Tức Phụ Ngươi Có Thể Cẩn Thận Chút À - Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Chồng À

Một tuần Kỷ Thanh có hai tiết Toán cao cấp vào thứ Hai và thứ Tư. Điều khiến Kỷ Thanh vui vẻ là thứ Tư có thể nhìn thấy Cố Dần.

Cố Dần muốn được lên chức giảng viên, làm trợ giảng là cơ hội để anh rèn luyện thêm, tự mình đứng lớp.

Vậy nên Kỷ Thanh vui vẻ rất lâu.

Thầy Cố đứng cạnh máy chiếu, ánh sáng của máy rọi vào người anh giống như là có một lớp bạc mờ ảo dát lên.

Kỷ Thanh lôi điện thoại ra giả vờ chụp lại powerpoint để chụp trộm Cố Dần, thoải mái chụp tách tách.

Thật ra cũng có lúc không được thoải mái lắm, tỷ như mấy ngày đầu nhập học, tin tức "Khoa tài chính có một anh thầy siêu đẹp trai" truyền khắp mọi ngóc ngách, những sinh viên khoa khác mạo danh vào học, đến cả bậc thang phòng học cũng chật ních, người kín mít đông nghẹt.

Nhưng cho dù thầy giáo có đẹp trai đến đâu cũng không thắng nổi trình độ thôi miên của môn Toán cao cấp. Đến khi tính tò mò của dân tình qua rồi thì sĩ số lớp lại như bình thường, Kỷ Thanh có thể lấy điện thoại ra vui vẻ chụp trộm Cố Dần tiếp.

Lòng hâm mộ của cậu với Cố Dần hề giảm.

Bởi vì vào những lúc Kỷ Thanh chán nhìn anh rồi thì anh lại cho cậu một niềm vui khác hẳn.

Đó là lúc mới tựu trường, danh tiếng Cố Dần còn đang hot, giảng đường lớn như vậy mà sáng thứ tư nào cũng đầy ắp người.

Rất nhiều sinh viên khoa tài chính bị chen chúc đến mức không có chỗ để ngồi, ban đầu cũng có người kêu ca bất bình nhưng về sau lại vui vẻ tự tại, phòng học đầy người nên không cần điểm danh, ngủ một giấc tới trưa cũng được.

Trong một ngày như thế này, Cố Dần cầm sổ điểm danh, cười híp mắt bước vào phòng học.

Anh không cứng nhắc nhưng khi lên lớp ít lộ ra biểu cảm, vì vậy hôm nay bộ dạng cười tươi giống như gió xuân làm tan chảy núi băng, cả người ấm áp dịu dàng, tỏa ra ánh hào quang khác biệt.

Những nữ sinh trong lớp không kiềm chế nổi, yểu điệu "A" lên một tiếng.

Ánh mắt Cố Dần dịu dàng, khóe miệng cong lên, đùa, "Hôm nay lớp học thơm thật đấy."

Các cô gái cười rộ lên, tiếng cười như chim hót, uyển chuyển êm tai.

Cố Dần dùng ngón tay thon dài, chậm rãi lật sổ điểm danh, hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo nửa khuất trong tối, nửa lộ ngoài sáng.

Anh từ tốn nói, "Tôi không nhớ là trong khóa này có nhiều nữ sinh theo học đến vậy, vừa hay hôm nay mang theo sổ điểm danh, tôi sẽ điểm danh để nhớ mặt các em. "

Anh đọc lên một cái tên, "Bối Nghị Phi. "

Anh thấy không ai đáp lời bèn lặp lại lần nữa, " Bối Nghị Phi?"

Cố Dần vẫn cười, anh ghi vài nét bút vào sổ điểm danh, lại ra vẻ như đang lẩm bẩm nhưng âm lượng đủ làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy, "Ngành của tôi là tài chính mà -- "

Anh kéo dài thanh âm, cái chữ 'mà' kia ở trong miệng anh hàm súc mềm mại lười biếng. Anh nói tiếp, "Môn Toán cao cấp này khó như vậy, trốn học không chỉ không làm được bài mà còn có thể trừ điểm chuyên cần của các em. Đến lúc đó rớt tín chỉ thi lại, thì là lỗi của tôi hay lỗi của các em?"

Từ 'các em' trong miệng anh có ý riêng, mọi người mới nãy vẫn cười đùa cuối cùng cũng phát hiện sai sai sao sao, biểu cảm dần dần cứng lại.

Cố Dần tiếp tục điểm danh, "Thái Tiểu Quang, Hạ Trình Vinh, Đồ Tuấn... "

Hiếm khi có người đáp trả, nhưng mỗi khi có người lên tiếng, Cố Dần sẽ ngẩng đầu liếc mắt quan sát, "Ừ" một tiếng, tiếp tục đọc tên.

"Kỷ Thanh."

Kỷ Thanh giật mình, "Có! "

Cậu kích động quá nên bị vỡ giọng nghe hệt như có con vịt đực chèn ngay cuống học vậy, trong phòng có một số người phải phì cười. Kỷ Thanh đỏ bừng mặt nhưng cậu thấy Cố Dần vẫn bình thường, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, chẳng hiểu sao lại hóa giải vài phần xấu hổ và giận dữ trong lòng cậu.

Cố Dần điểm danh hết, đóng nắp bút lại, cầm nó tùy ý ngắm nghía, "Tổng cộng có bảy người đáp trả, ba nam bốn nữ. "

Anh ngắm nhìn bốn phía, thu ý cười lại, "Học trò của tôi không có mặt, vậy các em ở đâu ra đây?

"..."

Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn oanh oanh yến yến khắp phòng đang trố mắt nhìn nhau, lời ít mà ý nhiều, ra lệnh, "Đi ra ngoài. "

Cố Dần thấy không ai nhúc nhích bèn bổ sung, "Cho các em 15 phút, tôi muốn thấy có người ra ngoài và có người vào lớp."

Lúc này Kỷ Thanh cảm thấy hôm nay thầy Cố lại đẹp trai.

Cho dù người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong mắt Kỷ Thanh – người đang nghiêm túc nghe ( ngắm ) giảng ( thầy ), tức ngực nóng mắt đau đầu – thì hôm nay thầy Cố đẹp trai quá xá.

Cậu lôi cái điện thoại đã lâu không chụp thầy Cố, tanh tách tanh tách, chụp thêm mấy tấm.

Mùa thu đến rồi, trời se se lạnh, Cố Dần thay quần áo mùa hè Kỷ Thanh đã nhìn chán, thay bằng áo khoác dáng dài, làm cho hình ảnh của anh khác hẳn, gọn gàng cao ngất, đẹp trai kinh khủng.

Kỷ Thanh lại thấy hứng thú.

Nhìn không chớp mắt.

Giống như là học sinh hiếu học chăm ngoan nhất trong khoa, ánh mắt chuyển động theo thầy, gương mặt đăm chiêu hướng về phía trước.

Cố Dần là một giảng viên khiêm tốn, đến giờ ra chơi anh sẽ nói chuyện với học sinh. Lúc Kỷ Thanh không nhịn được nữa cũng sẽ tiến đến, ôm chồng giáo trình Toán cao cấp cao ngất, nghiêm túc cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của Cố Dần.

"Thầy ơi, em không hiểu chỗ này."

"Ha ha ha ha ha -- Ừm...? À, thật ra chỗ này rất đơn giản, là như vậy..."

Cố Dần thấy thề dừng cuộc trò chuyện, cầm lấy cây bút trong tay Kỷ Thanh, vẽ vẽ viết viết vào sách học của cậu để giảng giải.

"Hiểu chưa?"

Kỷ Thanh mím môi nhíu mày, "Không đơn giản."

Mấy đứa nhỏ bảo không đơn giản chắc là không hiểu. Cố Dần suy tư một lát, giảng cho Kỷ Thanh bằng cách khác rồi hỏi lại, "Nói vậy đơn giản chưa?"

Kỷ Thanh đoán sắp vào lớp bèn gật đầu, cười ngọt ngào nói, "Đơn giản, cảm ơn thầy!"

"Không có việc gì."

Mùa thu tiết trời hanh khô, Cố Dần bắt đầu ho khan.

Anh luôn mang theo bình giữ nhiệt và ly nước nhỏ, còn chưa tan học nước đã cạn sạch. Trong giảng đường không có máy lọc nước, Cố Dần đành vừa ho khan vừa giảng bài.

Ho đến mức chảy nước mắt.

Trong túi Kỷ Thanh có mấy viên kẹo ngậm ho do anh trai Kỷ Tranh Nguyên dặn đi dặn lại bắt cậu phải mang theo, khản giọng thì ngậm vào.

Kỷ Thanh không hay uống nước, mỗi độ thu về Kỷ Tranh Nguyên sẽ đưa thuốc cho Kỷ Thanh, là loại mà bác sĩ gia đình tự chế thành kẹo, không có tác dụng phụ.

Bác sĩ riêng của Kỷ gia đứng top trong nước, là một vị bác sĩ già đã nghỉ hưu, đức cao vọng trọng, được nhà họ Kỷ chân thành mời tới bằng một khoản tiền lớn.

Thuốc ông luyện chế làm nhuận họng và chữa ho cảm cực kỳ tốt.

Kỷ Thanh lấy hết kẹo trong túi ra, vỗ vỗ lưng người trước mặt.

"Truyền cho thầy Cố."

"À, được. "

Kẹo được truyền tay hơn nửa lớp mới đến tay Cố Dần, Cố Dần giật mình mở to hai mắt.

Đôi mắt của anh ngập tràn sự cảm động.

Anh cười tủm tỉm nhìn cô học trò đã đưa kẹo cho mình, "Cảm ơn em."

"Không, không phải em... Người phía sau đưa cho em." Cô bé nhút nhát nói.

Cố Dần nhìn lướt từng hàng từng hàng một.

Kỷ Thanh không dám nhìn vào ánh mắt của anh, lúc trực giác cảm thấy có một luồng sáng dịu dàng ấm áp đang tập trung vào mình cậu bèn hốt hoảng lắc đầu.

"A, là một bạn học Lôi Phong* làm việc tốt không lưu danh." Cố Dần cười lột giấy gói kẹo, phòng học im ắng nên tiếng bóc vỏ cực kỳ rõ ràng như đang cào vào tim Kỷ Thanh vậy, "Thầy cảm ơn em."

*Lôi Phong: tấm gương thiếu niên làm việc tốt bên Trung

Không cần khách khí.

Kỷ Thanh thầm nói.

Thời gian cứ thế trôi qua, Kỷ Thanh hiếm khi chụp ảnh Cố Dần, cậu dồn hình lại thành một album của anh, ngày nào cũng mở ra xem, vừa hay tròn 520* tấm.

*Cái này chắc ai cg biết, 520 = anh yêu em

Kỷ Thanh vuốt ve gương mặt của Cố Dần trong điện thoại di động, ngón tay dừng một chút, lặng lẽ mỉm cười.

Thật ra không phải trùng hợp đâu.

Ngày nào cậu cũng đong đong đếm đếm, bóp tổng số, cố tình chụp đủ 520 tấm.

Đó là sự lãng mạn ngây thơ hồn nhiên của một thiếu niên.

Trời ngày càng lạnh.

Kỷ Thanh quấn chặt áo phao, nhìn hoa tuyết bay bay khắp bầu trời, đẩy nhanh tốc độ đi đến phòng học.

Vào đông, trong lớp ấm áp, cả rừng người ngủ. Cố Dần luôn nhắc nhở những phần trọng tâm để người ngủ dậy ghi chép lại.

Tan học thì khỏi nói, tiếng ngáy khò khò rúng động đất trời. Cố Dần cởi áo phao, mặc độc một cái áo len trơn một màu, gò má nóng bỏng ửng hồng.

Anh dùng tay làm quạt, chậm rãi quạt quạt trên mặt.\

Kỷ Thanh nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, cậu thấy xung quanh không có ai bèn đi tới.

Cậu không hỏi câu nào liên quan đến bài học mà hỏi quần áo Cố Dần mặc, trắng trợn khen ngợi một lúc lâu mới xấu hổ cảm thán, "Cách phối đồ của thầy rất đẹp, rất mốt!"

"Vậy à?" Cố Dần cười nói, "Bạn gái thầy chọn cho đấy."

Kỷ Thanh không hề chớp mắt, lập tức đổi giọng, "... Cách phối đồ của cô rất đẹp rất mốt!"

Cố Dần bật cười, gò má của anh vẫn còn hồng hồng như là đang xấu hổ khó nén khi nhắc đến người thương.

Cố Dần nói câu em biết đùa quá rồi để Kỷ Thanh quay về, vào tiết học.

Kể từ đó trở đi, Kỷ Thanh cúp môn Toán cao cấp ngày thứ Tư.

Đến kỳ nghỉ đông, Kỷ Thanh trở lại căn nhà cũ ở phương Nam. Cả nhà bọn họ đều là người phương Bắc nhưng khí hậu phía Nam ấm áp ẩm ướt phù hợp với người già hơn.

Kỷ Thanh nằm trên giường, nhàm chán lướt điện thoại, có một tên phú nhị đại trong nhóm gửi tin nhắn mới đến, một tin nhắn trong nhóm, hô hào rủ mọi người tụ tập.

Nói họp mặt chứ thực ra là tìm các cậu ấm cô chiêu đi cưỡi ngựa đua xe với nhau... Kỷ Thanh cảm thấy rất nhàm chán, ba cái trò này cộng lại còn không hấp dẫn bằng việc đi tìm thầy Cố.

Kỷ Thanh để điện thoại xuống, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, cảm giác mình ghen ghét trốn tiết đúng là trẻ con thật.

Tính ra đã hơn một tháng không thấy thầy Cố rồi.

Một tháng cậu chỉ có thể thấy thầy Cố bốn lần thôi!

Kỷ Thanh buồn bực đấm ngực giậm chân, anh trai mình tựa vào cửa cũng không phát hiện.

Kỷ Tranh Nguyên tùy tay gõ gõ cửa, bấy giờ Kỷ Thanh mới hoàn hồn, chầm chậm ngồi dậy, "Sao vậy anh?"

Cậu rất nghe lời người anh trai hơn mình mười tuổi này, không chỉ vì anh cậu làm việc quyết đoán mà ảnh còn có sự trưởng thành chững chạc hơn hẳn đám bạn đồng trang lứa.

Từ khi cậu biết chuyện, Kỷ Tranh Nguyên đã chăm sóc cậu rồi. Anh giống như một bà mẹ già đi theo sau cậu dặn dò từng li từng tí, trời nóng không thể bật điều hòa lạnh quá, trời lạnh phải nhớ mặc quần mùa thu.

Hồi bé cậu da mềm thịt non, đùi với cánh tay chạm đâu đỏ đấy. Khi đó Kỷ Tranh Nguyên chạy tới còn nhanh hơn cả bố mình, quơ tay ôm mình vào lòng dỗ dành, "Em anh không khóc em anh không đau".

Nhưng cậu không hề khó chịu.

Dù gì thì Kỷ Tranh Nguyên cũng là anh cậu, không cách biệt lắm lại dễ nói chuyện, bé Kỷ Thanh rất dính anh, muốn làm chuyện xấu gì, có phiền não gì đều nói cho anh trai nghe.

Mà lần nào anh cũng rất kiên nhẫn cho cậu lời khuyên đáng tin.

Mặc dù lớn rồi không bám anh như xưa, cũng không thể nào kể ra những lo âu của mình nhưng Kỷ Thanh vẫn hết sức tin tưởng người anh trai trầm ổn này, giống như bố cậu vậy.

Kỷ Tranh Nguyên hỏi cậu, "Sao Tiểu Kỷ không ra ngoài chơi với bạn?"

Kỷ Thanh lộ vẻ khó xử, chỉ cần kể ra hoạt động giải trí của bọn họ cũng làm cho cậu cảm thấy khó có thể mở miệng.

Kỷ Tranh Nguyên thấy vậy là hiểu ngay, lộ ra biểu cảm em không nói anh cũng biết, tự mình nói tiếp, "Đàn ông con trai thỉnh thoảng đi 'giải tỏa' chút cũng không phải là chuyện mất mặt gì."

"..."

"Vậy nên Tiểu Kỷ có thể đi với tụi nó, anh sẽ không quản."

"Không, không có đâu." Kỷ Thanh bị sự cởi mở của anh mình làm xấu hổ đến nỗi lắp bắp: "Em không cần... cần làm chuyện đó lắm..."

"Hả, thì ra mấy ngày này em buồn bã không vui không phải là do thèm "ấy" à?" Kỷ Tranh Nguyên ngạc nhiên hỏi, "Thật sự không phải do em phải 'nhịn' lâu quá hử?"

Kỷ Thanh đỏ mặt lắc đầu, "Không nhịn gì hết."

"Kỳ lạ thật, đám bạn của em cứ trách anh quản em quá nghiêm, không cho em đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm, nhưng anh đâu có cấm em bao giờ." Kỷ Tranh Nguyên dùng ánh mắt nhìn sinh vật lạ dòm cậu: "Em lấy anh ra làm cái cớ để từ chối hết lũ bạn rủ em đi ăn chơi, vậy sao mà em giải tỏa ham muốn được, thanh niên mới lớn đừng lãnh cảm vậy chứ."

Đây là chủ đề mà người lớn nên nói sao, sao anh cậu lại cổ vũ cậu have sex bừa bãi?

Kỷ Thanh không thể nhịn được nữa, gào lên một tiếng rồi nói cho đã chót thì chét luôn, "Anh đừng có nói chuyện này nữa, em tự giải quyết bằng tay được, không cần tìm người khác! "

"Khục" Kỷ Tranh Nguyên cười rung cả người, hiển nhiên không ngờ đáp án lại là vậy, phụt cười thành tiếng, "Xin lỗi, anh quên còn có thể dùng tay."

Kỷ Thanh nghi ngờ hỏi, "... Anh không dùng tay bao giờ chắc?"

"Chưa từng."

(=)) Anh em nhà này)

"..."

Kỷ Thanh không biết nên nói gì cho phải nữa.

Cậu có một bí mật nhỏ chưa từng nói với ai, kể cả người anh trai mình tin tưởng nhất.

Cậu không giống anh hay đám bạn bè kia.

Cậu là người đồng tính, cậu chỉ có cảm xúc với đàn ông.

Bạn bè của cậu nam nữ ăn tuốt, hôm trước ôm gái hôm sau hôn trai cũng không ai nói gì.

Nhưng cậu ra ngoài chơi mà chỉ tìm mỗi đàn ông kiểu gì cũng sẽ bị nghi ngờ.

Cậu chưa muốn comeout.

Kỷ Thanh cúi đầu nhìn cái thứ đang ngủ say trong đũng quần, im lặng không nói.

Gần đây cậu phải nhịn đến nghẹn, toàn mơ thấy thầy Cố đang sờ cậu. Ở trong mơ thầy Cố rất chủ động, gương mặt đỏ ửng, sờ cậu rất sướng.

Sau khi tỉnh lại dưới quần ướt đẫm một mảng, tính khí cứng rắn.

Cậu nhớ lại thần thái ở trong mơ của thầy Cố, cởi quần lót, tự tay an ủi dục vọng.

Đến khi bắn ra xong cậu lại nghĩ, khi nào thì thầy Cố sẽ ngượng đỏ mặt nhỉ.

Là lúc anh ngượng ngùng nhắc đến bạn gái trong giờ học.

Kỷ Tranh Nguyên cười nói, "Sao anh lại nuôi ra một đứa nhỏ ngây thơ như thế, sai khúc nào ta?"

Anh đi tới bên giường ngồi xuống, tiện tay ôm Kỷ Thanh vào lòng, "Dạo này nhìn em ủ rũ quá, bé con thất tình à?"

Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ đến Cố Dần luôn gọi cậu là bé con.

Nói không chừng cũng coi cậu là em trai!

Phiền muộn!

"Đừng gọi em là bé con, em cũng 19 rồi." Kỷ Thanh giãy ra khỏi cái ôm của anh trai, gục đầu xuống, vô tình nói, "Cũng đừng hở tí lại ôm em, lớn rồi mà lúc nào cũng bị ôm trong lòng thì ra thể thống gì nữa."

"Được được không ôm nữa." Kỷ Tranh Nguyên cười nói, "Em lớn không thể giữ rồi."

Kỷ Thanh không quan tâm anh đang trêu mình.

Cậu thật sự rất rất nhớ thầy Cố.

Kỷ Thanh nhận thấy ánh mắt tìm tòi của Kỷ Tranh Nguyên nhiều lần quan sát cậu, Kỷ Thanh buồn buồn nói, "Em không thất tình, anh đừng đoán bừa."

"À vậy hả?" Kỷ Tranh Nguyên nhìn cậu như có điều suy nghĩ, "Em chưa tỏ tình à?"

Kỷ Thanh lắc đầu.

"Không theo đuổi ai hay là không thích ai? "

"Có người theo đuổi..." Kỷ Thanh vẫn cúi đầu, không trả lời câu hỏi thứ hai của Kỷ Tranh Nguyên.

Gặp được người mình thích thì có thể làm gì.

Cậu cũng không thể biến mình thành con gái rồi đi làm 'tuesday'.

Kỷ Thanh lặng lẽ thở dài.

Thầy Cố, bây giờ thầy đang làm gì?

Thầy Cố đang cùng chiến đội của anh công thành. Bọn họ không ngủ không nghỉ công ba ngày liền rồi, bên địch bên ta đều rất mệt mỏi, lúc này đánh đúng là đánh lâu dài, ai chịu được tốt hơn người đó thắng.

Lúc này Cố Dần râu ria xồm xoàm, mắt đỏ như máu, quầng mắt thâm đen. Anh mặc áo ba lỗ quần đùi hoa trông như một ông già, cả căn nhà toàn rác rưởi ba ngày chưa dọn, trên bàn đặt một thùng mì ăn liền chưa ăn hết và đống túi bóng.

Bạn gái Lý Nhu của anh mở cửa ra thấy cái cảnh tượng như vậy.

Cố Dần đang phối hợp cùng đồng đội, thấy cô tới chỉ "Ờ " một tiếng rồi bắt đầu kêu la chửi rủa muốn phe kia là đồ cháu rùa, con rùa rồi địt mẹ.

Lý Nhu nén sự tủi thân xuống, mang đồ ăn vào nhà bếp. Cố thấy đống chén bát chưa rửa bèn vén tay áo lên dọn dẹp.

Sàn nhà cũng rất bẩn, Lý Nhu vào phòng vệ sinh nhúng cây lau nhà xuống nước, vừa nhúng vừa khóc.

Cô lau nước mắt đang rơi xuống, lòng nói sẽ đếm tới mười, nếu như Cố Dần phát hiện cô khóc sẽ không chia tay, nếu như Cố Dần không phát hiện...

Cô lau xong cái nhà, dọn lại cái bàn, đi đổ rác rồi về nấu cơm, Cố Dần vẫn dán mắt vào game, không thèm nhìn cô tí nào.

" Cố Dần anh thật sự là đồ khốn."

"Địt mẹ!!! Thắng thắng thắng thắng!!! Mẹ kiếp thắng được đám nhãi ranh mất sức quá, được rồi anh em nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào chúng ta mở tiệc ăn mừng thật lớn!"

Lý Nhu: "..."

Cố Dần tắt mạng thấy Lý Nhu lạnh mắt trừng anh, anh bèn gãi gãi đầu, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi em, chiến đội đột nhiên quyết định công thành, mấy ngày nay không có dành thời gian cho em, còn để cho em làm nhiều như vậy, tiên nữ khổ cực rồi."

Lý Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, câu hỏi ập đến như bắn súng liên thanh:

"Mấy ngày anh chưa gội đầu?"

Cố Dần: "Èm, hôm qua anh vừa tắm."

"Biết nấu cơm sao lại ăn mì gói?"

Cố Dần: "Tiện mà, thời gian công thành eo hẹp, thiếu lực lượng, thậm chí còn không đủ thời gian ngủ chứ đừng nói đến chuyện nấu cơm. "

"Ăn bánh nướng mấy ngày rồi?"

Cố Dần: "Èm, ngày nào cũng ăn từ hôm được nghỉ đến giờ."

"Sao lại mặc như vậy? Lần trước em đến anh cũng mặc độc cái quần cộc màu xám này, nhiều ngày như vậy anh không thay đồ hả?"

Cố Dần: "Ách, anh có đổi mà... Anh mua năm cái giống nhau mặc luân phiên."

Lý Nhu không nhịn được nữa khóc mắng anh, "Cố Dần tôi đang yêu anh hay là đang nuôi anh? Anh không chịu ăn uống đàng hoàng, không phải mì gói thì là bánh nướng lấp đầy bụng, rác không đổ nhà không dọn suốt ngày chỉ biết chơi game, trước kia cả người sạch sẽ giờ đến râu cũng không thèm cạo, mỗi lần em tới tìm anh thì đều là tình trạng này. Anh nhìn đi giờ người ngợm anh ra thế này có khác gì thằng biến thái do làm quá độ không hả?"

"Anh... Anh có thể thay đổi mà Tiểu Nhu, em đừng tức giận, anh rót cốc nước cho em, bớt giận đi mà, đừng khóc đừng khóc. "

Cố Dần nói rồi đứng dậy tìm cái cốc cho cô, Lý Nhu hừ lạnh, "Em đố anh tìm được cái cốc đấy? Nguyên nhà anh có mỗi hai cái cốc, bạn cùng phòng một cái anh một cái, em và anh quen nhau bao lâu rồi, em đến nhà anh nhiều lần như vậy, anh thậm chí còn không thèm mua cái cốc cho em, để em dùng cốc giấy một lần dành mời khách!"

"..."

"Chọc em giận rồi muốn em uống nước hạ hỏa, anh không biết ôm em thật chặt nói lời xin lỗi mới là điều nên làm sao?"

"..."

"Em biết chắc chắn anh sẽ nói anh thay đổi, anh đi mua cốc ngay, anh đến ôm em liền."

Lý Nhu, "Yêu đương không phải như thế đâu, nói đến là hứa sẽ thay đổi, em quá mệt mỏi rồi Cố Dần, em không muốn dạy anh nữa."

Lý Nhu trả chìa khóa lại cho anh, khóc đến mức tay run lên, "Em không muốn nuôi con, Cố Dần, chúng ta chia tay đi! "

***

Đọc đến đây thấy đáng đời thầy Cố bị bạn gái bỏ lắm, bởi sau này mới dính phải Tiểu Kỷ mà nuôi ngược lại ẻm, còn phải cho ẻm đụ nữa đó =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui