọt, thích thanh đạm, cực kỳ yêu tôm. Vậy nên hắn có rưới thêm một ít sốt cà và mấy con tôm nhỏ lên trứng chiên. Bữa sáng không nhiều nhưng toàn làm theo khẩu vị của Kỷ Thanh nên anh ăn rất vui vẻ.
Nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, Kỷ Thanh cong mắt cười nói, "Em không gọi tài xế đâu, anh chở em đến công ty, được không anh?"
Cố Dần nhìn anh vui vẻ thỏa mãn đến vậy lại tự trách. Chỉ xin nghỉ một ngày để làm tài xế cho anh cũng làm anh toét miệng cười tươi, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Tuy thầy Cố đã luyện được lớp da mặt dày như tường thành nhưng lần này cũng phải xấu hổ, hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng trong đầy chờ mong của người yêu.
Hắn mất tự nhiên ho khan, cứng ngắc dời tầm nhìn, "Được! Khụ khụ! Cũng có thể làm trợ lý riêng của em, cùng em xem trong công ty có những ai..."
Đúng rồi, mục đích hắn xin nghỉ một ngày là "Xem người".
Sau sự cố hôm qua, lần đầu tiên hắn tò mò và lo lắng với những người xung quanh Kỷ Thanh.
Giám đốc công ty giải trí, nghệ sĩ đẹp trai trẻ trung.
Dăm ba cuốn sách báo tạp nham đủ loại anh tịch thu trong lớp, có không ít chuyện như vậy.
Bao nuôi, bỏ thuốc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mưa dầm thấm đất, làm trò để kết duyên, đủ loại.
Ban đầu chỉ là xem cho vui thôi, học vài thứ, học xong đọc xong lại giả vờ giả vịt phê bình học sinh vài câu, cực có dáng vẻ qua cầu rút ván. Bây giờ nghĩ lại lại khó chịu.
Hắn thường nghe mấy bạn nữ trong lớp tám nhảm, mấy đứa con gái trông dịu dàng điềm đạm mà nói đến chuyện của các ngôi sao thì rất là sôi nổi:
"Nguyên mẫu của truyện này chắc chắn là Chu Thiếu Cảnh! Debut ba năm, tài nguyên vô hạn, hợp với nguyên tác 100%! Ca hát diễn xuất cái gì cũng biết, vừa ra mắt đã thuận buồm xuôi gió, còn không bao giờ tham gia game show. Mày nhìn đi, đây chắc kèo là Chu Thiếu Cảnh rồi đúng không !? Nếu không nhờ ông chủ nhà mình che chở, bao nuôi, bảo vệ và cấp tài nguyên cho ảnh thì sao ảnh có thể phát triển tốt như vậy chứ."
Lúc đó hắn nghe xong cách giải thích này bèn về nhà lật lại tiểu thuyết, đọc thật kỹ càng.
Đây thật sự là một quyển tiểu thuyết ngược tâm mong mà không được!
Ông chủ mơ ước sắc đẹp của Chu Thiếu Cảnh, mạnh mẽ dùng thân phận để lên giường với cậu. Chu Thiếu Cảnh thanh cao trong sáng, thà chết vinh còn hơn sống nhục. Ai ngờ ông chủ mê con cu mù con mắt, bắt nhốt người đẹp thuần khiết như đóa sen! Người đẹp bị hành hạ nên ngày càng gầy gò. Cuối cùng mưa dầm thấm đất, ông chủ cắt rứt lương tâm, cho người đẹp tự do rồi dùng một đống tài nguyên và sự chăm sóc cẩn thận để chiếm được trái tim người đẹp, ôm chàng về, HE.
(Vâng đây chính là ba cái plot chủ thụ mà mình ghét cay ghét đắng =)) )
Thật ra đây là một câu chuyện rập khuôn sáo rỗng nhưng tác giả chắc tay, thịt thà đầy đủ thơm ngon nên hắn đọc mà cứng luôn, đêm đó đè Kỷ Thanh ra làm trói buộc cưỡng ép play giống trong truyện.
... Bây giờ biết ông chủ của Chu Thiếu Cảnh là ai, đúng là tự mình hại mình mà!
Hắn nhìn Kỷ Thanh đang ngốc nghếch múc đậu tương ăn, buồn bã đến mức nhíu chặt lông mày.
So với ông anh trai không giận mà uy, vui buồn không lộ của mình, tâm trạng Kỷ Thanh thể hiện hết trên mặt.
Mới chịu ấm ức đã khóc nhè rồi, chỉ cần không được như mong đợi là rơi nước mắt, giám đốc ngốc nhà hắn vừa ngu vừa ngốc, bộ mặt nghiêm túc trông đáng sợ thế thôi chứ bản chất vẫn đơn thuần lắm.
Bây giờ không thể tiếp tục như vậy nữa. Có vết xe đổ lần bị liếm, hắn muốn bóp chết những con "sói xám" thèm khát Kỷ Thanh từ trong trứng nước.
Hắn nhìn Kỷ Thanh đang vui vẻ vừa rửa chén vừa ngâm nga thì càng hổ thẹn khó nén.
Cố Dần lái xe rất vững, đến lúc vào gara ngầm Kỷ Thanh đột nhiên kéo ống tay áo hắn, "Khoan đã, em hơi căng thẳng."
Ánh mắt của Cố Dần rơi xuống ngón tay anh, vừa mảnh vừa dài, vừa trắng vừa mềm -- đúng là quá mềm mại, thế nên lúc anh dùng tay làm cho hắn có cảm giác như được một tấm lụa bọc lại vậy.
Sao lại nghĩ đến chuyện này chứ. Cố Dần vội vàng tằng hắng một cái, gạt mắt đi, giả vờ đứng đắn nói, "Căng thẳng vì gì?"
"Em chưa từng show tình yêu." Kỷ Thanh vặn vặn ngón trỏ, ngượng ngùng thỏ thẻ, "Tuy bình thường rất muốn làm như vậy, nhưng đến lúc được show rồi thì em vẫn rất hoảng sợ."
Cố Dần: "..." Đây là show tình yêu à? Anh chỉ định canh chồng thôi.
Kỷ Thanh u mê sờ má Cố Dần, "Anh, anh tốt như vậy... Em không biết nên show như thế nào mới có thể khoe hết sự tốt đẹp của anh."
Cố Dần cực kỳ cảm động, không nén được mà nghĩ, trông cái bộ dạng ngốc nghếch này của anh sao có thể yên tâm được cơ chứ.
Double lo, hắn dùng sức nắm lấy tay bé thỏ trắng Kỷ Thanh.
Bé thỏ trắng Kỷ Thanh đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn hắn vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng.
Rồi ngu ngơ nói, "Anh muốn nắm tay vào sao?" – xong mím môi cười bảo -"Cũng, cũng được, khá là tốt."
Bọn họ nắm tay lên tầng 11.
Thật sự anh không cố ý show tình yêu đâu, chẳng qua là được Cố Dần dắt tay đã làm anh chóng mặt lâng lâng rồi chứ đừng nói đến chuyện phải chú ý ánh mắt của người khác.
Anh nhìn bình nước Cố Dần đưa, là loại bình giữ nhiệt, mở nắp bình ra có thể thấy câu kỷ, quả nhãn và quả óc chó nổi lềnh bềnh trong nước. Mặt nước lộ ra màu đỏ nhạt. Kỷ Thanh biết cốc nước này chắc chắn rất ngọt. Anh không thích uống mấy thứ nước đắng, sáng sớm lúc còn buồn ngủ anh thường sai thư ký đi mua cà phê về uống.
Anh không để thư ký pha cho anh vì làm thế là quá thân mật. Dùng tay trần rửa bao nhiêu quả khô, đểchúng lây nhiễm nhiệt độ cơ thể của người khác rồi thả vào trong nước, sau đó anh lại uống nó vào bụng, cảm giác như là một cách giao hòa khác -- Nếu cố ý làm quá, bảo thư ký sử dụng găng tay dùng một lần để pha nước thì thành ra kiêu căng.
Kỷ Thanh cảm thấy có Cố Dần ở bên cả sáng, bừng bừng sức sống.
Công việc hôm nay không nhiều lắm, Kỷ Thanh xử lý cũng hòm hòm rồi nên có thể nói chuyện với Cố Dần một lúc.
"Sao nào, các anh gọi được vốn đầu tư rồi hả? Có tiền thì thong thả nha, thế này thì xu nịnh quá." Kỷ Thanh hơi khinh thường, "Nhưng giờ em mới biết thì ra trường cấp hai cũng gọi vốn được, em cứ tưởng trường đại học độc quyền vụ này."
Cố Dần đang chơi mini game, âm thanh nghe chíu chíu, hắn luôn mất kiểm soát, ấn màn hình rất mạnh tay, "Cũng không tính là đầu tư ! Cái này gọi... Ặc, gọi là... doanh nghiệp đơn phương làm việc thiện." Điện thoại phát ra tiếng xui xẻo, chậc, lại chết.
Kỷ Thanh cười tươi, híp mắt đọc lướt mấy hàng báo cáo, vừa suy nghĩ nên phản hồi thế nào vừa tiếp lời với Cố Dần, "Sao lại thế, rồi trường anh lấy cái gì mà đền đáp cho người ta, thành tích thi lên cấp? Cái này thì làm được gì cơ chứ."
"Chắc là không đền đáp được gì đâu!" Cố Dần để điện thoại xuống, cười nói, "Nhưng nói chung là nhận được khoản tiền này thì đỡ đi phần nào. Không cần trông chờ vào kinh phí Bộ Giáo dục phân bổ, học sinh cũng thấy dễ thở hơn."
Hắn ngừng một chút rồi cười nói tiếp: "Anh cũng thả lỏng không ít."
Kỷ Thanh không trả lời, chuyên tâm gõ bàn phím, bộ dạng đắm chìm trong công việc.
Cố Dần cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.
Kỷ Thanh bị ngắm đến mức khó chịu hết cả người. Anh vừa muốn cười trộm vừa muốn giả vờ đứng đắn, muốn quay đầu nhìn thì lại chột dạ, mặt phải giữ nguyên biểu cảm, sắp rút gân tới nơi. Anh cảm nhận được ánh mắt quan sát của Cố Dần giống như keo 502, dính chặt vào mặt anh.
Kỷ Thanh không thể nhịn được nữa bèn kêu to, "Anh không lo chơi điện thoại thì cũng đừng nhìn chằm chằm em, nhàn rỗi quá thì lấy cho em cốc nước đi!"
"Anh muốn ngắm vợ anh thì làm sao?" Cố Dần tỏ vẻ đương nhiên, "Anh rỗi rãi thì tất nhiên là cũng muốn vợ mình thảnh thơi, anh muốn xem xem vợ anh bận làm cái gì mà quanh năm suốt tháng."
Hắn ghé sát vào nhìn, trong máy toàn là chữ nghĩa dày đặc chằng chịt, muốn xem cũng không hiểu gì.
Nhưng hắn vẫn nhìn một lúc, đột nhiên ngạc nhiên nói, "Ý, laptop của em xịn quá ta!"
Kỷ Thanh hạ giọng, ép mình phải kìm lại cơn gắt gỏng hồi nãy, gật gật đầu, tận lực nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng, "Chắc vậy, đúng là rất tiện lợi, còn những cái khác thì em cũng không hiểu lắm."
"So với cái máy từ đời tám hoánh trong phòng làm việc của anh thì tốt hơn nhiều, chỉ chơi được mỗi trò Solitaire với trò đánh bài qua mạng dùng thẻ."
Hắn ấn bàn phím Kỷ Thanh một cái, email đang soạn để phản hồi các bộ phận bỗng có thêm một dòng ký tự vô nghĩa: "Bàn phím cũng xịn nữa, bàn phím trong phòng làm việc của anh đánh chữ cứ vang lách cách, đúng là cần đổi rồi."
Kỷ Thanh ngạc nhiên hỏi, "Trường anh vừa nhận được một khoản tiền mà, sao không dùng để mua máy mới?"
"Trời, khoản tiền kia không dùng cho mấy việc này được." Cố Dần bật cười, "Sân thể thao phải trùng tu, sân bóng rổ cần mở rộng, thiết bị dạy học phải thay mới, bàn ghế cũng bị hư hỏng nhiều, học sinh buộc lòng mang cả ghế nhà mình đến. Còn sân trường nữa, giờ trường anh muốn đổi từ sân đất sang sân xi măng, anh đoán kiểu gì thì kiểu cũng phải trùng tu thêm, gia cố sàn nhà."
Cố Dần nói xong, thở dài, "Đủ thứ trên đời phải tính toán, còn sót lại đồng nào để đổi máy vi tính cho thầy cô chứ. Chưa hết, điều hòa mất nửa ngày trời mới bật lên được, sinh nhiệt còn nhiều hơn làm lạnh. Haizz, xài tạm thôi chứ biết sao giờ."
Kỷ Thanh vô thức cau mày.
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi trong phòng không còn ai nói chuyện, im ắng hết cả rồi anh mới ừm một tiếng như có điều gì suy nghĩ.
Thời gian lại trôi, từng giây từng phút một chảy đi, Kỷ Thanh sợ Cố Dần ngồi không cũng mệt bèn đóng máy tính, liếc nhìn người yêu xem hắn đang làm gì --
Cơ thể m82 của hắn cuộn tròn trên ghế sa lon, lướt điện thoại xem Weibo, còn thường phát ra tiếng cười hê hê ngây ngô.
Kỷ Thanh bước tới, cưỡi trên lưng Cố Dần, lắc eo cọ cọ hạ bộ của hắn.
Cố Dần run rẩy theo động tác của anh.
Kỷ Thanh nghiêng đầu, tóc anh hơi dài, mềm mềm che khuất nửa bên mặt, chỉ lộ ra một con mắt đen nhánh.
Anh hỏi, "Nhìn điện thoại hay là nhìn em?"
Cố Dần nuốt nước miếng. Kỷ Thanh như thế cực giống thời sinh viên, không phải là con gái mà lại có nét quyến rũ của người thiếu nữ, nhưng nếu nói anh có nét đẹp trung tính thì lại phóng đại quá. Gương mặt của anh kiểu như là đại tiểu thư điển trai kiêu ngạo, trộm áo vest của anh trai, nữ giả nam mà còn dương dương đắc ý, tự mãn vì không ai phát hiện ra cô là con gái.
Nếu lơ đi chỗ căng phồng dưới đũng quần thì Kỷ Thanh thật sự đẹp phi giới tính.
Hơi nóng Cố Dần phả ra sắp bốc khói đến nơi, toàn thân hắn vừa nóng vừa tê dại, nóng bỏng vì kích động, tê dại vì bị cào vào tim, ngưa ngứa --
Kỷ Thanh bắt đầu di chuyển.
Cưỡi lên người hắn, di chuyển từng tí từng tí một, để eo hắn ma sát với hạ thể anh.
Kỷ Thanh hỏi tiếp, "Nói, nhìn điện thoại hay là nhìn em?"
Cố Dần giữ hông Kỷ Thanh để họ xích lại gần nhau hơn, hắn kích động sắp bắn luôn rồi mà vẫn không quên ba hoa chích chòe, "Mới nãy em không cho anh nhìn mà?"
Kỷ Thanh cọ xát mạnh hơn nữa làm Cố Dần phải ngửa cổ rên rỉ một tiếng.
Kỷ Thanh nói: "Hồi nãy anh không nhìn điện thoại cười ngu, ảnh hưởng đến công việc của em."
Cố Dần thở hổn hển hỏi, "Vậy bây giờ còn làm việc không?"
"Anh trả lời xong thì tính tiếp."
Cố Dần nắm chặt tay, cắn răng như đang phải chịu đựng một cái gì đó, đứt quang nói, "Nhìn... thằng nhỏ của em."
Kỷ Thanh cười gằn, "Ở đây không có gel bôi trơn chứ đừng nói đến áo mưa."
"Vậy thì khỏi cần bao." Cố Dần túm cổ áo Kỷ Thanh, kéo anh đến trước mặt mình hôn hít một cách thô bạo, giữa lúc hai người đang đá lưỡi, hàm hồ bảo: "Bắn thẳng vào trong anh đi."
Bọn họ ôm lấy nhau, bỏ qua sôpha, lảo đảo dồn dập hôn nhau trong văn phòng.
Lúc bị ấn vào bàn làm việc, Cố Dần đang cởi thắt lưng của Kỷ Thanh. Đúng là mông va vào bàn rất đau, nhưng cơn đau cũng dẫn đến sự kích động, Cố Dần nóng lòng giục Kỷ Thanh cởi quần cho hắn.
"Em đâm anh nhanh lên, sắp đến giờ cơm rồi, đi muộn hết cơm thì hỏng."
"Anh tưởng chỗ này là căn tin trường anh à?"
Kỷ Thanh thử dùng một tay giữ cả hai cổ tay của hắn -- Thất bại. Đúng là tay anh rất to nhưng tay Cố Dần cũng không nhỏ yếu, muốn chơi trò tuyệt đối khống chế, tay không bắt giặt hơi bị khó.
Cũng may Cố Dần hiểu ý, tự giác giơ tay lên đỉnh đầu, hai chân quấn lấy hông Kỷ Thanh.
Hắn vẫn còn đang 'diễn', giả vờ thẹn thùng lắc đầu, khóc lóc từ chối, "Đừng mà... Tiểu Thanh, đừng làm ở đây, sẽ bị thấy đó!"
Hai chân lại quấn chặt hông Kỷ Thanh hơn.
Kỷ Thanh vừa mới nghe hắn nói là sẽ bị nhìn thấy đã đỏ hết nửa mặt, lập tức dừng lại.
Ban ngày ban mặt làm chuyện dâm loạn, còn ra thể thống gì nữa.
Cố Dần nhận ra sự do dự của Kỷ Thanh bèn "khóc" la ngay lập tức:
"Dù em làm giám đốc nên thư ký có gõ cửa cứ nói không được vào thì cô ấy sẽ không bước vào, dù đây là tầng 11 làm bằng lớp kính đặc biệt nên bên ngoài không nhìn thấy được, thì anh vẫn ngại lắm! Kỷ Thanh, đừng làm như vậy!"
Kỷ Thanh: "..."
Đã nói đến mức này rồi thì anh không còn lo lắng gì nữa, kéo quần kéo quần Cố Dần xuống, nắm lấy tính khí run rẩy cứng ngắc của hắn.
Anh chầm chậm di chuyển, dùng ngón cái quét qua quy đầu, dùng móng tay gãi gãi mắt nhỏ nhạy cảm, chờ nó tiết ra dâm dịch trong suốt thì dùng lòng bàn tay ấm áp lau hết đi, tiện đà nắm lấy dương vật phình lớn tiếp.
Có chất lỏng làm ướt nên mới cọ xát dương vật đã phát ra tiếng nước. Kỷ Thanh nghe mà miệng đắng lưỡi khô, cúi đầu hôn môi người yêu rồi dùng tay kia kéo khóa xuống, móc ciu mình ra, tính khí hai người dán vào nhau từ từ ma sát.
Tính khí nóng hơn, thô hơn cả bàn tay --
Cố Dần bất mãn với bàn tay mềm mại của Kỷ Thanh rất nhiều lần rồi. Lòng bàn tay không có vết chai cũng là một thiếu sót, cũng may tính khí Kỷ Thanh không chịu thua kém, gân xanh nổi hằn lên, bừng bừng sức sống, lặng lẽ kêu gào muốn làm hắn đến chết.
Cố Dần còn chưa bị đâm đã bắn, áo sơ mi của hắn chưa cởi hết, mới chỉ tháo cúc áo ra, lồng ngực trần trụi, trên bụng lấm tấm chất dịch trắng đục, còn có vài giọt bắn lên cằm hắn.
Kỷ Thanh cười liếm đi, nói chưa gì đã gấp như vậy rồi dùng tinh dịch bôi trơn, bôi vào cửa sau của hắn.
Cố Dần đã bắn một lần chân như nhũn ra, quyền chủ động nằm trên tay Kỷ Thanh. Anh qua loa khuếch trương phía dưới, bắt lấy chân hắn, thẳng lưng vùi vào.
Tính khí thăm dò mấy lần trong tràng bích ấm áp mới chịu đâm vào rút ra thật mạnh.
Cố Dần vừa bắn nên không thể cứng lại ngay, hạ bộ vừa nhức vừa sướng, vừa tê vừa đau, vô cùng kỳ lạ.
Hắn cảm thấy tính khí đau nhức, tư thế này khó chịu, anh nửa nằm trên bàn làm việc, eo hoàn toàn vô lực, bị nắc vào cực kỳ đau.
Lưng hắn áp sát mặt bàn, áo sơmi trơn nhẵn, mặt bàn lạnh lẽo, Kỷ Thanh nóng bỏng. Hắn bị dày vò giữa nóng và lạnh theo động tác kịch liệt, bị chịch đến mức không biết trời trăng gì nữa, nước miếng nước mũi chảy hết cả ra, còn biết mình bị chịch tới nỗi hai chân cách mặt đất, từ đầu bàn này bị đẩy đến đầu bàn kia, rồi bị Kỷ Thanh hung hăng kéo trở về, giữ chặt chân hắn tiếp tục lặp lại động tác ở trên.
Thắt lưng nhũn ra rồi mà tính khí vẫn chưa cứng, hai tay không còn để trên đầu nữa mà tròng qua cổ Kỷ Thanh tự lúc nào.
Hắn hơi sợ, tuy sau lưng có vật đỡ, không phải cảm giác mất an toàn như lúc bị chịch bằng tư thế bế vào lòng nhưng hắn vẫn thấy sờ sợ.
Chân hoàn toàn lơ lửng, não hoàn toàn hỗn loạn, ngoài trừ tia sáng lóe lên thì chỉ còn việc hắn bị chịch đến mất hồn.
Hắn bức thiết mong muốn đứng trên mặt đất để mình có cảm giác vững chãi chắc chắn.
Cố Dần rên rỉ, ngón tay cạn kiệt sức lực đáng thương sờ cổ Kỷ Thanh, nói là sờ nhưng thực ra là chạm nhẹ hờ hững mới đúng.
Hiếm khi hắn xin tha: "Anh muốn đứng làm, Tiểu Thanh... Đổi tư thế..."
Vậy nên hắn bị bế bổng lên khỏi bàn.
Đột nhiên chới với trên không làm hắn vô thức giãy dụa theo bản năng, đến khi bị ôm đến trước cái cửa sổ sát đất, áp vào cửa kính lạnh băng một cách thô bạo, hắn mới nhận ra --
Thì ra phong cảnh từ tầng 11 là như vậy.
Lúc này là chính ngọ, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt rọi thẳng vào mặt kính trên đầu. Hắn hơi duỗi cánh tay ra, hứng trọn tia nắng lúc 12 giờ.
Dưới đó không có mấy ai đi dạo, giờ là tháng 6, tiết trời dễ chịu nhưng cái nắng trưa vẫn gay gắt như vậy. Chỉ có vài ba người, đàn ông cúi đầu bước nhanh, phụ nữ che dù hoa, trông thật thướt tha.
Cố Dần bị ấn mạnh vào tấm kính.
Hắn thất thanh rên lên, muốn lớn tiếng kêu la:
Á!
Người dưới đó đang ngẩng đầu nhìn hắn! Nhìn đúng tấm kính này!
Mấy giọt nước đột ngột xuất hiện trên mặt kính không phải do nước mưa bắn mà là tinh dịch khi hai người mây mưa bắn lên mặt kính!
Hắn bị Kỷ Thanh giữ eo, như là sắp bị khảm vào trong kính.
Cũng may cuối cùng tính khí cũng cứng lên, có lẽ là bất tri bất giác lại bắn khi không được an ủi, đã vậy còn bắn nhiều lần, nhưng điểm này không quan trọng, hắn biết giờ bọn họ lại đổi chỗ, hắn bị đè lên trên cửa gỗ chịch tiếp, đang mặt đối mặt hôn môi với Kỷ Thanh.
Tới lúc Kỷ Thanh tiết giọt tinh dịch tình yêu cuối cùng vào cơ thể hắn, Cố Dần nghe thấy tiếng vang từ cánh cửa chui thẳng vào lỗ tai hắn, là tiếng gõ cửa cộc cộc cộc của thư ký --
"Ừmm, Kỷ tổng, đến lúc đi tham ban Chu Thiếu Cảnh rồi."
***
Kỷ Thanh dừng lại.
Đôi mắt anh ngập nước, khóe mắt đỏ lên ẩm ướt. Anh chuyển động con ngươi, đầu tiên là nhìn về phía cánh cửa gỗ kia -- Chất lượng tốt, lần nào phát điên cũng đấm đá bùm bụp mà chưa hư hại gì. Kỷ Thanh lung túng bám vai Cố Dần, bắt chước động tác giao hợp đụng mấy cái vào cánh cửa.
Trong ánh mắt lừa mình dối người của anh, cánh cửa có chất lượng tốt lại lung lay với nhịp điệu và biên độ thật nhỏ.
Mặt Kỷ Thanh đỏ bừng, sắc mặt dần biến.
Anh quay đầu nhìn về phía bàn làm việc -- Trên bàn anh không nhiều đồ đạc lắm, một số văn kiện, một cái máy vi tính và một cây bút.
Máy vi tính vẹn nguyên nằm ngay mép bàn, đúng là ngay bên rìa bàn luôn, trông rất nguy hiểm, cứ như là chỉ cần thổi nhẹ một cái là sẽ rơi xuống luôn.
Văn kiện toán loạn, trải đầy trên sàn. Kỷ Thanh có thị lực tốt nên nhìn kỹ là thấy được ngay những dấu chân rải rác.
Còn bút máy, bút máy... đâu rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Thanh chợt tái nhợt.
Lúc đang bôi trơn tiện tay nhét vào... Nhét vào. . .
Anh vội vàng cúi gằm mặt.
Cửa kính sát đất không nhìn thấy được. Không cần nghĩ cũng biết, cửa kính sáng bóng đến mức có thể phản chiếu được giờ thành cái dạng gì rồi.
Trong phòng thoang thoảng mùi xạ hương.
Khuôn mặt đang xanh mét của Kỷ Thanh trắng bệch.
Anh run rẩy nhìn Cố Dần, nhìn hắn một lúc lâu, nước mắt lại sắp rơi.
Cố Dần đoán, 80% là Kỷ Thanh muốn nói bây giờ như thế sau này anh không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Vì vậy thầy Cố mặc cho chân mình vẫn mềm nhũn, bản thân còn chưa đứng vững lại vòng tay ôm người yêu yếu đuối, liên tục nhẹ giọng dỗ dành, "Không sao đâu, bọn họ sẽ không nói gì về em đâu... Không phải sợ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, không ai nói xấu đâu..."
Kỷ Thanh nghẹn ngào gật đầu, nghĩ đến chuyện tính khí của mình còn chôn trong cơ thể Cố Dần thì mặt càng đỏ hơn, nôn nóng rút ra.
"A..."
Cố Dần cắn môi, rên lên một tiếng vừa giống đau đớn lại hệt rên rỉ, "Đụng phải... Em rút ra chậm chút, quá kích thích."
Kỷ Thanh đành ráng nhẫn nhịn từ từ rút ra.
Tràng thịt đỏ thẫm bị lòi một ít ra ngoài, lúc tính khí rời đi còn không ngừng co rút, sùi hết cả bọt.
Sau đó...
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Theo bắp đùi trần truồng, nhỏ xuống dưới mặt đất.
Có mấy giọt trắng trắng đọng lại ngay cửa.=
Kỷ Thanh xấu hổ muốn đập đầu xuống đất, dùng đầu tông cửa chạy, lấy đầu đập bể cửa kính từ tầng 11 nhảy xuống.
Anh nhìn phòng làm việc hỗn loạn và dáng vẻ hỗn độn của Cố Dần, bờ môi run run, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.
"Để em gọi người tới dọn!" – Anh khóc òa lên.
"Rồi rồi rồi, tự dọn là được, tự dọn là được." - Cố Dần an ủi anh, "Đi trước đi, em định đi thăm ban mà, anh chưa từng gặp người nổi tiếng đâu. Đi đi đi, chúng ta rời khỏi đây đã."
Kỷ Thanh vừa mặc lại quần áo vừa khóc nấc lên.
Anh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Cố Dần, "Ở đây không có phòng tắm, anh chịu khó nhịn một chút, về nhà rửa sạch sau."
Cố Dần nhận lấy khăn giấy lau qua quýt.
Điều kiện có hạn, không chùi vào sâu trong được, luôn có cảm giác khó chịu, hậu môn dính ướt cũng thấy quái dị, mặc quần vào rồi mà lúc nào cũng cảm thấy nó sẽ nhỏ giọt chảy ra quần lót.
"Nếu không anh về nhà trước nhé!?" Kỷ Thanh không đành lòng, khuyên: "Trời nóng, anh như vậy... khó chịu lắm."
"Không sao đâu." Cố Dần ngồi trên ghế sa lon mặc quần, nghĩ thầm về nhà rồi thì điều tra như thế nào nữa. Hắn bị đau thắt lưng, không khom lưng được nên Kỷ Thanh bèn ngồi chồm hổm dưới đất giúp hắn xỏ vớ mang giày.
Cố Dần nhìn anh mặc ổn ổn rồi, nói, "Đi thôi. "
Kỷ Thanh không đứng dậy, ngồi xổm chỉnh lại ống quần cho hắn, cũng không biết có phải tự dưng nảy ra ý tưởng gì không mà lại bắt đầu lải nhải, "Hay em mua cái "ấy" cho anh nhé? Con gái lúc đến tháng đều dùng cái đó, nếu chảy ra cũng không bị khó chịu. Em xem quảng cáo thấy nó nói là rất nhẹ nhàng khoan khoái!"
=)) em lạy anh Thanh
Đương nhiên Cố Dần sẽ không dùng thứ đó.
Nhưng anh vẫn muốn xem Kỷ Thanh da mặt mỏng ưa đỏ mặt sẽ có vẻ mặt gì khi mua băng.
Có lẽ sẽ rất đáng yêu.
Vì vậy thầy Cố bèn nghĩ ra một quỷ kế, cong miệng cười trêu tức, sờ sờ mái tóc mềm mại của Kỷ Thanh, đồng ý, "Được."
Lúc chuẩn bị đi Kỷ Thanh đã mở cửa sổ thông khí còn ngại không đủ, xịt rất nhiều nước hoa, mũi hít hít, ngửi ngửi một lúc lâu mới hỏi, "Không có mùi đúng không!?"
"Không có, không có."
Bấy giờ anh mới yên tâm kéo Cố Dần ra ngoài.
Cố Dần nhân lúc anh không chú ý, quay sang nhìn lén thư ký, làm dấu ra hiệu "nhớ vô dọn phòng".
Để cả công ty đều biết Kỷ tổng mang người nhà vào phòng làm việc điên loan đảo phượng, mây mưa không ngớt. Cách thị uy như vậy rất tuyệt.