Kỷ Thanh không thể nhớ nổi những chuyện xảy ra sau đó, đầu óc anh trống rỗng, cơn cực khoái gần như làm khóe mắt anh ướt át.
Sau khi anh bắn xong mới nhận ra Cố Dần đã bắn tự lúc nào, dương vật ỉu xìu, trên bụng còn mấy vệt trắng đục, giờ đây đang ngủ ngon lành.
Kỷ Thanh rất biến thái muốn liếm hết số dịch trắng đục này, liếm sạch sẽ, không chừa giọt nào, còn muốn vươn đầu lưỡi để Cố Dần xem mình đã nuốt mất.
Anh kiềm nén mãi mới rút một tờ giấy ra nhẹ nhàng chà lau cho Cố Dần.
Anh làm như vậy không phải là vì sợ Cố Dần bảo thủ, người từng là trai thẳng không nhìn nổi gay nuốt tinh dịch.
Anh sợ Cố Dần bị kích thích, thú tính quá độ không thể khắc chế được thì ngày mai khỏi lên lớp luôn.
Cố Dần rất dễ phục vụ, muốn chơi thế nào anh cũng phối hợp. Gập chân thành hình chữ M, tự an ủi cho bạn đời xem hay thốt lên một đống từ ngữ dâm tục Cố Dần đều coi là chuyện bình thường.
Nhưng Kỷ Thanh không làm được, anh không chịu nổi, anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong xương cốt anh vẫn là loại người bảo thủ cổ lỗ sĩ, sao làm tình lại cần nhiều chiêu trò quỷ quái như vậy, cũng không phải vận động viên thể thao mà phải đào ra một đống tư thế. Làm kiểu gì thì cuối cùng cũng đâm vào thôi, đâm sao mà chả là đâm.
Cố Dần đâu để ý đến chút dè chừng này của Kỷ Thanh.
Anh là chủ nhiệm lớp, tinh mắt nhìn về phía cửa sau, tịch thu được một quyển manga. Hai người đàn ông trên ảnh bìa đều rất đẹp trai, Cố Dần lật sơ sơ mấy trang, nhớ được không ít lời thoại.
Đêm đó lúc ân ái anh học gì làm nấy lại khiến Kỷ Thanh sợ hết hồn.
"Của vợ lớn quá! A ~ đừng chơi nữa sắp hỏng rồi! "
"Anh muốn nữa, nóng quá bắn cho anh, nóng quá sướng quá thoải mái quá! "
"Sắp ra sắp ra, đúng là chỗ đó á đừng chạm vào đó... A ~ đáng ghét, lại bắn rồi! "
Kỷ Thanh hốt hoảng che miệng Cố Dần vào, đỏ mặt hỏi anh:
"Anh chơi trò lưu manh gì vậy? "
"Anh kêu dâm mà." Cố Dần vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Kỷ Thanh, sự mềm mại làm Kỷ Thanh phải mướt mồ hôi.
"Không được kêu nữa!" Kỷ Thanh đánh anh một cái, "Không được học theo, thô tục lắm! "
Cố Dần nghiêm túc gật đầu, gương mặt trông như người đàn ông cứng rắn, cương nghị, nhiệt huyết, mình đồng da sắt, vô cảm.
Kỷ Thanh nghĩ, sao một khuôn mặt chính trực như vậy lại có thể nói ra mấy lời càn rỡ đến thế chứ.
Cố Dần nhớ lại, trong cái quyển manga đó cũng không thiếu mấy thứ thú vị khác nên anh đề nghị, "Nếu không chúng ta thử tư thế cưỡi ngựa một chút đi! Để em ra sức hoài anh cũng băn khoăn lắm, không công bằng cho em. "
Kỷ Thanh cảm thấy có thể chấp nhận được bèn kín đáo gật đầu một cái, ngại ngùng đồng ý.
Nhưng súng thật đạn thật vừa đè xuống thì Kỷ Thanh đã không làm được. Cái mông cong vểnh của Cố Dần đè lên tinh hoàn của anh, lúc lên lúc xuống, khẽ co khẽ rút, mỗi lần tiến vào vừa nhanh vừa độc, cảm giác hai hòn d*i sắp bị mông anh nuốt chửng luôn.
Trong phòng tràn ngập tiếng "Bạch bạch bạch", vang dội hơn bất cứ lúc nào hết. Dường như người đàn ông đè trên người anh đã hóa thú rồi, chủ động nhiệt tình, cực kỳ mạnh mẽ.
Kỷ Thanh hơi sợ hãi, anh không đẩy được Cố Dần, anh sờ soạng chỗ hai người đang kết hợp với nhau một tí, dính ướt một mảng, tiếng nước nhóp nhép làm anh mặt đỏ tim đập.
Kỷ Thanh sợ phát khóc, không thể chơi như vậy đâu, cân nặng của đàn ông cộng thêm lực độ chạy nước rút làm phía dưới của anh tê dại luôn rồi.
Anh muốn bắn ra nhưng từ đầu đến cuối Cố Dần vẫn lắc lư cơ thể, thắt lưng nhấp nhô lên xuống, hậu huyệt giống như cái cờ lê bằng sắt kẹp anh thật chặt làm anh muốn bắn cũng không bắn được.
Khó khăn lắm Kỷ Thanh mới lật người đè Cố Dần xuống, tét cái mông kia thật mạnh như là đang trừng phạt nó. Vành mắt đỏ ửng nửa ngày, chậm rãi đâm rút hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại, thoải mái bắn ra.
Kỷ Thanh làm tình cẩn thận như vậy cũng không phải là vì anh yếu ớt đâu, hông của anh giống như một cái motor vậy, có thể "phạch phạch phạch" không ngừng nghỉ.
Chỉ là tuyến lệ của Kỷ Thanh rất phát triển, cảm xúc mãnh liệt là chảy nước mắt luôn. Anh đã tự ti rất lâu vì nhược điểm nho nhỏ này của mình, anh cảm giác mình giống con gái y xì đúc, nhưng anh cũng không muốn mà. Anh không phải là người không biết ăn nói, nếu thật sự muốn biện giải điều gì thì chưa chắc đối phương đã nói lại được, anh chỉ cần hít sâu trước khi nói, nhắm mắt lại không cho nước mắt trào ra khỏi viền mắt đỏ hoe thì vẫn có thể cãi nhau được.
Nhưng anh trở nên như này, hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc, đều là tại Cố Dần!
Bởi vì Cố Dần nói: "Em tủi thân cái gì chứ, bả vai của anh cho em dựa này. Sao lớn rồi mà còn khóc nhè như con nít vậy."
Thế là Kỷ Thanh òa khóc, nước mắt tuôn trào tựa vào vai Cố Dần.
Có người dỗ có người đau, người anh quan tâm không chê thì sao anh phải nhịn phải kiềm chế chứ?
Cho nên bây giờ nếu làm tình quá kịch liệt thì Kỷ Thanh sẽ không kiểm soát được, vừa khóc vừa chịch.
Anh không thể tin được đó là cảnh tượng như thế nào, đúng là làm lòng anh phải sợ hãi.