Sau khi Kỷ Thanh tỉnh lại thì nhận ra Cố Dần đã đi làm rồi, bên giường là một con gấu bông bự dài hai mét mà anh ép Cố Dần đặt ở đó cho anh.
Như vậy mỗi ngày tỉnh lại đều có người ở bên, không phải một thân một mình, tốt đẹp biết bao.
Trên bàn đặt sẵn đĩa bánh chiên* mua ở quán ven đường. Cố Dần thích món điểm tâm này, với hắn thì sáng nào cũng có một cái bánh chiên và một cái bánh mì kẹp* thì đúng là mỹ vị nhân gian.
- Bánh chiên: Món ăn sáng phổ biến của người Trung, được coi là bánh kếp kiểu Trung Hoa.
- Bánh mì kẹp Tây An:
Kỷ Thanh cắn vào, miệng đầy vị hành.
Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Dần kéo dài giọng, học cách nói địa phương của người bán hàng rong, hơi nóng mờ mịt bốc lên mặt của hắn, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm, nhưng cho dù cách nhau một quầy bánh mì kẹp cũng có thể nghe thấy nội dung cuộc đối thoại: Thêm tí hành đi! Sao cho gì ít vậy, rắc thêm một nắm đi!
Trước đây Kỷ Thanh không ăn hành, không ăn tỏi. Lúc lên đại học Cố Dần mời Kỷ Thanh ăn món mì khô nóng*, Kỷ Thanh tưởng mì khô nóng là một đống dầu bỏ vô mì, anh cảm thấy nếu một thằng đàn ông mà than "Béo quá ăn ngán lắm" thì quá kiểu cách nên ráng nhịn không nói ra.
[ Ban đầu editor để là mì trộn dầu và QT cũng ghi mì trộn dầu, có lẽ vì thế nên mới có Kỷ Thanh mới tưởng vậy. Nhưng search gg thì nó là món mì khô nóng. ]
- Mì khô nóng:
Sau khi dọn lên trước mặt, Kỷ Thanh mừng thầm không nhiều dầu lắm lại còn có lớp tỏi ở trên nên cũng không có gì đáng lo.
Anh lấy đũa gẩy gẩy tỏi băm ra rồi gắp hết tỏi bỏ vào bát Cố Dần.
Cố Dần không ngăn lại, "Em không ăn hành tỏi à? "
Kỷ Thanh không ngẩng đầu lên, tiếp tục khều ra, "Không ăn. "
"Vậy chờ đến lúc anh ăn mì xong hôi chết em." Cố Dần hà hơi vào anh, "Em chỉ có thể ngoan ngoãn ngửi, em không ăn tỏi thì không có miệng hôi để phản công. "
Kỷ Thanh ngoan ngoãn ngửi được mùi vị nhàn nhạt trong miệng Cố Dần, có tí mùi tỏi.
Làm anh hơi hơi động tình.
Anh ngượng ngùng cúi đầu.
Thế mà trong khoảnh khắc đó anh lại muốn nhào đến, ngậm đầu lưỡi Cố Dần, mút mát lâu lâu một chút, nếm thử xem vị tỏi như thế nào.
Nhưng sau này khi đã ở bên nhau, nếm được rồi mới thấy ghê tởm, buồn nôn, mùi gì thấy gớm thế này.
[ =)) editor cũng team ko hành nên hoàn toàn thấu hiểu anh Thanh ]
Kỷ Thanh nghĩ đến chuyện Cố Dần chưa đánh răng đã hôn anh, đúng là không chú ý gì mà.
Kỷ Thanh lại nghĩ thật ra Cố Dần không chú ý nhiều chuyện lắm, làm tình xong không cho anh rửa sạch hạ thể, miệng vừa ngậm JJ của anh lại hôn lên miệng anh, tối qua anh bị người khác quấy rầy lúc nửa đêm mà Cố Dần cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Được lắm, Cố Dần.
Kỷ Thanh cười lạnh một tiếng, siết chặt cái cà vạt.
Anh tưng tức rồi.
Cơn tức này kéo dài đến tận lúc lên công ty, lúc họp, gương mặt Kỷ Thanh cứ căng ra tới khi điện thoại của Lưu Dương – trưởng phòng tài vụ reo --
Kỷ Thanh liếc mắt nhìn, hiển thị cuộc gọi đến là vợ ông ta.
Cái kiểu khoe tình yêu công khai này thối lắm.
Đi làm còn tra xét, họp hành cũng không để chế độ im lặng, biểu hiện qua điện thoại di động toàn mùi thả thính nhau như vậy.
Anh cười.
Lưu Dương chưa kịp xin lỗi anh đã cười nói, "Nhận đi. "
Trưởng phòng Lưu xấu hổ, trán ướt đẫm mồ hôi, gấp đến mức nói lắp luôn. Anh lại bổ sung thêm, "Mở loa ngoài. "
Vợ Lưu Dương còn rất trẻ, nhỏ hơn ông ta hẳn 20 tuổi, giọng nói siêu dẹo, hay nũng nịu, hay hờn dỗi, vừa mở miệng ra là làm không biết bao nhiêu thằng đàn ông mềm nhũn như con chi chi.
Mặt mũi xinh đẹp, ngực to chân dài, lần trước đưa tài liệu cho Lưu Dương làm không ít người phải trầm trồ.
Nhất là cái câu "Chồng ơi" bách chuyển thiên hồi* kia, từ thang máy gọi vào cửa chính, giọng nói trong trẻo, lực xuyên thấu mạnh. Kỷ Thanh muốn học chiêu này từ rất lâu rồi.
[ 百转千回 – bách chuyển thiên hồi : thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở. ]
Âm cuối của cô bẻ ngoặt vô cùng thành công, bén nhọn nhưng không phá giọng.
Nhưng đành thôi vậy.
Loại hành vi này khác gì việc Cố Dần học người ta rên rỉ chứ?
Kỷ Thanh thở dài, anh Lưu Dương đang trưng gương mặt khó xử bèn mỉm cười, "Lừa anh thôi, vui không?" Anh xụ mặt giả vờ dạy dỗ: "Họp phải để chế độ im lặng, đã nhấn mạnh bao nhiêu lần mà sao vẫn không nhớ được? "
Giữa lúc nghe tiếng vâng dạ khô khốc của Lưu Dương, anh nghĩ xấu xa, ai muốn cho ông cơ hội khoe tình yêu với vợ chứ, nhìn mà bực á.
Kỷ Thanh hừ một tiếng "Tan họp", bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cố Dần.
Anh muốn tra xét.
Tra xét là một kỹ năng sống, Kỷ Thanh có đẳng cấp rất cao ở điểm này. Anh luôn có thể đào hố cho Cố Dần để tra tra. Cố Dần không chỉ ngu ngốc nhảy xuống mà sau khi nhảy xuống còn không quên thương tiếc hỏi Kỷ Thanh đào hố có mỏi tay không.
Tuy Kỷ Thanh vẫn tưng tức nhưng chút giận dỗi này cũng không phải vấn đề gì to tát trước tra xét cả. Anh rất biết thời biết thế, Cố Dần là thầy giáo, mà ở trong lòng thầy giáo, thái độ là quan trọng nhất, thái độ phải tốt thái độ phải tốt thái độ phải tốt...
Cứ tự tẩy não cho mình như vậy thì bên kia Cố Dần nhận điện thoại.
"Sao thế?"
Kỷ Thanh tẩy não "Thái độ là quan trọng nhất" hơn nửa ngày suýt chút nữa bị câu "sao thế" không mặn không nhạt phá công*.
[ 破功 – phá công: Ý là tốn rất nhiều công sức làm chuyện gì nhưng bị hỏng mất. ]
Vì tra xét, em nhịn.
Kỷ Thanh hít sâu, làm nũng:
"Anh yêu, sao anh không gọi điện thoại cho em, đánh thức em thế? "
Cố Dần: "...."
Kỷ Thanh tiếp tục lẩm bẩm, "Hôm nay đi làm mệt mỏi quá à, có người không tôn trọng em. "
Anh giả vờ khụt khịt một tiếng, hạ giọng xuống làm như đang thút tha thút thít, "Họp cũng không để chế độ im lặng, căn bản không để em vào mắt. "
Cố Dần bận chơi trò Solitaire, tưởng Kỷ Thanh đang nói mấy lời kiểu như "Anh không gọi điện thoại cho em, có phải không để em vào mắt không" bèn mất tập trung dỗ dành:
"Đó là bởi vì để em ở trong lòng cũng không đủ nên làm sao cam lòng để con mắt được hời chứ. "
Kỷ Thanh: "... Anh đang nói gì thế?"
Ngay sau đó, anh lại bổ sung: "Anh đang làm gì vậy? "
Cố Dần nghe phản ứng của Kỷ Thanh không đúng, không vui vẻ gọi hắn là "Chồng ơi", mới hậu tri hậu giác nhận ra mình nói sai. Hắn là người thông minh cỡ nào chứ, chủ động đổi chiêu khác, không nghiêm túc nghe anh nói mà gãi đầu đánh trống lảng một cách cứng ngắc, "Á, nhà mình hết đồ ăn rồi, tan làm cùng đi mua đồ ăn nhé?"
Kỷ Thanh đạt được câu trả lời mong muốn, gật đầu, ổn định tâm tình nhỏ giọng nói, "Dạ được. "
Anh dừng một chút, lại có thêm ý tưởng để nhõng nhẽo rồi, đáng thương hỏi Cố Dần, "Anh có thể cảm giác được em đã gật đầu không? "
"...."
"Em muốn làm mình trông ngoan ngoãn chút." Kỷ Thanh thở dài, anh vừa ép sát từng bước mình không hề liên quan gì đến hai chữ "ngoan ngoãn" mà vẫn mặt dày tố cáo: "Bọn họ đều nói em bắt nạt anh quá đáng, nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ không chạy. "
Cố Dần vừa tưởng tượng bộ dạng tủi thân của Kỷ Thanh đã cực kỳ đau lòng, không thèm chơi bài nữa mà nói lời đường mật với điện thoại, "Bao giờ tan tầm anh đến đón em."
"Nhưng sao anh không phản bác là em không bắt nạt anh?" Kỷ Thanh chực khóc nói, "Em tan làm lúc 5 giờ, cấp hai các anh 6 giờ mới tan học. Anh để em chờ anh một tiếng à? "
Cố Dần: "...."
Kỷ Thanh khụt khịt mũi, hỏi, "Sao anh không nói gì? "
Bây giờ anh thật sự muốn làm nũng lắm. Cố Dần luôn sức hấp dẫn đặc biệt, làn anh thường xuyên được nước lấn tới mà tranh cãi thêm. Anh rất thích được Cố Dần dỗ dành. Dường như lòng bao dung của Cố Dần là vô cùng vô tận, lấy không hết dùng không cạn, anh có thể tùy ý hưởng thụ sự chiều chuộng của người yêu. Anh rất thích loại cảm giác được quan tâm này.
Kỷ Thanh lại bắt đầu không thỏa mãn, nói thiệt thì vào lúc này mà được cọ cọ người Cố Dần là tốt nhất, vừa thân mật vừa ngọt ngào, còn có thể nhân cơ hội đề ra rất nhiều yêu cầu.
Nhưng Cố Dần không ở bên cạnh, có muốn làm gì cũng vô dụng, giờ tự dưng đưa ra yêu cầu chính anh cũng ngại làm.
Kỷ Thanh dịu giọng hỏi, "Có phải em ép anh quá đáng không? "
Anh lại tự khai ra hết, "Thật ra em gọi điện thoại cho anh không phải là vì không tin anh mà là vì nhớ anh thôi. "
Kỷ Thanh nói nhớ ra miệng thì nỗi nhớ trong lòng càng mạnh mẽ hơn, còn có ý nghĩ muốn khóc, "Nhưng em không có chuyện gì để nói với anh, em chỉ muốn được nghe giọng anh thôi. "
Kỷ Thanh không nhịn được, rưng rưng nghẹn ngào một tiếng, "Em không thể làm gì khác hơn là tìm cái cớ nói chuyện, lúc nhớ anh sẽ gọi điện thoại."
"Gọi gọi gọi." Cố Dần vội la lên, "Em khóc cái gì chứ? "
"Em còn chưa khóc mà." Kỷ Thanh nấc lên từng hồi, "Hức, bởi vì em cảm thấy rất đau khổ."
Cố Dần sợ Kỷ Thanh như vậy nhất, muốn khóc nhưng lại không khóc. Hắn rất sợ mình nói nhầm sẽ chọc tới dây thần kinh nhạy cảm yếu đuối của Kỷ Thanh. Anh luống cuống an ủi, "Sao phải khổ vậy, có phải là anh không cho em gọi anh đâu. "
"Nhưng anh không gọi điện cho em." Kỷ Thanh thấy đã đạt được mục đích bèn nhịn không được cười gian nói, "Có phải anh không nhớ em không? "
"Ngẫm rồi nghĩ." Cố Dần thẳng thắn tự đào mồ chôn mình, bất lực nói, "Về sau ngày nào anh cũng sẽ gọi điện thoại cho em."
"Không muốn về sau." Kỷ Thanh lại rưng rức nghẹn ngào nói, "Ngay bây giờ, chút nữa họp, anh phải gọi điện thoại cho em. "
Cố Dần: "... . "
"Em sẽ không bắt đâu." Kỷ Thanh thấp giọng nhỏ nhẹ nói xạo, "Chỉ là em muốn để cho bọn họ thấy em để anh ghi chú." (?)
Cố Dần cảm thấy trình độ lừa người Kỷ Thanh còn không cao bằng học sinh của hắn, bất đắc dĩ nói, "Không được đâu, tụi anh còn phải kiểm tra nữa. "
Anh cố ý lớn tiếng á một cái với điện thoại, "Còn học sinh muốn hỏi bài anh, bận muốn chết rồi, anh cúp trước nha. "
"Kỳ quá à." Kỷ Thanh cười trộm nói, "Ngay trước mặt học sinh mà nói mấy lời như vậy anh không thấy xấu hổ à. "