Tức Phụ Ngươi Có Thể Cẩn Thận Chút À - Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Chồng À

Một rưỡi sáng, Kỷ Thanh mới làm tình với người yêu mình xong, đang thở hổn hển hồi tưởng lại thì một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh vội vàng nhận máy. Người yêu anh -- Cố Dần, nhà giáo nhân dân, dạy vật lý cấp hai, ngày hôm nay phải dậy sớm trông lớp tự học, dạy tiết đầu tiên và phê một đống bài tập, mệt chết đi được nên phải nghỉ ngơi thật tốt.

Anh lên tiếng, "Alo, ai thế? "

Anh vừa "làm" xong, giọng nói khàn khàn, giọng mũi lẫn vào hơi thở lồng ngực mang theo sự thỏa mãn lười biếng, âm cuối dinh dính còn hơi cao lên một chút, cộng thêm ngữ điệu cố ý đè xuống, trầm thấp gợi cảm, êm tai không tả nổi.

Đối phương không ngờ anh sẽ nhận máy nhanh như vậy, cũng không ngờ anh dùng chất giọng này để nói chuyện, sửng sốt một chút mới lên tiếng:

"Kỷ Thanh anh là tên nhát gan thằng đàn ông phụ bạc, đồ khốn nạn, đồ đáng ghét! "

Kỷ Thanh há hốc mồm: "...."

Ban đầu anh còn tưởng là cô bạn gái cũ nào của Cố Dần nhậu say hay nữ sinh nào bị bài tập vật lý bức điên, ai mà ngờ nào người ta lôi cả tên họ anh ra mà mắng đích danh Kỷ Thanh.

Kỷ Thanh vốn là gay chính hiệu, còn là gay chính tông có cuộc sống sạch sẽ, tay trai còn chưa sờ chứ đừng nói đến chuyện phụ lòng gái. Anh coi cú điện thoại này là cố tình quấy rầy, vừa định cúp máy thì cô gái kia lại gào lên thảm thiết:

"Anh không thích tôi thì sao anh lại đi xem mắt tôi. Anh không nhìn trúng tôi thì sao lại hẹn hò với tôi. Anh đúng là thằng đàn ông đểu cáng vô sỉ, lừa gạt tình cảm của tôi nhiều năm như vậy! "

Xem mắt?

Cô ấy nhắc đến vậy thì Kỷ Thanh mới nhớ ra.


Đúng là có chuyện như thế -- Chuyện anh đi xem mắt một cô chiêu.

Lúc đó anh vừa tỏ tình với Cố Dần qua điện thoại, anh chưa có lá gan gặp mặt tỏ tình với Cố Dần, anh sợ lúc nhìn thấy Cố Dần sẽ hồi hộp đến mức không nói nên lời.

Anh viết trên tờ giấy: "Cố Dần em thích anh, chúng ta có thể thử quen nhau không" .

Anh biết lời này đã cũ mèm rập khuôn nhưng được cái là nó rõ ràng thẳng thắn, ai đọc vào cũng hiểu ý anh đang nói là gì. Anh nghĩ, khi nào bên kia bắt máy thì cứ đọc theo giấy là được, không khó. Chỉ có như vậy mà vẫn lắp ba lắp bắp. Anh biết rõ là không ai nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình lúc này nhưng gương mặt vẫn đỏ gay vì xấu hổ lẫn buồn bực, cổ họng nghẹn lại cũng không dám uống một ngụm nước cho thanh giọng -- Đây là do anh đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám, lúc uống nước vào thì mấy lời muốn nói cũng theo đó nuốt vào trong bụng. Anh không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

"Cố, Cố Dần, e... e... e... e... em... e... th... thích anh." Kỷ Thanh nắm chặt tờ giấy, gục đầu xuống, lỗ tai đỏ rực lên, môi run run tay cũng run run, anh còn không cầm nổi điện thoại di động, không thể làm gì khác hơn là kẹp điện thoại vào giữa tai với bả vai. Thế mà nửa người cũng bắt đầu run run, anh nằm trên giường ôm lấy bản thân đang run lẩy, nghĩ thầm đúng là kỳ lạ thật, đến cơn run mà cũng lây nữa hả.

Rõ ràng ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ lắm, lúc này anh cảm giác cả người mình rơi vào tháng 12 băng giá, lạnh đến mức cả người anh đều run rẩy.

Mấy lời còn lại anh thật sự sợ đến mức không nói gì được. Hai chữ "quen nhau" đơn giản mà như nặng ngàn cân, đè nặng đầu lưỡi của anh, làm sao cũng nói không nên lời. Nhưng anh cảm thấy dù gì thì Cố Dần cũng từng yêu đương rồi, dù mới nói được một nửa nhưng ý tứ muốn biểu đạt không cần nói toàn bộ Cố Dần cũng có thể hiểu rõ.

Kỷ Thanh vừa mong chờ vừa hoảng loạn vừa run rẩy đợi câu trả lời.

Quá trình này rất gian nan. Anh hồi hộp đến mức lạnh hết cả tay chân, muốn lôi chăn bông dày trong tủ ra đắp lên người, anh nghĩ là được sưởi ấm thì sẽ không run nữa, có thể làm anh dễ chịu hơn bây giờ một chút.

Nhưng Cố Dần nói gì? À, Cố Dần nói, "Ai da không phải chỉ là giúp em phụ đạo một môn khóa dưới thôi sao, còn nói lời buồn nôn như vậy? Đúng là mấy đứa nhóc này ghê gớm như hổ. Được rồi, bảy giờ tối nay mời em đi ăn cơm, anh còn có việc cúp trước nhaa. "

Giọng nói nhẹ nhàng như là nghe câu "Em thích anh" thành "Cảm ơn anh" .

Kỷ Thanh lập tức hết run.


Chuyện tiếp theo là anh gọi điện thoại lại, không run rẩy cũng không lắp bắp nữa, giọng điệu không mặn không nhạt nói, "Không được, bảy giờ tối nay em... có buổi hẹn hò rồi. "

Anh cố ý nói là hẹn hò cho thêm phần thân thiết, như vậy anh có vẻ càng chủ động, quan hệ với nhà gái càng thân mật hơn.

"À, vậy bao giờ em rảnh thì anh lại mời em đi ăn cơm nhé! Còn việc gì không? "

Thái độ này làm Kỷ Thanh phải nở nụ cười gằn, cậu dùng giọng điệu u ám quái gở nói: "Không sao". Sau đó cúp máy luôn trước khi Cố Dần kịp phản ứng.

Sau đó trả thù bằng cách "Xem mắt".

Cũng không biết kết quả là trả thù trên đầu ai.

Bây giờ anh đã hái được quả ngọt, cô gái này chính là khúc nhạc dạo trên đường tiến tới hạnh phúc của anh. Mấy vấn đề liên quan tới hạnh phúc đã giải quyết rồi, cô gái này tên gì, dáng dấp ra sao, anh hoàn toàn không nhớ rõ. Duy chỉ có chuyện xem mắt là anh luôn nhớ kỹ vì anh đã làm một chuyện xấu xa.

Anh gây họa cho con gái người ta mấy năm trước giờ cũng có ngày bị người ta tìm đến tận nơi mắng vốn.

Kỷ Thanh tự biết mình đuối lý nên không dám phản bác cũng không dám cúp máy, máy móc che miệng lại sợ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Cố Dần, vừa nhìn Cố Dần vừa nghe điện thoại, rất rắc rối.

Cố Dần ôm cánh tay của anh giật giật, đã tỉnh.

"Ai thế? "


Cố Dần ghé vào lỗ tai anh thấp giọng hỏi, giọng nói vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng nhưng hơi thở mang theo khí nóng lại làm trái tim anh mềm mại hẳn.

Trái tim Kỷ Thanh đã bay bay bay bay rồi. Anh có cái ý xấu nhỏ này, ngón tay run lên, bật loa ngoài.

"Em có một đối tượng xem mắt."

Kỷ Thanh cắn môi, Cố Dần ôm anh từ phía sau nên anh không nhìn thấy biểu cảm của Cố Dần.

Anh lắng nghe, hơi thở của Cố Dần có chút nặng nề, lồng ngực dán chặt lưng anh khá nóng, một hít một thở, thả lỏng rồi lại ép vào, rung động làm lưng anh cảm thấy tê dại.

Có phải Cố Dần tức giận rồi không?

Anh hơi vui vui một chút, cũng hơi chua xót một chút.

Lần cuối cùng Cố Dần nổi nóng với anh là lúc anh bị đội sổ mấy môn. Cố Dần là trợ giảng, sau lưng len lén dạy thêm cho anh, lúc lên lớp ráng nhịn không lên cơn. Dạy thêm rồi mà vẫn rớt, Cố Dần giận quá nên mới dạy dỗ anh một trận.

Lúc đó bọn họ còn chưa có gì, Cố Dần còn là trai thẳng, mỗi ngày đều được mấy em gái xinh đẹp tỏ tình, bị mấy em giai đẹp trai hẹn pháo. Vì lòng đố kỵ của đàn ông nên Kỷ Thanh bẻ cong Cố Dần luôn.

Sau khi Cố Dần cong rồi mới thấy anh thật sự rất tốt. Ban đầu anh có thể được nâng thành giảng viên nhưng vì trường học xa nhà Kỷ Thanh nên anh bỏ việc, tìm một trường cấp hai nhỏ hơn gần chỗ họ để dạy.

Cô gái đầu bên kia điện thoại đã ngưng chửi rủa, thấp giọng khóc lóc. Kỷ Thanh nghe âm thanh nhỏ dần cũng bắt đầu lải nhải với Cố Dần mấy câu vô căn cứ. Anh cảm thấy nói thật thì quá xàm xí, giận dỗi lại đi hẹn em khác, trẻ con đến thế cơ à?

"Mấy năm trước em chưa come out với người nhà nên bọn họ sắp xếp cho em đi xem mắt với người ta. "

"....."

"Tuy là em có đi nhưng chuyện xấu gì em cũng chưa từng làm, em cố ý biểu hiện rất thô lỗ giống hệt một thằng ngang ngược, để cô ấy không sinh ra bất cứ cảm xúc gì với em. "


"...."

Kỷ Thanh không kìm nổi đôi môi run rẩy, cho dù Cố Dần nhìn không thấy, "Em còn cố ý không cạo râu, làm mình trông rất lôi thôi. Khi đó em xấu lắm, anh có thấy cũng sẽ không thích. "

"...."

Không có được sự an ủi như mình muốn, dù Kỷ Thanh thấy khó chịu nhưng cũng không ép Cố Dần nói những lời kiểu như "Em trông thế nào cũng đẹp". Anh chịu đựng sự ấm ức, tiếp tục nói dông dài:

"Sau đó cô ấy không chịu nổi nữa, nói chia tay với em, em chưa từng làm chuyện thân mật gì với cô ấy. "

Đồng thời bên đầu kia điện thoại cô gái cầu khẩn nói, "Ngày hôm qua em đã thấy anh trên báo rồi, em phát hiện ra em còn yêu anh, anh ly hôn đi, về bên em nhé!"

Kỷ Thanh kích động ngừng thở.

Cố Dần sẽ ngang ngược giật lấy điện thoại di động, nói lời thoại kiểu như "Người đàn ông này là của tôi" sao?

Hay hung hăng hôn lên môi anh, để cô gái kia được nghe GV live hả?

Ném điện thoại xuống đất, tức giận muốn trừng phạt anh là cách tốt nhất.

Kỷ Thanh đợi nửa ngày, đợi đến lúc Cố Dần thoải mái ngủ khò khò luôn. =))

Trầm bồng du dương, xen lẫn niềm vui sướng

Kỷ Thanh bẹp miệng nói với cô gái kia: "Cô nghĩ sao mà mượn cái cớ chả ra sao như vậy, lại thất bại" rồi tức giận cúp máy luôn.

Anh xoay người rời giường, giơ cái chân dài của Cố Dần lên, nhắm ngay vị trí chọc vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận