EDITOR: LAM
(*) Nguyên văn 神推断: 神 = Thần, Chúa Trời; 推断 = suy luận, suy đoán, nhưng khi ba chữ này đi chung với nhau chữ Thần sẽ được hiểu là thông tuệ, giàu tri thức. Cho nên 神推断 nghĩa là suy luận thông minh, suy đoán tuyệt đỉnh.
Lâm Tiểu Bân hỏi, “Vậy anh Triển trả lời thế nào?”
Vừa dứt lời, Triển Minh bước vào lớp.
Lâm Tiểu Bân sợ hãi tới nỗi nói cà lăm, “À, à, à, mẹ tao hôm nay mắng tao!”
Triển Minh, “…”
Ngô Uyên điên cuồng nháy mắt, nỗ lực chữa cháy, “Đúng đúng! Ngày nào mẹ tao cũng chửi tao!”
Triển Minh, “… Hai đứa bọn bây tấu hài (1) hay gì?”
(1) Nguyên văn 相声: Tướng thanh hay tấu nói là một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Triển Minh ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm gồm sữa đậu nành và bánh nếp cẩm (2).
(2) Nguyên văn 紫米糕: Là một trong những loại bánh truyền thống tiêu biểu ở Bắc Kinh, bánh có màu tím than, mềm mịn, hương vị thanh khiết. Dưới thời phong kiến bánh nếp cẩm từng được coi là cống phẩm dùng để dâng lên vua chúa và quan lại có địa vị cao trong một khoảng thời gian rất dài. Mình sẽ trích dẫn hình ảnh ở phía cuối trang.
Cố Kỳ Nam mới vừa khiếp sợ khi biết được hoàn cảnh gia đình Triển Minh, nay lại thấy hắn đem bữa sáng tới trường thì đột nhiên ý thức được không phải vì Triển Minh sợ muộn học nên mới chẳng kịp ăn điểm tâm mà là căn bản không muốn ăn ở nhà.
Cố Kỳ Nam nhìn chằm chằm vào Triển Minh khiến hắn hiểu lầm, đành phải giơ lên bánh nếp cẩm mà hỏi, “Cậu muốn ăn hả?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu nhưng lại bị mùi thơm của bánh nếp cẩm hấp dẫn, nhịn không được hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
Triển Minh mở ra bọc giấy gói, nói, “Cậu cắn một miếng đi.”
Cố Kỳ Nam cẩn thận xé một miếng nhỏ để nếm thử. Ngọt ngọt, mềm mềm, dẻo dẻo.
“Ăn ngon ghê.” Cố Kỳ Nam nói.
Triển Minh cong cong khóe miệng, cười tươi nói, “Món nào cậu cũng khen ngon mà sao người vẫn gầy thế?”
Cố Kỳ Nam mở ba lô lấy ra trứng gà và hộp sữa đẩy qua bàn của Triển Minh, nói, “Anh ăn trứng đi, buổi sáng nên ăn trứng gà.”
Trời ạ, ăn có một tí như thế làm sao mà đủ dinh dưỡng được?
Triển Minh ăn hết bánh rồi chuyển sang uống sữa, nói, “Cậu ốm nhom, cậu ăn đi.”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Em ăn ở nhà rồi.”
Triển Minh ăn xong trứng gà, Cố Kỳ Nam đưa cho hắn cái khăn ướt để hắn lau tay.
Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ở bên cạnh nhìn một loạt thao tác của Cố Kỳ Nam, đồng loạt cảm thán, “Tử tế, quá ư là tử tế mà.”
Giờ ra chơi, bốn người bởi vì bị Trương Minh uy hiếp qua cho nên không dám trốn nữa, đành phải đứng dậy đi theo mọi người ra sân thể dục.
Cả đám đi tới xếp hàng ở dãy cuối cùng của lớp khiến cho toàn thể ban năm giật mình thon thót. Đầu gấu cùng đàn em của mình đến tập thể dục? Nhưng khi bọn họ đi xuống liền lộ ra một cái vấn đề. Cố Kỳ Nam đứng ở đấy hoàn toàn lạc quẻ.
Đội ngũ nam sinh xếp hàng theo thứ tự từ thấp đến cao, đứng ở cuối cùng dĩ nhiên là Triển Minh người cao nhất lớp, trước nữa là Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cao cũng phải một mét tám. Còn mỗi Cố Kỳ Nam bị họ kẹp ở giữa nhìn y chang thung lũng, nhấp nhô một khoảng.
Trương Minh đi kiểm tra thấy thế rất không vừa mắt, lập tức kéo Cố Kỳ Nam đến vị trí thứ ba từ trên xuống rồi nói, “Lần tập sau em phải đứng ở đây.”
Lòng tự trọng của Cố Kỳ Nam bị tổn thương sâu sắc. Thật ra cậu phải mang giày thể thao mới cao được tới một mét bảy, Cố Kỳ Nam đành phải đứng từ xa mà ngó Triển Minh.
Cố Kỳ Nam nhớ tới lời mẹ nói, ngẫm lại thấy rất đúng. Thanh thiếu niên muốn cao mỗi ngày phải uống 400 ml sữa, nếu không làm sao phát triển? Mặc dù khó uống nhưng vẫn phải nuốt xuống. Bằng không làm sao cao được như anh Triển?
Cố Kỳ Nam thấp thỏm tập thể dục mãi cho đến khi nghe được tiếng nhạc kết thúc, giáo viên bộ môn nói “Các lớp trở về phòng học” mới hoàn hồn chuẩn bị đi tìm đám Triển Minh.
Cậu vừa mới xoay người đã thấy Vương Việt hô to, “Nhiên Nhiên.”
Cố Kỳ Nam nhìn theo ánh mắt của gã mới phát giác ra đội ngũ nữ sinh của ban sáu (3)đang đứng ngay bên cạnh mình, Khưu Nhiên Dĩnh tình cờ đứng bên trái cậu.
(3) Nguyên văn là số 4 nhưng ở những chương đầu tác giả để Khưu Nhiên Dĩnh ở ban 6, không biết tác giả có nhầm lẫn gì không nên mình xin phép sửa lại thành sáu.
Vương Việt không coi ai ra gì, “Nhiên Nhiên, chờ tớ với.”
Khưu Nhiên Dĩnh hoảng sợ, nhanh chóng kéo bạn cùng bàn chen qua đám đông chạy trốn.
Vương Việt chạy vài bước đã đuổi kịp nhỏ, “Chờ tớ với nào, tụi mình cùng đi căn tin nha.”
Khoảnh khắc ấy, Cố Kỳ Nam nhớ tới chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay của Ngô Uyên, nhớ tới Ngô Uyên bởi vì nói hớ mà đứng dưới tàng cây xoài ngẩn người cả buổi thì đột nhiên phúc chí tâm linh (4), chỉ số EQ (5) bỗng dưng tăng vọt cao nhất trong vòng mười lăm năm qua.
(4) Nguyên văn 情商飙到十五年来最高, là một câu thành ngữ Trung Hoa, ghép vần là fú zhì xīn líng, ý là khi vận khí tới tâm tư tự nhiên sẽ thông tuệ linh hoạt.
(5) EQ: Là từ viết tắt của Emotional Quotient hay còn gọi là chỉ số cảm xúc. Đây là một tính trạng số lượng được dùng để đo lường khả năng tưởng tượng, sáng tạo của một người.
Cậu sải chân chặn lại Vương Việt.
Vương Việt né bên phải Cố Kỳ Nam cũng bước qua phải.
Vương Việt rẽ qua trái Cố Kỳ Nam cũng bước qua trái.
Cứ như thế một lúc Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn đã chạy mất dạng.
Vương Việt bất động đứng im tại chỗ, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi, “Mày muốn gì?”
Cố Kỳ Nam không biết nên nói thế nào đành phải im lặng. Cậu chẳng thể bảo là vì anh Uyên nhà tao thích Khưu Nhiên Dĩnh nên thứ đầu heo như mày tốt nhất cút xa ra. Thế nhưng bộ dáng trầm mặc này thật sự giống như đang khiêu khích vậy.
Vương Việt ha hả hai tiếng, nói, “Ôm cái đùi của thằng Triển nên không coi ai ra gì? Loại như mày tao chỉ cần một quyền là đủ.”
Cố Kỳ Nam nhớ tới hình ảnh Vương Việt bị Triển Minh đè tẩn cho một trận liền cảm thấy lời uy hiếp của Vương Việt như gió thoảng mây bay.
“Đệch mợ…”
“Đệch ai?” Giọng nói của Triển Minh vang lên, một cánh tay khoát trên vai Cố Kỳ Nam đem cậu kéo đến gần mình.
“Thầy ơi, ở đây có người bắt nạt bạn học này.” Ngữ khí của Lâm Tiểu Bân mang theo vài phần lười nhác nghe qua khiến người khó chịu.
“Hỏi bạn cùng bàn của mày đi, chặn đường tao là có ý gì hả?” Vương Việt giận đen người.
“Đường này của mày hay gì? Mày là Hiệu trưởng của Thất Trung hay Cục trưởng bộ giáo dục à? Đây là sân thể dục của Thất Trung, là do quốc gia bỏ vốn xây dựng, thuộc về của chung, hiểu chưa?” Lâm Tiểu Bân thiếu chút nữa khiến Vương Việt tức hộc máu.
Vương Việt nở nụ cười, “Được lắm, một lần hai lần tao còn thông cảm. Triển Minh, tao với mày đều là đàn ông, đừng chơi hèn thế. Mày thích Khưu Nhiên Dĩnh đúng không?”
Triển Minh, “…”
Cố Kỳ Nam, “Mày nói bậy!”
Vương Việt, “Lần trước tự dưng đánh tao, lại cùng tao đối nghịch khắp nơi, ngày hôm nay còn chặn đường tao. Triển Minh tao đâu có đắc tội gì với mày? Không phải vì chuyện này thì còn vì cái gì nữa?”
Triển Minh thành thật nói, “Không phải.”
Vương Việt, “Má mày, mày không xứng làm đàn ông, dám làm không dám nhận!”
Lâm Tiểu Bân sợ đến mức nói lung tung, “Chỗ này có tới bốn đứa, mày dựa vào cái gì nghi ngờ anh Triển nhà tao?”
Vương Việt, “Vậy thì cạnh tranh công bằng đi, ai theo đuổi được thì là bạn gái của người đó. Tự dưng kéo thằng đàn em ghê tởm của mày vô là cớ làm sao? Tao không để yên cho mày đâu!”
Dứt lời, Vương Việt nổi giận đùng đùng rời đi.
Sau khi nghe được một tin động trời, đám đông bốn phía tản ra trong nháy mắt, ai cũng sợ bị đầu gấu giận cá chém thớt vì bại lộ chuyện thầm mến nữ sinh nhà người ta.
Bốn người đứng đực ra tại chỗ.
Cố Kỳ Nam, “Rất xin lỗi… Đều tại em… Em thấy Khưu Nhiên Dĩnh sợ hãi như vậy nên muốn thay anh Uyên cản lại.”
Ngô Uyên, “…”
Triển Minh mắng một tiếng, “Không trách cậu, Vương Việt đầu óc có vấn đề.”
Lâm Tiểu Bân than thở, “Cái năng lực suy luận thông minh này của Vương Việt thiệt khiến tao nể mà. Ở đây có tới bốn thằng, nó sao lại bỏ qua ba đứa mình mà chỉ nghi ngờ anh Triển? Lâm Tiểu Bân tao vạn lần không phục, chẳng lẽ bọn mình trông không giống loại thích nữ sinh à?”
Sự kiện tình yêu hường phấn đầy bão táp lấy tốc độ nhanh như chớp truyền khắp cả Thất Trung. Cho đến buổi chiều, toàn bộ giáo viên ở trường ai cũng đều biết tin này.
Khưu Nhiên Dĩnh bị kêu lên văn phòng hỏi một trận. Nhỏ cũng thật là đáng thương, một mình Vương Việt đã khiến nhỏ sợ muốn chết nay lại thêm một tên đầu gấu nữa. Khưu Nhiên Dĩnh vừa nói vừa khóc cam đoan với giáo viên rằng bản thân chỉ muốn học tập không nghĩ tới chuyện gì khác, càng đừng nói tới việc cùng côn đồ yêu đương.
Giáo viên rất tin tưởng Khưu Nhiên Dĩnh, nói với nhỏ nếu hai người kia có hành vi gì không đứng đắn cứ việc phản ánh với nhà trường.
Khưu Nhiên Dĩnh rời đi thì tới lượt Cố Kỳ Nam bị Trương Minh kêu đến văn phòng tra hỏi. Ông cảm thấy cậu học sinh này là một đứa nhóc ngoan ngoãn thành thật tại sao sau khi đến Thất Trung lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Trương Minh hỏi, “Em nói thật cho thầy, vì sao buổi sáng ở sân thể dục em lại chặn đường Vương Việt?
Cố Kỳ Nam thẳng thắn trả lời, “Cậu ấy quấy rầy nữ sinh lớp bên, em cảm thấy rất quá đáng.”
Trương Minh nở nụ cười, “Động cơ của em không tồi, rất chính nghĩa. Nhưng mà em thật sự là vì thấy chuyện bất bình hay là vì Triển Minh?”
Cố Kỳ Nam oan chết được, “Thầy ơi, anh Triển không thích bạn nữ ấy đâu, Vương Việt nói linh tinh đó!”
Trương Minh hỏi, “Em mới đến hơn một tháng làm sao biết Triển Minh có thích Khưu Nhiên Dĩnh hay không? Chẳng may cậu ấy thích người ta thật thì sao?”
Cố Kỳ Nam đương nhiên biết, bởi vì Ngô Uyên mới là người thầm mến Khưu Nhiên Dĩnh. Nhưng cậu không thể nói ra.
Trương Minh thấy cậu không trả lời được, tiếp tục nhấn mạnh trọng tâm, “Dù sao chuyện tình cảm gút mắt cũng không liên quan tới em. Khưu Nhiên Dĩnh ai cũng không thích, chỉ muốn chuyên tâm học hành, cho nên em đừng can thiệp vào chuyện này nữa, biết chưa?”
Cố Kỳ Nam nhanh chóng gật đầu.
Trương Minh bổ sung thêm, “Hai ngày Thứ Năm, Thứ Sáu là kì thi tháng, em chuẩn bị cho tốt. Thi xong thầy muốn xem thành tích của em, nếu chỉ vì chút chuyện hư hỏng này mà ảnh hưởng tới điểm thi, vậy thì đừng mong thầy giữ nguyên chỗ ngồi.”
Cố Kỳ Nam xây xẩm mặt mày.
________________________
(2) Nguyên văn 紫米糕:
//