Nhiều năm sau, lúc Cố Dần biết sinh nhật âm lịch của Kỷ Thanh đúng ngày mà anh chia tay, cũng biết thật ra lễ mừng năm mới ấy Kỷ Thanh không ở thành phố T mà đã về tới nhà cũ phía nam. Hắn tự nhiên cảm thấy Kỷ Thanh đúng là một em bé đáng thương, sinh nhật không ai bên cạnh, một mình ngồi máy bay ba tiếng tới tìm hắn, lại còn lén khóc òa trong ngực hắn, xót xa quá.
Để bồi thường, đêm sau khi biết chân tướng hắn đặc biệt chủ động, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ấm ức của Kỷ Thanh, hồng hồng mắt to, đổi rất nhiều trò khác nhau tự chơi mình. Xấu hổ thì sao chứ. Dùng đạo cụ là chuyện tạm thời không nói, còn chủ động dirty talk, chọc bé sói con trên người đỏ mắt, thở hổn hển chặn hắnlại. Hắn cực kỳ mệt mỏi, tự nhiên quên mất là trước đây, cho dù hắn không biết chân tướng, cũng đã bồi thường con sói mắt trắng* này--
*Bạch nhãn lang: chỉ những người tâm địa hung tàn
Cố Dần tỉnh dậy trên giường khách sạn, hoảng hốt nhìn quang cảnh lạ lẫm quanh mình, một lúc lâu sau mới dần dần nhớ những chuyện đã xảy ra.
Anh hiểu, trở lại khu nhà cho giáo viên lôi bài thi của Kỷ Thanh ra, tìm lại đáp án viết bừa bộn của cậu phê điểm 78 trái với lương tâm.
Anh thẩm tra đối chiếu lại bài thi, thấy đúng với những gì đã dạy bèn thu dọn hành lý, một lần, đặt vé xe để về nhà, thong thả kéo hành lý về.
Nhà của Cố Dần ở thành phố nhỏ hạng ba, không có xe lửa chứ đừng nhắc tới tàu cao tốc. Xe buýt lắc lư suốt 10 tiếng đồng hồ , có một năm Cố Dần quá mệt mỏi, nhắm mắt ngủ một chút, sau khi tỉnh lại ví tiền đã biến mất. Từ đó về sau Cố Dần không vội vàng về sớm đón Tết nữa, anh cố đi trễ tầm mười ngày, chọn ngày nào tâm tình tốt thì sẽ đặt vé về nhà ngày đó.
Về đến nhà cũng không có chuyện gì đặc biệt, bố mẹ thân thể cường tráng, không cần anh hỗ trợ. Anh tìm việc làm tạm, dạy phụ đạo mấy đứa nhỏ, cấp hai cấp ba gì cũng dạy, một ngày kiếm được tầm 800 tệ.
Mệt thì mệt thật nhưng thanh niên kiếm được thêm ít tiền, khổ chút cũng không sao.
Anh mới 24 nhưng ở quê bị coi là lớn rồi. Mỗi lần Tết đến, cô dì chú bác hàng xóm xung quanh đều giục anh mau kết hôn, năm nay khác, sau khi họ biết anh chia tay rồi lại giục anh kiếm mối.
"Mọi người biết Tiểu Cố đẹp trai, bằng cấp cao, yêu cầu cũng cao. Nhưng mà mấy đứa con gái ở thành phố lớn đâu có để ý một anh giáo nghèo như con, con cũng không phải dân làm ăn, về sau kiếm nhiều tiền, sợ kết hôn sớm phải phân tài sản. Con là một nhà giáo nghèo thì yêu cầu thế nào được nữa? Nhanh ổn định đi, còn sinh em bé chứ!!"
Trong ánh mắt của bố mẹ cũng có ý đồng tình.
Cố Dần nhức đầu vâng vâng dạ dạ, gặp được người thích hợp sẽ sớm ổn định sinh con. Họ hàng còn chưa thấy đủ, lấy điện thoại ra cho xem một bức ảnh.
"Con xem cô bé này đi, rất xinh xắn đấy!? Nhìn cho kỹ đi, cũng có bằng cấp, thi đậu công chức, tương lai rộng mở."
Cô gái trong hình dịu dàng điềm đạm, cười bẽn lẽn trước ống kính.
Cố Dần không biết sao lại nghĩ đến Kỷ Thanh. Đứa bé kia cũng hay xấu hổ, bình thường đều đơn côi lẻ bóng, không thấy cậu thân với bạn học nào, chỉ nói chuyện với một bạn học nữ.
Thảo nào gặp chuyện buồn lại đi tìm anh, dù gì thì khóc trong lòng con gái khó coi lắm.
Không có bạn nam, không có đối tượng để tâm sự, chắc chắn là rất cô đơn nhỉ!? Cố Dần nghĩ đến lúc Kỷ Thanh bị mắng là ái ái, gương mặt xinh đẹp như thế lại đượm buồn, chẳng hiểu sao tình thương của cha lại trỗi dậy.
Kỷ Thanh không có bạn bè, anh có thể coi Kỷ Thanh là bạn. Đàn ông mà, kết bạn rất dễ, đã uống rượu với nhau thì xem như anh em.
Người bà con đó thấy Cố Dần không trả lời bèn hỏi thêm một câu, "Hôm nào ăn một bữa cơm với cô này nhé?"
"Hửm...? À, không cần không cần, con định phát triển ở thành phố T."
"Aizz vậy thì tiếc quá." Người họ hàng cất điện thoại, nói trong tiếc nuối.
"..."
Bọn họ nhìn Cố Dần cắm đầu dùng bữa, vẫn mang theo niềm mong đợi le lói khuyên, "Nhưng con ở thành phố T thì phát triển như nào, cũng chỉ là một thầy giáo nghèo, ở đâu dạy mà chả được? Thành phố nhỏ thì cũng làm thầy mà?"
"..."
Có mấy người họ hàng kiểu này, Cố Dần càng mong được quay lại trường lớn, ở chung với học sinh rất ung dung vui vẻ. Cố Dần bất đắc dĩ nói, "Gần sang năm mới, không nói chuyện của con nữa, xem Xuân Vãn, xem Xuân Vãn* đi. "
*Xuân Vãn: chương trình mừng đêm giao thừa lớn nhất của đài trung ương bên TQư
Họ hàng lúc này mới tạm thời tha cho anh.
Cố Dần lấy điện thoại ra xem, rất nhiều học sinh và đồng nghiệp gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho anh, anh chọn trả lời vài cái. Cố Dần xem tin nhắn từ đầu đến cuối, không khỏi nghi ngờ --
Kỳ quái, sao không có của Kỷ Thanh?
Có lẽ do Kỷ Thanh còn bé nên rất quan tâm đến lễ tết, dịp lễ nào Cố Dần cũng nhận được tin nhắn chúc mừng của Kỷ Thanh.
"Mừng ngày nhà giáo, thầy Cố là người thầy giỏi nhất! Vui vẻ vui vẻ!"
"Đến Tết trùng cửu rồi! Mời thầy Cố ăn bánh chưng, ăn bánh trôi! Vui vẻ vui vẻ!"
"Mừng ngày Quốc khánh! Thầy Cố tận hưởng ngày nghỉ nhé, chú ý an toàn! Vui vẻ vui vẻ!"
"Lễ Giáng Sinh vui vẻ! Thầy Cố em bận việc không thể đi học, không được vui không được vui (. _. )"
Lúc Cố Dần thấy cái tin nhắn này, thậm chí anh còn tưởng tượng được mắt Kỷ Thanh rũ xuống, trưng ra vẻ đáng thương.
Cho nên ngầm chấp nhận hành vi nghỉ học không có giấy xin phép của cậu.
Cố Dần lại kiểm tra hết inbox thêm một lần, xác nhận không có của Kỷ Thanh bèn chủ động gửi cho cậu một tin.
"Nhóc con, chúc mừng năm mới. Năm mới không được ham chơi nữa, học kỳ mới phải chăm chỉ học tập. Học kỳ sau thầy không dạy em nữa nhưng có chỗ nào không hiểu, em vẫn có thể đến hỏi thầy."
Kỷ Thanh nhận được tin nhắn còn chưa kịp vui vẻ đã đau đớn khôn cùng khi đọc hết nội dung.
Cậu khóc hức hức mà nghĩ, hỏi thế nào được, Cố Dần ít tới phòng làm việc. Có lẽ cậu sẽ không còn được gặp lại thầy Cố nữa, thích thầy Cố thật là khó, thầy Cố giống như một con ngựa hoang tự do tự tại, không có gì trói buộc được. Tình yêu đúng là làm con người ta đau đớn!
Kỷ Thanh đang tổn thương lại thấy một tin nhắn nữa, thầy Cố gửi một dãy số nhà, nói, "Đây là địa chỉ chung cư thầy ở."
Kỷ Thanh nín khóc mỉm cười.
Từ địa ngục đến thiên đường, hóa ra thoải mái đến vậy.
Có địa chỉ nhà trọ của thầy Cố làm thuốc an thần, Kỷ Thanh táo bạo hơn hẳn, cậu gọi điện thoại cho Cố Dần đúng lúc tiếng chuông vang báo hiệu thời khác giao thừa.
Bên Cố Dần rất náo nhiệt, tiếng pháo bắn ầm ầm và tiềng ồn ào của mấy đứa con nít hết sức rõ ràng. Chắc Cố Dần đang đánh bài bởi vì có người giục anh, kêu anh rút bài nhanh lên. Cố Dần nói với người khác là đánh giúp tôi rồi mở loa ngoài lên, Kỷ Thanh kiên trì chờ đến lúc giọng nói của Cố Dần truyền đến một lần nữa, cậu mới kéo căng giọng, sợ bên kia không nghe thấy còn rống to, "Năm mới vui vẻ thầy Cố!"
Kỷ Tranh Nguyên: "Tiểu Thanh, không được nói to như vậy, để yên cho bố mẹ nghỉ ngơi."
Kỷ Thanh gật đầu, khoanh tay lại máy móc đi ra ngoài thật xa, trang viên nhà cậu xây ở nơi yên tĩnh bí mật phía sau núi, chỉ có một con đường nhỏ duy nhất thông với đường vào thành phố, lúc này trên bầu trời bạt ngàn ngôi sao, loáng thoáng có tiếng pháo đứt quãng từ xa.
Kỷ Thanh không có áo khoác, gió Nam làm cậu lạnh đến mức rét run. Cậu vừa gọi điện thoại vừa nhảy nhót, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Cậu cảm thấy trong nhà rất quạnh quẽ, cứ như ngăn cách với đời, mà bên kia của Cố Dần lại toàn tiếng pháo nổ, ồn ào nhốn nháo, đượm không khí Tết.
Cuối cùng, Kỷ Thanh lưu luyến nói, "Thầy Cố, năm sau gặp lại nhé!"
"Ừm..."
Sang năm có thể đến chỗ thầy Cố.
Kỷ Thanh nghĩ, nói thế nào thì đây cũng là một bước tiến lớn trong quan hệ giữa cậu và thầy Cố.