Tuệ Nhi Xin Hãy Yêu Tôi

Lúc Trọng Hoàng được 4, thì Tuệ Nhi lúc đó mới lọt lòng mẹ còn đỏ hỏn khóc oe oe trên tay bác sĩ sản khoa, ông Bình có nói với Hoàng:

- Hoàng à con. Đây là vị hôn thê của con đấy, ra xem mặt bé đi con.

- Dạ... dạ ông oi. Vị vị vị hôn thê là gì ạ?

- Haha. Vị hôn thê có nghĩa là con bé sau này là vợ của con, cũng giống như bố mẹ con hiện tại đấy.

- Dạ...

Trọng Hoàng rón rén đi tới bên giường của em bé đỏ hỏn đang nằm, đưa tay chạm nhẹ vào má và bàn tay nhỏ xíu xiu của bé,

- Anh là Hoàng. Nguyễn Trọng Hoàng, bé tên gì thế?

Trọng Hoàng ngây ngô quá, bé mới đẻ còn đỏ hỏn vậy thì sao mà biết được, hỏi như vậy thì ai mà trả lời. Đáp lại câu hỏi của anh là tiếng khóc the thé của bé, a là bé đói, muốn ti mẹ đó.

- Bé.. bé đừng khóc... anh thương bé mà.

Ông Bình với ông Việt nghe thấy tiếng khóc vội chạy vào trong thì thấy Trọng Hoàng đang đứng cạnh bên nôi rồi đung đưa nhè nhẹ, con bé vẫn cứ khóc to hơn không chịu dừng. Hoàng nói:

- Ông ơi... sao bé không trả lời con mà bé cứ khóc thôi.

Ông việt cười cười rồi bế cháu gái đầu lòng vỗ vỗ rồi đưa sang phòng vip cho con dâu là bà Nguyệt ôm. Ông Bình đưa tay xoa đầu thằng cháu đích tôn ngây ngô:

- Hoàng à con. Bé mới đẻ chưa thể nói được đâu. Mà con hỏi bé gì thế?

- Dạ cháu cháu hỏi bé tên gì... rồi cí bé khóc to lắm cháu cháu dỗ mãi bé không nín.

- Haha bé chưa có tên. Cháu đặt tên cho bé đi.

Trọng Hoàng suy nghĩ, suy nghĩ, chắp tay sau lưng đi qua đi lại rồi đưa tay xoa xoa chiếc cằm của mình như 1 ông cụ, rồi chợt loé lên trong đầu 1 cái tên, quay ra hỏi ông:

- Ông ông ơi. Tên Tuệ Nhi được không ạ?

- Hừm... Tuệ Nhi à? Để ông xem có trùng tên không nhé.

Sau khi hỏi khắp gia phả của nhà ông bạn thân trước đi bộ đội cùng thì cái tên Tuệ Nhi được chấp thuận. Trọng Hoàng vui sướng lắm hét toáng lên ở ngoài hành lang, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng chỗ Tuệ Nhi đang nằm yên trong nôi rồi lắp 5 lắp 10:

- Chào chào chào bé, bé bé có có thích tên Tuệ Nhi không?

Vừa mới nói xong Tuệ Nhi lại cất giọng the thé lên, ý muốn nói với Hoàng là “Tôi đang ngủ anh cút đi, hỏi cái gì mà hỏi, vớ vẩn...” kiểu vậy.

Quay trở lại với 2 gia đình, gia đình Trọng Hoàng tới trước, ngoài bít tết và những món âu, anh có đặt thêm vài món cô thích ăn nhất như gỏi gà xé phay, tôm càng xanh hấp bia với salad Nga, sau đấy thì ngồi nhâm nhi 1 ly rượu vang với ông nội và bố mẹ. Ông Long, hiện đang là chủ tịch tập đoàn Dầu khí Hoàng Long, cất tiếng:

- Hoàng. Công việc bên đó con thu xếp ổn thoả chưa?

- Dạ cũng ổn bố, con có giám sát từ xa qua laptop nên cũng không lo mấy.

- Ừ. Bố cho mày chơi nốt 1 tuần, tới tuần sau nữa là tới công ty làm việc. Chức tổng giám đốc bố để cho con đấy.

- Vâng bố.

Uống hết ly rượu vang nhàn nhạt thì nhà cô cũng tới, nhưng chỉ có ông nội và bố mẹ cô, Trọng Hoàng có hỏi tới cô thì bà Nguyệt có nói:

- À nó đang nói chuyện đt với bạn nó ở ngoài rồi con ạ.

- Dạ vâng ạ mẹ.

Hai bên gia đình ôm hôn bắt tay thắm thiết lắm, nhất là 2 người ông nội. Mọi người ngồi vào bàn ăn thì cô đi vào, cũng thay quần áo bình thường ra rồi, à nói bình thường nhưng mà từ trên xuống dưới của cô đều là hàng hiệu cao cấp:

- Dạ cháu chào ông, cháu chào 2 bác ạ, chào chú đồ đen.

Bà Vịnh mẹ của anh kéo tay cô đi tới ngồi cạnh con trai mình rồi vuốt nhẹ mái tóc đen mượt mà:

- Con bé này.. phải gọi anh chứ.. sau này nha còn gọi là chồng nữa, cho quen con ạ. Haha...

- Dạ cháu mời mọi người 1 cốc ạ!

Cô đánh trống lảng bằng cách cầm lon bia giật nắp bằng 1 tay, rót đầy cốc rồi cầm lên cụng với mọi người, tất nhiên là không có cụng với “ông chú” mặc đồ đen ngồi bên cạnh, coi người ta là không khí.

Sau khi ực ực hết cốc bia thì nhân viên mang đồ ăn lên, trước tiên là bít tết bò Wagyu, sau lượt mời thì trong đầu Tuệ Nhi là: “Hờ hờ rồi xong. Có nên cầm cả tảng lên ăn không nhỉ?!” Tuệ Nhi cầm dĩa chọc vào giữa miếng thịt rồi nhưng cuối cùng lại phải rút ra rồi đặt đĩa bít tết ra 1 bên, sau đấy gắp gỏi gà ăn trước.

- Của em này!

- Ờ cảm ơn chú đồ đen. Chú ăn thêm cả phần của tôi này.

Cô đưa cả 2 đĩa bít tết bò cho Trọng Hoàng rồi rót bia đầy cốc xong uống 1 2 ngụm. Ông Việt nói:

- Nhi à cháu.

- Dạ vâng ạ ông.

- Sáng mai qua câu cá với ông đấy nhé haha...

- Hihi dạ cháu..

- Cả Hoàng nữa cũng tới nhé, ăn trưa với ông bà luôn.

- Dạ vâng ạ thưa ông. Cháu sẽ tới sớm ạ. Dạ con mời bố mẹ 1 ly ạ. (Bố mẹ vợ)

Ông Huy bà Nguyệt cũng cầm ly vang đỏ lên cụng với ông con rể tương lai rồi ực hết cả ly. Sau đấy Trọng Hoàng có mở hộp đồng hồ ra, rồi đứng dậy đi tới đứng phía bên trai cô đeo cho cô chiếc đồng hồ:

- A chú... chú...

- Tặng em. Mong em sẽ đeo nó mỗi ngày.

Đeo xong rồi thì về chỗ đi thôi, lại còn phải hôn tay mới chịu, cô khiếp quá nên lấy giấy mềm lau sạch mu bàn tay của mình ngay trước mặt 2 bên gia đình. Nhìn chiếc đồng hồ có ghi Rolex lại còn óng ánh kim cương đầy thế kia, cô ngồi ngả về bên phải mình nói nhỏ:

- Ê ông chú. Ông làm công việc gì đấy mà tặng tôi đồng hồ đắt tiền vậy?

- Em muốn biết hửm? Để làm gì thế?

- À tôi học theo cách làm giàu.

- Có tôi đây thì em không cần phải làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.

Tuệ Nhi bĩu môi rồi gắp gỏi gà ăn tiếp, thịt gà là 1 trong những món ăn ưa thích của rất nhiều người, trong đó có cô. Hỏi Trọng Hoàng làm công việc gì à cô gái nhỏ, haha à thì cũng có gì đâu, có sương sương vài công việc lặt vặt thôi, như là lão đại đứng đầu băng Rồng Đỏ này, là ông trùm trong giới bar vũ trường ở thị trường Bắc Mỹ và Canada này, ông chủ của mấy cái casino bên Thái Lan này, à mà sắp tới còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn dầu khí Hoàng Long này. Đấy có thế thôi, ít ấy mà.

- Nhi à con. Sao ăn ít vậy?

- Dạ chú. Buổi chiều với tối cháu không ăn được nhiều ạ hihi.

- Anh Long cứ kệ nó ạ. Có hôm nó chẳng ăn hạt cơm nào buổi tối.

Ông Việt nghe xong ngạc nhiên dữ lắm, nói:

- Ôi trời. Nhi, sao lại không ăn cơm hả cháu? Anh Huy chị Nguyệt tẹo nữa về soạn đồ cho cháu gái tôi, mang sang bên nhà.

- Ôi ông... nhà ông xa trường con lắm huhu...

- Chú Khánh đưa con đi đón con về.

- Ôi dạ.. dạ cháu ăn thêm ạ ông. Cháu không bỏ bữa tối đâu mà... nha ông?!

Biệt thự của ông nội cô cách trường cô tận hơn 20km cơ, lái xe máy thì chẳng vấn đề gì nhưng mà cô ngại đi đi về về. Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn về phía ông, ông nội khẽ gật đầu cô liền nở nụ cười tươi rói, đưa tay xoa xoa cái bụng của mình vì quá no nhưng vẫn phải ăn, haizz...

Ông Bình cầm hộp quà được gói ghém cẩn thận đi tới chỗ cô đang ngồi ăn, nói:

- Nhi à, cháu dâu của ông. Ông có món quà tặng cháu này.

- Dạ... cháu...dạ cháu cháu không dám nhận đâu ạ ông.

- Haha cứ nhận đi mà con. Mẹ cũng có quà muốn tặng con.

Bà Vịnh cầm hộp PNJ đứng dậy đi tới chỗ cô, mở hộp màu xanh lam kia ra thì nó là 1 sợi dây chuyền kim cương tự nhiên, trị giá gần 100 triệu đeo lên cho cô luôn:

- Ôi dạ... thưa ông với bác...cháu không nhận được đâu mà...

- Cứ thoải mái Tuệ Nhi của ông. Chúng ta là người 1 nhà mà.

Ông Việt gọi cô rồi ra dấu cảm ơn đi, cô nghe lời ông nội nhất nên đành phải chấp nhận, cúi đầu cảm ơn 2 người rồi ngồi trầm ngâm suy nghĩ:” Trời ạ, tự nhiên đính ước làm cái gì chứ.” Cô liếc mắt ra nhìn Trọng Hoàng thì thấy anh ta đang chống cằm nhìn mình trìu mến tự nhiên cô rùng mình 1 cái sởn hết cả gai ốc, trừng mắt lên nhìn 1 cái, ực hết cốc bia cuối rồi chính thức nghỉ.

Tới lúc thanh toán thì có 1 anh khá đẹp trai cao m8 mặc đồ nhân viên đi vào trong tự nhiên cô cứ nhìn theo mãi thôi.

- Dạ thưa mọi người cho cháu gửi cái bill ạ.

- Hey bồi bàn! Qua đây. Giọng lạnh lùng của Trọng Hoàng cất lên.

- Dạ vâng thưa anh.

Sau khi thanh toán toàn bộ số tiền bữa tối thì Hoàng có bo cho nhân viên thêm 3 triệu nữa. Cô cứ đưa mắt nhìn theo mãi vóc dáng cao ráo mảnh khảnh kia tới khi anh nhân viên đi khuất mới thôi.

Ra khỏi phòng vip, cô tháo chiếc đồng hồ tiền tỉ, sợi dây chuyền kim cương và hộp quà kia rồi chạy theo Hoàng nói nhỏ:

- Ê ông chú! Trả chú này, tôi không thích đeo đồng hồ, cả sợi dây chuyền với hộp quà.

- Em không cần trả lại đâu. Nó là của em.

- Căn bản là tôi không thích đeo vì vướng víu, chú đưa lại cho ông với bác giúp tôi. Chào!

Dúi đồ vào tay Hoàng cô vọt lẹ ra taxi đi về nhà cùng với bố mẹ. Trên xe, bố cô nói:

- Nhi. Sao con lại trả quà thế hử. Có biết như vậy là bất lịch sự không?

- Bố mẹ biết đấy con có bao giờ đeo mấy đồ đắt tiền đâu.

- Bố không thích cách cư xử của con như tối nay đâu. Về quỳ 2 tiếng cho bố trước bàn thờ ông bà ngoại. Con nghe chưa?!

- Con chấp nhận, bố phạt con quỳ cả ngày lẫn đêm bỏ đói con cũng được nữa. Con không thể nào chấp nhận được chuyện ông và bố mẹ giấu chuyện con có hôn phu trong suốt hơn chục năm qua.

Cô tức điên người lên được khi phải nghe những cái câu như là cháu dâu, xưng mẹ gọi con từ người khác, cả đôi mắt và nụ hôn của 1 người đàn ông xa lạ nữa. Tình yêu là tự nguyện chứ không phải ép buộc.

Về tới nhà, cô lên ngay phòng thờ rồi quỳ xuống chịu phạt như lời bố nói. Còn ở biệt thự nhà Trọng Hoàng, anh ta không nói việc cô trả tất cả những món quà đó, lẳng lặng lên phòng ngủ, thay quần áo rồi châm lửa hút 1 điếu xì gà. Từ lúc anh ta nhận thức, biết mình có vị hôn thê được sắp đặt sẵn, từ năm anh ta lên 6 tuổi anh đã thích cô rồi, cứ suốt ngày vòi vĩnh ông nội cho sang nhà cô chơi rồi quấn quýt bên cạnh cô, bồng bế cô trên tay thậm chí là hôn hít lên bờ môi và 2 bên má thơm mùi sữa kia nữa.

- Tuệ Nhi của tôi à... em có ghét tôi thì em cũng là vợ của tôi trong tương lai thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui