Kỷ Thanh lái xe. Cố Dần mềm chân, nhấn ga mà chân run lập cập, Kỷ Thanh vui vẻ mất một lúc mới từ tốn bảo để anh lái.
Đi ngang qua cửa hàng, Kỷ Thanh lanh lẹ dừng xe lại, dặn Cố Dần đợi trong xe, anh sẽ nhanh về thôi.
Cố Dần mơ màng gật gật đầu, hắn hơi mệt, thắt lưng vẫn còn đau nên vô thức ngủ thiếp đi mất. Cố Dần nghĩ, đúng là có tuổi rồi, chuyện giường chiếu hơi kịch liệt kích thích một tí đã không chịu được.
Lúc Kỷ Thanh về thì Cố Dần tỉnh rồi, hắn nhận lấy thứ gì đó Kỷ Thanh mua, đặt trên đùi rồi ngáp tiếp.
"Mệt thì ngủ lát đi." Kỷ Thanh cho xe chạy, khuyên.
"Không ngủ, cũng không mệt lắm."
Cố Dần vừa nói vừa lục túi, Kỷ Thanh mua áo mưa và gel bôi trơn. Gel bôi trơn mùi hoa hồng. Hắn nhìn Kỷ Thanh, vẻ mặt anh vẫn bình thường, không hề ngượng ngùng. Đáng kinh ngạc thật.
Cố Dần chợt thấy hài lòng.
Nhóc con đã trưởng thành rồi.
Biết tự mua đồ dùng cho người lớn.
Hắn lôi BCS ra, liếc nhìn kích cỡ, càng giật mình hơn. Hắn hoảng hốt thốt lên, "Cửa hàng nhỏ mà cũng bán cỡ của em hả?"
Kỷ Thanh đỏ mặt.
Ngập ngừng nói, "Em, em biết chỗ này có.... nên mới dừng xe."
Nhìn kìa.
Vừa khen nhóc con nay đã lớn, không xấu hổ nữa, có thể tự mua đồ 18+, sao nhoáng cái lại đỏ mặt rồi.
Cố Dần chưa kịp cảm thán hết thì Kỷ Thanh đã mở to đôi mắt sáng rực, trông giống hệt một bé cún nhìn thấy miếng xương lớn, nhìn chằm chằm Cố Dần, "Ý của anh là cái của em rất lớn, đúng không?"
"..."
"Anh chưa từng bảo của em lớn, anh đang khen em hả?"
Phí lời.
Cố Dần bị anh nhìn chòng chọc, toàn thân khó chịu, cái mông đau đớn, lồng ngực buồn bực. Hắn bèn đẩy mặt Kỷ Thanh sang một bên, "Lo lái xe đi."
Kỷ Thanh nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Cố Dần.
Cứ như bé mèo con vậy, mềm mại.
Xúc cảm thật tuyệt vời, tơ lụa hạng nhất cũng chỉ đến thế mà thôi. Trong lòng Cố Dần rất ngọt ngào, thấy mông mình nóng hầm hập, dịch thể đã chảy ra ngoài.
Hắn quýnh lên.
Mới sờ... sờ mặt mà đã ướt ư?
Trong lòng Cố Dần không còn ngọt ngào nữa, rụt tay về nhanh như bị điện giật, "Được rồi, đừng làm nũng."
Còn giả vờ đếm trong túi có mấy hộp BCS, thản nhiên lấy cái túi che ngay chỗ túp lều dưới quần, nghiêm túc nói, "Mua nhiều thế làm gì, chúng ta có dùng mấy đâu, hộp lần trước mua mở ra rồi mà còn chưa dùng tới."
"Gặp tình huống như hôm nay thì phải dùng rồi." Kỷ Thanh đỏ mặt, trông rất hưng phấn, "Lần sau anh đến em sẽ không làm anh đau hay người anh bẩn nữa."
Cố Dần: "..."
Nhưng hắn không muốn đến nữa.
Dù có đến cũng không muốn quất thêm phát nữa.
Cố Dần nghĩ đến cuộc yêu như đòi mạng ngày hôm nay, tính khí đang cứng lại cúi đầu xuống.
Nhưng hắn không nói suy nghĩ đó ra, chỉ cười trêu rồi lục lọi cái túi, "Ý, sao em bảo mua băng cho anh mà?"
Kỷ Thanh liếc mắt nhìn hắn, "Anh muốn dùng thật hả?"
"..." Cố Dần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cảm giác nếu hắn muốn dùng thật thì Kỷ Thanh sẽ quay đầu lại mua về cho hắn nên hắn đành nói, "Không, lừa em thôi."
Kỷ Thanh khó hiểu, "Vụ này có gì vui mà lừa?"
Cố Dần hơi xấu hổ, có ý đồ xấu là một chuyện, nhưng thừa nhận ý đồ xấu lại là một chuyện khác, anh lắp ba lắp bắp giải thích, "Ặc... Thì nom phản ứng của em lúc mua băng trông như thế nào, chắc rất thú vị."
"Nhàm chán."
Kỷ Thanh mím mím môi, liếc mắt nhìn Cố Dần.
Anh nhìn cái vẻ mặt bối rối của Cố Dần mà nhịn cười đến mức cứng hết cả cơ mặt.
Chứng kiến dáng vẻ xấu hổ và bối rối của người yêu...
Đúng là rất thú vị.
Hai người trò chuyện suốt đường đi, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm quay phim. Kỷ Thanh là tay lái lụa nhưng kỹ thuật chuyển xe vào bãi không tốt lắm, đâm thẳng vào chỗ đậu xe luôn.
Kỷ Thanh: "..."
Cố Dần: "..."
Cố Dần sợ anh xấu hổ bèn vắt hết óc nghĩ lời an ủi, "... Thật ra lúc chuyển xe vài bãi phải nắm chắc kỹ thuật điều khiển tay lái và canh góc, bình thường đều dừng thế này, không sao cả..."
"Aizz... "
"Thật mà, đôi khi anh cũng lười canh góc nên dừng giống em."
Cố Dần vừa nói vừa quan sát anh, Kỷ Thanh toát hết cả mồ hôi hột, hiển nhiên là những lời an ủi ban nãy không có tác dụng gì.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì đáng để mất mặt.
Cố Dần nghĩ, có lẽ do chỗ này toàn người nổi tiếng, chiếc Mercedes-Benz của Kỷ Thanh rất dễ thấy. Đi siêu xe mà lái gà sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tổng tài bá đạo sáng chói lóa của anh, đúng là đã bắn trúng trái tim nhạy cảm và yếu ớt của Kỷ Thanh.
Nhưng ở đây làm gì có ai.
Hắn không thể hiểu Kỷ Thanh xấu hổ chỗ nào, "Không thì em đi xuống trước, để anh chuyển xe lại cho."
Kỷ Thanh lập tức chờ mong hỏi, "Thật hả?"
Cố Dần buồn cười, "Chuyện này có gì đâu mà phải lừa em."
"Hay quá."
Kỷ Thanh nói xong quay đầu lại nhìn đằng sau xe.
Cố Dần nhìn theo ánh mắt của anh, đúng lúc thấy một đoàn người trùng trùng điệp điệp tới đón giám đốc tham ban ở khúc quanh.
Cố Dần: "..."
Kỷ Thanh thấy nhân viên sắp đến bèn vội vã cởi dây an toàn ra, trèo xuống ghế sau như một con khỉ, còn không quên nhắc nhở Cố Dần, "Anh khoan hãy xuống ghế phụ, làm vậy để họ biết là em đã dừng xe rồi... Thế này nhé, tí nữa anh đợi em đi thì đậu xe đàng hoàng rồi đến tìm em sau. Em đi trước nhé!"
Kỷ Thanh xuống xe giả vờ như bị yêu cầu lấy giấy thông hành, làm đủ mọi trò, gõ gõ kính lái chính. Cố Dần phối hợp ló cái người ra, ấn mở kính xe rồi nhận giấy thông hành, dùng khẩu hình nói: Em đúng là quỷ nhanh trí.
Kỷ Thanh thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn hắn, mím môi bỏ đi.
Cố Dần buồn cười nhìn Kỷ Thanh đi xa, hắn nghe lời chờ đấy, mãi đến khi không thấy người mới ngồi sang ghế lái, đậu xe lại cho đúng.
Trường quay rất lớn, Cố Dần không biết Kỷ Thanh đi vào đoàn phim của ai, hắn cũng không gấp, chân còn nhũn thắt lưng còn đau đây. Hắn trông giống hệt một ông già, thong thả tản bộ, đi đến đâu nhìn đến đó.
Hắn đi đến lúc thấy vừa mệt vừa nóng mới vén tay áo lên, tùy tiện ngồi trên một bậc cầu thang, gọi điện thoại hỏi Kỷ Thanh, "Em ở Studio nào để anh đi tìm."
Kỷ Thanh bên kia đủ thứ tạp âm, anh ho khan một cái, nói yên lặng một chút, microphone lập tức im phăng phắc.
Uy nghiêm đấy chứ.
Bấy giờ Kỷ Thanh mới lên tiếng, "Em ở khu C, anh đừng đi đâu cả, để em cho người đến đón anh, anh hỏi xem mình đang ở đâu đi."
Cố Dần tùy tiện hỏi một anh bảo vệ, cảm ơn xong thì báo lại, "F6, chỗ này có một tiệm tạp hóa nhỏ, anh đang ngồi trên bậc thang nhà kế bên."
"Ừ, anh đợi tí là có người đến đón."
Trong lúc đang chờ, Cố Dần tình cờ nghe thấy một diễn viên nhỏ trong đoàn phim, đang kiêu căng gọi điện thoại làm nũng.
Cậu ta nói rất to, mọi người trong đoàn làm phim đã quen với cảnh đó nên cũng không trách, ngầm đồng ý hành động này.
"Em không muốn diễn nam ba, thiết lập tính cách hèn mọn lại đáng ghét. E m muốn hút fan hay đuổi fan đây?" – Giọng nói của cậu ta rất trong trẻo.
"Không muốn đâu, vị trí đó không quan trọng, nam bốn là nghệ sĩ, thiết lập nhân vật rất dễ mến. Em muốn vai đó cơ, cho em tự hạ vị trí diễn nam bốn đi mà?"
"Anh ơi*, được không?"
"Ba ba ơi, được không?"
*Anh ở đây là anh trai
...
Khá lắm.
Còn gọi là 'ba ba'.
Cố Dần nghĩ biết chơi thật, hôm nào anh cũng gọi Kỷ Thanh là "baba" xem sao. Hắn còn chưa nghĩ ra cái gì đã thấy cậu diễn viên kia sến rện cúp máy rồi lập tức biến sắc, hùng hổ đập điện thoại.
"Đm! Anh điều tra cho tôi con đĩ nào dám quyến rũ tiên sinh của tôi. Mẹ kiếp, câu mất hồn anh ta rồi! Tháng trước vẫn ổn mà, tiên sinh còn tìm Kỷ tổng yêu cầu tôi. Giờ thì sao, thay người rồi hả? Không cần tôi nữa chứ gì? Hạn sử dụng của tôi chỉ có một tháng à?"
Kỷ tổng? Kỷ Thanh à?
Cố Dần yên lặng thu hồi ánh mắt hóng drama, nghĩ, thật thần kỳ, Kỷ Thanh có thể được đưa vào top mười bí ẩn chưa được giải đáp về nghiên cứu bản chất con người.
Một phú nhị đại, bạn bè xấu bên người nhiều như vậy mà anh lại không dính phải tật xấu nào.
Một giám đốc trong giới giải trí, mấy cậu trai trẻ đẹp mắt bên người nhiều như vậy, anh lại không hề bao nuôi ai.
Kể từ khi gặp hắn ở trường đại học, Kỷ Thanh cứ khóc lóc la hét muốn treo cổ trên cái cây mang tên Cổ Dần, chưa từng thay đổi.
Cố Dần nghĩ lại, khóc lóc la hét theo nghĩa đen luôn.
Hắn đúng là bị Kỷ Thanh dùng một đống nước mắt nước mũi để theo đuổi.
*******