Kỷ Thanh hơi ngẩn ra, biểu cảm lập tức dịu lại. Hiển nhiên là nội tâm đang rất cảm động, như muốn tan thành một vũng nước luôn. Thậm chí bắp đùi còn có cảm giác tê dại hệt như bị một con bọ nhỏ gặm cắn từng chút từng chút một, đó là con tên Cố Dần. Anh ngồi cũng ngồi không yên, muốn nằm liệt trong lòng Cố Dần hoặc là để Cố Dần ôm anh lái xe.
Hai người dính nhau như sam, ôm hắn một cái hôn hắn một cái, thủ thỉ mấy lời đường mật rồi nói mấy câu thô bỉ, làm chút hành động ám muội...
Tiếp theo chính là ánh mắt vừa nhẫn nại vừa điên cuồng của Cố Dần, nhìn chòng chọc vào anh, dường như muốn xé anh ra ăn vào bụng. Rõ ràng và khẩn thiết như muốn nói trắng ra nhu cầu của hắn.
Hồi ức tối hôm qua lại tiến đến như vũ bão, bọn họ ôm lấy nhau, hôn lung tung, tiếng nước bọt dính nhớp đầy khêu gợi, kích thích không gì sánh được trong một buổi tối yên tĩnh. Vùi sâu thật sâu trong tấm chăn êm ái, hung hăng đâm vào miệng huyệt ướt mềm của Cố Dần. Vừa động đậy một tí là chăn đệm đã phát ra tiếng vải vóc cọ xát sột soạt, che đậy nơi giao nhau giữa thân thể của hai người...
Dưới thân Kỷ Thanh đã nóng rực lên, lòng bàn chân ngưa ngứa như bị một cái lưỡi mềm liếm qua, tê tê dại dại, eo bụng không kiềm hãm được mà phát run.
Loại phản ứng này quá dâm tà rồi, sao gần đây anh chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện như vậy chứ.
Chỉ nhìn thấy hai chân Cố Dần mở rộng đã muốn mất kiểm soát mà muốn đâm ngay vào.
Điều này đúng là... quá xấu hổ.
Kỷ Thanh sờ sờ lỗ mũi như đang che giấu, hai đùi khép vào, dương vật hơi cứng bị cọ vừa đau vừa sướng, sảng khoái phồng lên.
Vành tai anh phấn hồng, hơi thở hơi gấp gáp nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì mà làm nũng: "Đáng lẽ anh phải gọi em là chồng, tại anh toàn gọi em là vợ anh nên càng ngày em càng bánh bèo đó. "
"Hửm...?" Cố Dần lặng lẽ liếc mắt nhìn phía dưới của Kỷ Thanh, đũng quần phía trước tràn đầy sức nặng, trông còn có xu thế to ra, không khỏi buồn cười nói: "Mấy cô gái không có cái lều phồng lớn như em đâu."
Kỷ Thanh khó chịu khép chân vào, càng thêm e lệ vì bị hắn nhìn.
Cố Dần đưa tay ra bóp một cái, xoa xoa vòng quanh chỗ đó, không dùng nhiều sức, giống an ủi hơn, "Căng có đau không? Muốn kéo xuống không? "
Kỷ Thanh mím môi chặt hơn, con mắt ướt nhẹp, ngón tay siết chặt vô lăng, khớp xương trắng muốt khẽ run run.
Kéo...
Hay không kéo... ?
Đúng là kéo ra sẽ rất thoải mái,... ít nhất ... không bị bó nữa, chỉ, chỉ là kéo ra rồi Cố Dần chắc chắn sẽ...
"Kéo ra đi, hửm? Tiểu Kỷ Kỷ tốt như vậy, bị đè hư mất thì anh biết kiếm đâu ra người thứ hai hả?" Cố Dần dán vào lỗ tai Kỷ Thanh, thì thầm dụ dỗ.
"Anh lấy tay ra, em đang lái xe." Kỷ Thanh đỏ mặt thẹn thùng nói: "Trời còn chưa tối, anh đừng táy máy tay chân." Trong giọng anh mang theo âm rung kích động, âm cuối run rẩy cứ như đang xen lẫn tiếng khóc nức nở, đương nhiên là dáng vẻ chờ không kịp.
Mặt xị xuống như là đang phải chịu oan ức gì to lớn lắm.
"Anh đâu có táy máy tay chân ." Cố Dần ngậm vành tai Kỷ Thanh, cam đoan: " Anh dùng miệng làm em sướng nhé. "
Anh biết Cố Dần sẽ blowjob* cho anh!
[ Cho những em bé ngu Anh giống Mật: Blowjob = Khẩu giao = Buscu ]
Kỷ Thanh muốn lườm anh một cái, kết quả tình dục lại đến nhanh hơn cơn tức. Khi cặp mắt kia trợn trừng lườm sang nào còn tí phẫn nộ gì mà toàn là vẻ thèm ch*ch đầy xấu hổ.
Cố Dần thấy anh thiếu nghị lực như vậy bèn bật cười. Hắn rất muốn cắn mặt của anh, tạo ra một cái dấu răng rồi dùng tay chọt chọt vào đó. Lòng trêu ghẹo của hắn càng nhiều hơn, rõ ràng không "làm" được nhưng lại thẹn thùng hơn bất cứ ai.
"Có xe chặn lại rồi mà, anh kéo xuống giúp em." Cố Dần ấm giọng hướng dẫn: "Anh kéo khóa quần em xuống trước, em đừng ngại. "
"Không, không được... "
"Bao giờ em thấy được rồi thì nhấn đầu anh xuống nhé." Cố Dần vươn đầu lưỡi liếm mặt Kỷ Thanh một cái hệt như mèo, híp mắt cúi đầu cười ra tiếng, "Sau đó anh sẽ ngậm vào như vậy."
Kỷ Thanh im thin thít, anh có thể nói là hít một hơi thật sau, nâng mặt Cố Dần lên hung hăng hôn đúng vào miệng anh.
Tay Cố Dần không hề nhàn rỗi. Hắn mò vào khoá kéo, buồn bực cười hừ hừ, ấn vào Tiểu Thanh đang phồng to như tranh công, "Anh cũng có thể dùng miệng kéo khóa giúp em."
"Roẹt roẹt", Kỷ Thanh cảm thấy tiếng động này cực kỳ chậm, cực kỳ chói tai mà anh lại cực kỳ phấn khích.
Hận không thể lôi Cố Dần xuống xe, tìm một chỗ nào đó bí ẩn, tìm một chỗ nào đó bí mật để làm chuyện gì đó...
Phía dưới Kỷ Thanh càng căng cứng hơn.
Chắc là Cố Dần sợ Kỷ Thanh quá kích động nên lúc hôn nhau không nói mấy lời cợt nhả nữa, mà nói chuyện nhà với anh, "Chiều nay ăn gì? "
"Ưm? "
"Em muốn ăn lẩu không?" Cố Dần vừa nói vừa xoa hạ thân Kỷ Thanh, nhìn anh thở hổn hển chảy hết cả mồ hôi rồi ghé vào lỗ tai anh cười nói, "Chúng ta đi mua... côn thịt nhé!? "