Ba mươi Tết, Trường An giáng đại tuyết.
Những bông tuyết như lông ngỗng rơi lả tả suốt ba ngày, khắp thành Trường An như được dát một lớp bạc, mây che sương lượn lờ.
Ta đẩy cửa sổ ra, nâng chén rượu nhỏ nhấp một ngụm. Chuỗi chuông gió hiện sắc xanh trên mái hiên cao cong ở phía xa rung ra rung rin, phát ra những âm thanh giòn vang khi gió nổi.
Tiếc giao thừa năm nay được tổ chức rất trang trọng, xa xa đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động. Mấy tiểu cung nữ mặc áo choàng mùa đông cười đùađi tới, tiếng tuyết bị giẫm nhỏ vụn rơi vào tai ta một cách rõ ràng.
Ngày đoàn viên, trong hoàng cung náo nhiệt hiếm thấy. Ta nhớ hồi ta còn nhỏ cũng từng leo lên cổng lầu vào đêm giao thừa, đêm hôm đó quân dân đều vui cười, ta từ trên lầu cao nhìn xuống, trước mắt là ánh đèn của nhà nhà và trời sao cùng phản chiếu xuống mặt nước.
Tự cổ chí kim người đời đều theo đuổi sự viên mãn, cho dù trăng khuyết thì cũng sẽ có lúc tròn, quả chín cây thì sẽ rụng cuống. Nhưng trên đời này làm sao có thể có mười phân vẹn mười? Chỉ là trong ngày giao thừa này, tất cả những thứ không mỹ mãn dều bị che giấu bên dưới tiếng pháo.
Thanh Tuệ khoác thêm áo cho ta, giúp ta đóng cửa sổ lại.
“Nương nương, bên cửa sổ gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."
Ta vuốt ve đường hoa văn trên thành chén, nói: “Không biết còn có thể nhìn thêm mấy đợt tuyết nữa.”x
Thanh Tuệ đỏ cả vành mắt, gượng gạo nói: “Nương nương nói gì vậy, người là người có phúc mà.”
Từ trước đến nay ta không biết cách an ủi người khác lắm, đành phải mệt mỏi cười cười với nàng ấy: “Tối nay A Hộc có tới không?”
“Tiểu điện hạ nói lát nữa ngài ấy sẽ tới thăm người.”
“Ta mệt rồi, nếu A Hộc tới thì gọi ta một tiếng.” Ta đi về phía giường, đi được nửa đường thì nhớ tới một việc: “Sang năm A Hộc mấy tuổi rồi?”
“Sang năm tiểu điện hạ chín tuổi ạ.”
Ta gật gật đầu, “Chín tuổi, lại lớn lên rồi. Thảo nào trông nó lớn hơn nhiều như vậy."
Trước khi ta nhắm mắt lại đã nắm bàn tay đang giúp ta dém chăn của Thanh Tuệ, “Thanh Tuệ, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Nàng ấy sờ lên tóc ta, cười tới dịu dàng, “Vất cả cái gì, chăm sóc nương nương là phúc phần của nô tỳ. Sáng năm nương nương lại thêm một tuổi, cần phải quên một vài chuyện.” Nàng ấy cẩn thận bỏ tay ta vào trong chăn, “Ngủ đi, nương nương. Đợi tiểu điện hạ tới nô tỳ sẽ gọi người dậy.”
Trong Tiêu Phòng điện lạnh lẽo, hơi lạnh từ chính chiếc giường luôn thấm vào xương cốt.
Ta gật gật đầu, nghe theo mà nhắm mắt lại.
Kỳ thật ta và nàng ấy đều hiểu, cơ thể này của ta không thể chịu đươc bao lâu nữa.
Lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, ta nghe thấy Thanh Tuệ khẽ gọi một tiếng "Bệ hạ". Ta muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt thật sự nặng, lúc ý thức hỗn loạn không chút phản ứng với thế giới bên ngoài.
Lại là một năm xuân hàn se lạnh.
Gần đây trong lúc rảnh rỗi ta luôn hồi tưởng những chuyện vụn vặt lý thú chôn sâu dưới đau khổ, dường như ta và Chung Sơ vẫn đứng ở chỗ cũ chứ không phải dáng vẻ hoàn toàn thay đổi như bây giờ.
Ta tên Trần Dụ, là một công chúa không được sủng ái nhất của Đông Nguyên. Trong rất nhiều đêm đông lúc ta co rúm người ở tiểu viện vắng vẻ lọt gió luôn không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng được thịnh sủng năm đó.
Ta từng là công chúa được sủng ái nhất của Đông Nguyên. Ngày ta chào đời, phụ hoàng đã bày tiệc cơ động ở hoàng cung ba ngày ba đêm, ban cho ta tước hiệu "Minh Nghi công chúa". Ông ta còn đặt tên mụ cho ta, Toại Toại, có nghĩa bình an thuận lợi.
Nếu sự việc tiếp tục phát triển như vậy thì ta chính là tiểu công chúa phong quang nhất. Lúc đó quần áo mà ta mặc đều do tơ của băng tằm ở Thiên Sơn dệt thành, hoa quả tươi ta ăn đều được ra roi thúc ngựa chở tới Trường An. Đông châu, mã não, bảo ngọc, những thứ mà người khác thấy tinh xảo quý giá thường bị ta dùng để đập chơi nghe tiếng.
Mà ta được sủng ái nhiều như vậy là vì mẫu phi chính là người trong lòng được phụ hoàng nâng niu trên đầu quả tim.
Mẫu phi là nữ tử dịu dàng nhất xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, không nhiều lời, luôn cười ôn hòa yếu ớt lúc ta túm râu phụ hoàng. Phụ hoàng không ngăn hành vi đại nghịch bất đạo của ta, còn thường vùi râu vào cổ lúc ta túm râu ông ta để đâm ta. Ta sợ hãi kêu lên lại bật cười khanh khách, xin phụ hoàng tha cho. Lúc đó mẫu phi mới ra tay ôm ta ra khỏi vòng tay của phụ hoàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ ửng đỏ ở cổ ta.
Mẫu phi chưa bao giờ tức giận, cho dù lúc bị phụ hoàng ban chết, bà ấy cũng chỉ khẽ nheo mắt hỏi ông ta: "Ngài không tin thiếp?"
Phụ hoàng là một người rất vô tình.
Lúc thịnh sủng ông ta hận không thể dâng những thứ quý giá tốt nhất trên đời tới trước mặt ngươi, nhưng một khi ông ta nổi lòng nghi ngờ, nảy sinh chán ghét thì nói gì cũng vô dụng.
Ta biện bạch cho mẫu phi, ông ta hất ta văng đi một thước.
Ánh mắt ông ta nhìn ta cũng thay đổi. Chán ghét, hoài nghi, khinh bỉ.
Thậm chí ông ta còn bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc ta có phải cốt nhục thân sinh của ông ta hay không.
Ta gào khóc la thét cũng không có tác dụng gì, mẫu phi vẫn bị ban chết, sau khi chết còn bị biến thành nhân trệ (hình phạt chặt hết tay chân, móc mắt, hủy thính lực, cho uống thuốc câm rồi ném vào nhà xí).
Sau khi ta ở trong lãnh cung nghe được tin tức thì bắt đầu mất ngủ cả đêm. Vừa nghĩ tới một người như mẫu phi bị biến thành như vậy, cả người ta sẽ toát mồ hôi lạnh, gần như buồn nôn.
Ta không hiểu, sao lòng người có thể thay đổi nhanh như vậy.
Ta lại càng không hiểu, phụ hoàng có được hậu cung ba ngàn giai lệ, mà mẫu phi chỉ thương tiếc cố nhân nên ra tay giúp đỡ mà rơi vào bẫy của người khác, cuối cùng ông ta có mặt mũi gì mà đi chất vấn sự trong sạch của mẫu phi?
Sau này lúc ta vì thật sự đói đến mức phát hoảng lén đi trộm mấy cái bánh bao trong phòng của mấy tiểu thái giám bị bọn họ quyền đấm cước đá, ta đã hiểu:
Trong cuộc sống, một chữ "tình" là không đáng tin nhất. Ân sủng, chỗ dựa đều thoáng qua như mây khói, từ trước đến nay có quyền có thế thì lời nói mới có trọng lượng.
Lúc trước ta phong quang vô hạn, mọi người không khỏi a dua nịnh hót chỉ là vì thân phận công chúa của ta. Nhưng bây giờ ta chẳng là cái thá gì. Ngay cả chữ "Toại" mà phụ hoàng ban tặng cũng không được giữa lại, hai chữ biến mất, trở thành một chữ "Trục" (xua đuổi).
Nhà đế vương là vô tình nhất, ta cho rằng thuở thiếu thời mình đã sớm nhìn thấu, không ngờ rằng chỉ là quanh đi quẩn lại lại giẫm lên vết xe đổ.
Ta trải qua cuộc sống không có cơm ăn áo mặc, tham sống sợ chết ở lãnh cung, mặc người lừa gạt giẫm đạm. Vì vậy khi phản quân đánh tới Trường An, ta không hề có chút bi thương, thậm chí còn cảm thấy được giải thoát.
Năm đó mẫu phi liều chết bảo vệ ta, vì vậy những ngày sau này cho dù cuộc sống có gian nan cỡ nào ta cũng chưa từng có suy nghĩ phí hoài bản thân trong đầu.
Nhưng nếu có thể chết trong tay phản quân thì không tính là ta tự ra tay.
Ta nằm mơ cũng muốn nhìn thấy mẫu phi.
Lúc phản quân tới trước cửa phòng ta, ta mặc trang phục công chúa lúc trước, nhắm mắt, yên lặng vuốt ve mảnh ngọc vỡ trong tay.
Ta vận trang phục công chúa không phải là để khoe khoang thân phận công chúa, mà đó là bộ quần áo đẹp duy nhất của ta.
Lúc ánh sáng bên ngoài hắt vào, ta nhìn thấy dẫn đầu chính là một tiểu tướng mặc áo bào màu bạc, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, trên mặt toàn là vẻ phong lưu.
Thoạt nhìn ta còn tưởng là quý tộc quần là áo lụa nào đó trong thành Trường An quy phục phản quân.
Ta siết mảnh ngọc vỡ trong tay, nghe tiểu tướng kia hỏi: "Ngươi là ai?
"Minh Nghi công chúa, Trần Dụ." Ta giương mắt nhìn hắn, không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh buốt.
Ta hỏi hắn: "Hoàng đế Đông Nguyên đã chết rồi sao?"
Tiểu tướng ngơ ngác: "Chết rồi, lấy roi đánh thi thể ba ngày."
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ngọc kia, nhếch miệng vui sướng nói: "Mẫu phi, người nghe rồi chứ?"
Lúc đó trước giường của ta còn có xác một tên thế giám với dáng vẻ rất đáng sợ gục xuống. Trên mặt ta còn vương một vết máu thật dài khô khốc.
Sau này Chung Sơ mấy lần nói cho ta biết hắn thoáng nhìn đã bị cái giương mắt của ta đánh trúng. Lạnh nhạt, vỡ tan, trống rỗng, khoảnh khắc đó cứ như ta mới là dã thú truy đuổi con mồi, tàn nhẫn trong đó khiến hắn sôi trào nhiệt huyết.
Cũng vì cái nhìn đó mà Chung Sơ nhiều lần lập kỳ công trong trận trừ việc nhận lấy chức quan ra thì từ chối tất cả châu báu mỹ nhân được ban thưởng. Tân đế hỏi hắn muốn gì, hắn nói muốn đổi một thân tự do của Minh Nghi công chúa.
Vốn dĩ theo bàn bạc của trều đnfh, tất cả con cháu hoàng thất đều sẽ bị nhấn xuống hồ hộ thành để răn đe.
Nhưng dùng một công chúa không được sủng ái đổi lấy tài bảo đất đai, chuyện này với tân triều đang rất cần tiền tài lương thực mà nói hiển nhiên là một vụ mua bán cực kỳ có lợi.
Tân đế cực kỳ mừng rỡ, nhận lời đại hôn của Chung Sơ và Trần Dụ cùng ngày với thái tử.
Ta được đưa vào phủ tướng quân.
Đó là phủ trạch của Việt vương tiền triều, vô cùng xa hoa, sau này được sửa làm phủ tướng quân của Chung Sơ, cả nhà Chung gia đều chuyển vào.
Ta ở trong phủ cả ngày, chưa từng ra khỏi cửa, lặng lẽ chờ ngày cưới.
Chung phủ cho ta một đại nha hoàn, tên là Thanh Tuệ.
Lần đầu tiên Thanh Tuệ tắm rửa cho ta, lúc thấy ta gầy như que củi, cơ thể chồng chất vết thương thì đỏ cả vành mắt.
Nàng ấy đúng là một nữ tử thích khóc. Nhiều khi ta cảm thấy cũng không có gì, nàng ấy luôn có thể khóc không thành tiếng.
Ta ngâm trong nước nóng, cảm nhận ấm áp đã lâu không gặp. Dù sao ở lãnh cung ta cũng ba ngày cũng không tắm được một lần nước lạnh.
Tắm rửa xong ta liền ăn bữa cơm đầu tiên sau khi tới phủ tướng quân. Đồ ăn bên trên rất nhiều, nhưng ta ăn còn nhiều hơn, hận không thể lấp bụng đầy khít. Có điều động tác của ta cũng không vội vàng, chỉ là chưa từng ngừng đũa.
Sau đó trước khi ngủ ta không nhịn được ói bữa ăn kia không còn một miếng.
Ở lãnh cung ta ăn canh thừa thịt lạnh, có khi vài ngày không được ăn một bữa cơm, chỉ có thể dựa vào uống nước cầm hơi, vì vậy dạ dày đa sớm bị hỏng.
Ta vẫn nhớ sau khi nôn xong đã kéo tay Thanh Tuệ, nhỏ giọng nói: "Ta không cố ý. Còn cho ta ăn chứ?"
Sau đó Thanh Tuệ liền rơi nước mắt, ta càng hoảng sợ hơn.
Sau này Thanh Tuệ nói lúc ấy sắc mặt ta tái nhợt, vô cùng bất an. Đó là lần đầu ta chịu thua. Thanh Tuệ lớn hơn ta mười tuổi, nhiều khi sự dịu dàng và nuông chiều của nàng ấy đều khiến ta nhớ lại mẫu phi đã mơ hồ trong trí nhớ mười năm.
Kỳ thật ta không còn nhớ được dung mạo của mẫu phi, vì vậy ta luốn dựa dẫm Thanh Tuệ, muốn tìm sự ấm ấp mềm mại trên người mẫu phi từ nàng ấy.
Chung Sơ luôn ghen tị, bởi vì ta thường xuyên làm nũng với Thanh Tuệ nhưng lại rất ít khi lộ gương mặt tươi cười với hắn