Chung Lê thường chạy tới phòng ta. Con mèo con kia của cô nhóc đã lớn hơn một chút, thường ngày lười biếng, tới phòng ta thì bắt đầu tung tăng chạy khắp nơi. Ta quản mấy lần, thật sự không quản được, sau đó dứt khoát mặc kệ nó.
Có vài lần Chung Lê muốn đi, kết quả con mèo kia luôn trốn tránh, tìm sao cũng không thấy. Chờ đến buổi tối Chung Sơ đi lấy quần áo mới phát hiện con mèo kia đang cuộn người trong quần áo của hắn, thấy hắn nhìn qua còn khẽ cào mấy cái.
Con mèo này thích Chung Sơ, Chung Sơ lại rất ghét nó. Có lần nó ngồi lên một cái áo khoác do ta làm, còn tè lên đó. Chung Sơ giận tới mức chửi ầm lên, tuyên bố muốn cho trên người Chung phủ mỗi người một bát canh mèo hầm cách thủy
Nói thật thì ta có hơi ghen tị, bởi vì từ nhỏ ta đã không được động vật thích, nhưng ta lại rất thích chúng nó. Chung Sơ biết ngôn luận "Khô hạn cực kỳ nghiêm trọng sẽ bị chết khô, mưa cực kỳ nhiều sẽ bị chết đuối*" của ta thì chủ động ôm con mèo kia đặt lên đầu gối ta. Mèo kêu lên muón chạy, hắn liền bóp chặt người nó để ta tranh thủ chơi. (*ví von sự vật dễ xuất hiện hai thái cực, hơn nữa đều là không tốt)
Có đôi khi hắn rất hâm mộ, cũng sẽ đặt đầu lên đầu gối ta, còn đẩy con mèo xuống để trả thù. Con mèo kia thét lên một tiếng, chẳng những không xông tới cào hắn mà còn ghé vào áo khoác của hắn, chủ động cong lưng lên.
Chung Lê nói ở trước mặt ta thái độ của Chung Sơ luôn mềm mỏng gấp mấy chục, dính nhớp nháp, hoàn toàn khác biệt với hình tượng xưa giờ của hắn.
Ta hỏi cô nhóc hình tượng xưa giờ của Chung Sơ là thế nào.
Cô nhóc còn nhỏ, chỉ nghe nha hoàn rảnh rỗi tán gẫu vài câu nên biết cũng không hiều, chỉ có thể lặp lại y nguyên mà miêu tả mặc dù tính tình của hắn ở trong phủ cũng tốt, nhưng không phải giống như ở trước mặt ta.
Ta thật sự tò mò liền hỏi trước kia Chung Sơ là loại người thế nào.
Có thể thấy được Chung Sơ rất đắc ý với mấy chiến tích vĩ đại thời niên thiếu của mình. Lật cả nóc nhà thì không cần phải nói, nghe nói cả ngày hắn dãn một đám công tử ca ra khỏi thành đi săn đạp thanh, đến hoàng hôn mới thúc ngựa chậm chạp quay về. Tửu quán, đổ phường gần như mỗi ngày đều thấy bóng dáng của hắn.
Năm đó Chung gia từng bảo vệ thái tổ, tổ tiên cũng từng có người làm quan lớn, chỉ là sau này lại xuống dốc. Tổ phụ Chung gia từ tay trắng vào triều, lại một đường lên tới tể tướng. Nhưng năm đó quyết định đưa gia đình rời khỏi Trường An cũng là tổ phụ của hắn. Ông ấy nói với cả nhà Chung gia, nước Trường An quá sâu, sau này không phải cùng đường thì không nên đụng vào, con cái còn có thể sử dụng con đường của ông ấy để kiếm sống.
Vì vậy mặc dù Chung Sơ lêu lỏng cả ngày, ngoại trừ việc mỗi tháng sẽ bị tổ phụ đánh mấy trận thì không ai quản hắn.
Bộ dạng của hắn vô cùng đẹp, lúc mười mấy tuổi đúng là thời điểm thiếu niên xanh tươi, lúc thúc ngựa trở về liền có rất nhiều cô nương ném khăn tay cho hắn. Mấy lần đầu còn đỡ, hắn sẽ kêu gã sai vặt trả lại khăn tay cho chủ cũ. Sau này nhiều hơn hắn không ứng phó nổi chỉ làm như không nhìn thấy. Nghe nói có mấy kẻ lang thang đặc biệt theo dõi hành trình về thành của hắn, một đường thu khăn tay lại bán giá thấp, việc làm ăn cũng xuôi chèo mát mái.
Hắn nói buồn cười nhất là có một lần không biết từ góc nào ném ra một túi vật cứng, hắn khom người tránh khỏi, bất ngờ không kịp đề phòng đập vào người phía sau hắn, thái dương của người nọ lập tức sưng phồng lên.
Chung Sơ cảm thán nói, may mà không phải ta trúng, nếu không đã sưng một cục to.
Người nọ sâu kín nhìn hắn.
Chung Sơ mới nói ba chữ chưa nói xong: Xấu bao nhiêu.
Hắn còn nói sau này mới biết được là cô nương kia sợ khăn tay nhẹ quá không ném được tới người hắn nên gói mấy cục đá vụn, không ngờ rằng lại trúng tốt như vậy.
Sau này lại phát hiện chuyện cô nương kia đã đính hôn từ nhỏ với người nọ. Trời đưa đất đẩy, hắn đã thúc đẩy một mối nhân duyên.
Hắn kể xong thì tới ôm ta, ta đẩy tay hắn ra, dịch dịch góc chăn, giả bộ như ta muốn ngủ.
Chung Sơ ngổn ngang trăm mối tơ vò, liên tục hỏi ta làm sao vậy.
Ta đá chân hắn, ý bảo hắn yên lặng một chút.
Sau đó ta sắp ngủ mất, hắn lại ghé vào tai ta cười bảo: "Không phải là nàng ghen đấy chứ?"
Ta làm như không nghe thấy, không nhúc nhích, chỉ ngủ thiếp đi.
Lúc này vành tai của ta đột nhiên bị cắn khẽ, Chung Sơ ngậm lấy vành tai của ta.
Ta hốt hoảng kêu lên một tiếng, trực tiếp đạp hắn một cú.
Chung Sơ kêu Au một tiếng, vững vàng ngã xuống. Ta đứng dậy kéo hắn lên, trấn an mà hôn hắn, tỏ vẻ áy náy.
Hôm sau lúc rời giường ta phát hiện chỗ xương gò má của hắn bầm một mảng nhỏ.
Vô cùng buồn cười.
Ta vừa dùng phấn che cho hắn, vừa cắn môi nhịn cười. Chung Sơ u oán nhìn ta chằm chằm.
Hắn bĩu môi: "Buồn cười vậy à?"
Ta hôn hắn, an ủi: "Không có. Vẫn đẹp lắm. Khụ."
Giữa trưa lúc ăn cơm, Chung Sơ ngượng ngùng mang gương mặt như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Tổ mẫu sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức gọi hắn tới trước mặt, mở miệng một tiếng tâm cản, hỏi hắn bị sao vậy.
Chung Sơ còn an ủi ngược lại bà ấy, bảo là chỉ bất cẩn bị ngã mà thôi.
Thúc phụ Chung gia trêu ghẹo hắn, cảm giác hôm nay vào triều bị đồng liêu chê cười thế nào.
Ngoài mặt Chung Sơ vẫn rất có phong phạm gia chủ, cười đến dịu dàng, dưới bàn lại móc lấy đầu ngón tay của ta, vô cùng ấm ức gãi gãi lòng bàn tay ta.
Ta chịu đựng ánh mắt bất mãn của tổ mẫu, không hề nói gì, gắp một đũa mộc nhĩ cho hăn.
Sau khi ăn xong Chung Sơ bị tổ mẫu giữ lại.
Ta về phòng được một lát thì Chung Lê đã tới tìm ta.
Vừa rồi cô nhóc luôn ở trong phòng của tổ mẫu, nghe thấy tổ mẫu chê trách ta với Chung Sơ.
Đơn giản là mấy loại lý do "Hồ lô cưa miệng không nói được nửa câu", "Lạnh lùng vô tình, không có sắc mặt tốt với trưởng bối", bà ấy còn hoài nghi vết thương trên mặt Chung Sơ là do ta gây ra.
Ta sờ mặt cô nhóc, không biện giải cho bản thân, dù sao đó cũng là sự thật.
Từ trước khi đại hôn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tính tình của ta chắc chắn sẽ dẫ tới chỉ trích, ta cũng không ôm hi vọng được chấp nhận.
Nhiều khi ta cảm giác kỳ thật ba hồn bảy vía của ta đã mất đi một nửa, ngơ ngơ ngác ngác tạm bợ sống trên đời, khát vọng chết đi rồi lại cố gắng sống tiếp.
Một người không đầy đủ thì không thể hòa nhập vào đám đông.
Chung Sơ cũng biết tính tình của ta, vì vậy hắn sẽ cố gắng giúp ta từ chối yến hội của các phu nhân quý tộc trong thành Trường An.
Ta đối với mọi người đều lạnh nhạt, cũng chỉ có ở trước mặt Chung Sơ mới có thể tỏ ra dịu dàng. Dường như Chung Sơ cũng rất hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt này. Ta rất cảm kích, hắn luôn có thể tô điểm cho những chỗ thiếu hụt của ta.
Ta là người vô cùng bi quan, ta thường tưởng tượng cảnh tượng ngày nào đó mình lâm vào đại nạn sẽ thế nào. Thậm chí ta còn thấy được kết cục của bản thân. Nhưng sự xuất hiện của Chung Sơ lại khiến ta tạm dừng loại suy tưởng tuyệt vọng này.
Thế gian này khiến người ta tuyệt vọng như thế, giống như một vũng bùn lầy, tanh tưởi khó ngủi. Mà hắn thì sinh động, tức giận, hăng hái.
Hắn dạy ta thu hồi những thù hận còn sót lại, đừng hờn dỗi oán trách, đừng tự chôn vùi bản thân, chớ tiếp tục lưu luyến quá khứ, thoát khỏi bể khổ, không chịu nỗi khổ cô độc lưu vong.