Phiên ngoại phỏng vấn hai ngôi sao nhỏ.
Người dẫn chương trình: Bạn có cao từ khi còn nhỏ không?
Thịnh Tinh Hà: Đúng rồi, từ khi học tiểu học đã ngồi ở hàng cuối cùng rồi, cho đến khi bước chân vào đội điền kinh mới gặp được bạn cùng lớp cao hơn tôi.
Hạ Kỳ Niên: Khi tôi còn nhỏ cũng không cao, tới trung học cơ sở mới bắt đầu nhổ giò, lớn nhất là một năm kia cao hơn đến khoảng 8cm, còn nhớ mùa xuân mua cái quần mới, kết quả đến mùa thu lại không thể mặc nữa, cổ chân lộ ra một đoạn lớn.
Thịnh Tinh Hà: Cổ chân lộ ra không phải rất thịnh hành sao?
Hạ Kỳ Niên: Ha ha ha ha, khi đó còn chưa có thịnh hành kiều này.
Người dẫn chương trình: Năm nay cao bao nhiêu?
Hạ Kỳ Niên: Cao 1m98, đàn anh tôi vẫn cao 1m92 như cũ, ha ha ha ha ha!
Thịnh Tinh Hà liếc mắt nhìn cậu: Nhiều chuyện.
Người dẫn chương trình: Khi nào thì bạn thích nhảy cao? Đã bao nhiêu năm rồi?
Thịnh Tinh Hà: Sơ nhất*, khi đó mười hai tuổi, bây giờ đã mười tám năm.
*Sơ nhất: năm đầu của trung học cơ sở, tương đương lớp bảy bên mình.
Hạ Kỳ Niên: Không phải anh mới mười tám tuổi sao?
Thịnh Tinh Hà: Đúng, mười tám, anh còn có thể nhảy thêm vài năm nữa ha ha ha.
Hạ Kỳ Niên: Tôi bắt đầu luyện nhảy cao từ khi học đại học, đến bây giờ...!(bấm ngón tay) cũng được sáu bảy năm rồi.
Thịnh Tinh Hà: Trí nhớ gì, lúc anh hai mươi bảy tuổi quen biết em, lúc đó em mới luyện được có một năm, bây giờ anh ba mươi rồi, em tự tính toán lại xem mấy năm?
Hạ Kỳ Niên: Hơn năm năm ha ha ha, có lẽ bởi vì nhàm chán, cảm giác luyện tập rất lâu.
Người dẫn chương trình: Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc giữa chừng chưa?
Thịnh Tinh Hà: Cái đó thì đương nhiên là có.
Vào lúc chân bị thương phải làm phẫu thuật và trong thời khắc bị cấm thi đấu.
Vết thương ở chân cứ tái phát đi tái phát lại, nhưng vẫn có một niềm tin mạnh mẽ hơn giúp tôi kiên trì.
Tôi nhớ lần đầu tiên phẫu thuật, bác sĩ khuyên tôi không nên tiếp tục theo môn nhảy cao nữa, huấn luyện viên cũng nói có thể sắp xếp công việc khác cho tôi, nhưng tôi không có một chút cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng nào cả.
Khi bác sĩ chính thông báo rằng vết thương chân của tôi phục hồi rất tốt và có thể tiếp tục nhảy cao là trái tim tôi nhảy nhót, tôi biết, tôi vẫn còn thích nhảy cao, muốn nhảy cao.
Tâm lý của năm đầu tiên bị cấm thi đấu cũng tương đối khó chịu, có chút sợ hãi về sự không chắc chắn trong tương lai, khi đó huấn luyện viên của tôi đã luôn khuyến khích tôi, an ủi tôi.
Lần sụp đổ cuối cùng là ngay trong một trận đấu.
Hạ Kỳ Niên quay sang nhìn anh: Có phải lần đó ở nước ngoài không?
Thịnh Tinh Hà gật gật đầu: Đó là lần đầu tiên tôi té ngã trên sân đấu, lúc đó đau đến nỗi tôi đã không thể đứng dậy khỏi tấm nệm được, giống như bị người ta dùng kim châm vào tất cả thần kinh vậy, não thiếu oxy, tôi không mở được mắt, chỉ cảm thấy nước mắt không khống chế được mà chảy ra ngoài, tôi rất sợ cảm giác đau đớn đó, cả đời này cũng không muốn cảm nhận nó lần thứ hai.
Hạ Kỳ Niên: Cho nên lúc đó anh bị PTSD.
Người dẫn chương trình cũng hơi há miệng, kinh ngạc nói: Di chứng chấn thương sao? Điều này có thể gây tác động rất lớn tới tâm lý.
Thịnh Tinh Hà: Vâng, theo hiểu biết của tôi thì rất nhiều ngôi sao NBA đều bị bệnh, chủ yếu là cần phải vượt qua các vấn đề tâm lý, vết thương tâm lý khó chữa lành hơn vết thương cơ thể nhiều.
Người dẫn chương trình: Đúng vậy, sau đó thì phụ thuộc vào thuốc hay là...?
Thịnh Tinh Hà: Đều có cả, quan trọng nhất vẫn là Niên Niên đề xuất huấn luyện đổi chân, tôi đổi chân nhảy chính là vào năm đó.
Người dẫn chương trình gật đầu: Khó trách ai cũng nói hai người tình cảm sâu sắc, còn Tiểu Niên thì sao? Bạn đã bao giờ có ý định từ bỏ chưa?
Hạ Kỳ Niên: Tạm thời còn chưa có, chỉ cần đàn anh còn ở đây thì tôi khẳng định cũng còn kiên trì ha ha ha.
Thịnh Tinh Hà: Cái gì mà tôi còn ở đây, tôi không ở đây thì còn có thể đi đâu?
Hạ Kỳ Niên: Ý em là, chỉ cần anh không giải nghệ thì em sẽ không bỏ cuộc, anh mà giải nghệ rồi thì em không có mục tiêu nữa.
Thịnh Tinh Hà: Em trai, hai chúng ta cùng một đội, em lại lấy anh làm mục tiêu hả? Em có thể nhìn xa hơn một chút đi.
Hạ Kỳ Niên: Ai, anh là người một chút cũng không có độ ấm, ý em là, em hy vọng anh vẫn luôn ở trong đội, đừng giải nghệ, em luyến tiếc.
Thịnh Tinh Hà: Biết rồi.
Hạ Kỳ Niên: Ha ha.
Người dẫn chương trình: Đã tham gia nhiều trận đấu như vậy rồi, có trận nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất không?
Thịnh Tinh Hà: Trên thực tế, tất cả đều rất sâu sắc, mỗi trận đấu dù thắng hay thua thì đều có thu hoạch cả.
Hạ Kỳ Niên: Cứng nhắc quá, ấn tượng sâu sắc nhất của em là khi đại học tham gia giải điền kinh đội tuyển tỉnh, đó là lần đầu tiên anh xem em thi đấu, em đã giành được vị trí thứ nhất.
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà nhếch lên, chóp tai ửng đỏ.
Người dẫn chương trình: Có người hâm mộ hỏi, khi tâm trạng xấu thì làm thế nào để giải quyết?
Thịnh Tinh Hà: Tập thể dục, giải phóng endorphin rồi sẽ tạo ra một cảm giác dễ chịu, hàng ngày, nhảy dây hay chạy đều được.
Hạ Kỳ Niên: Tôi thường ăn uống, ăn no thì không sao nữa.
Thịnh Tinh Hà: Em giống y như con nít ấy.
Hạ Kỳ Niên: Vậy nếu ăn uống và tập thể dục có hiệu quả giống nhau thì anh chọn thế nào?
Thịnh Tinh Hà bất đắc dĩ thỏa hiệp: Vậy thì ăn đi.
Người dẫn chương trình: Bên này còn có fan hỏi, nếu ra ngoài thi đấu, thích nhất là ở cùng đồng đội nào.
Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên liếc nhau, cùng nhau cười ra tiếng.
Người dẫn chương trình: Tại sao?
Thịnh Tinh Hà: Em ấy không ồn ào, đội của tôi mà thân thiện nhiều rồi đều hô hào đánh nhau gì đó.
(Nhanh chóng che miệng) Ài, tôi không nói sai đâu, trên thực tế, họ cũng rất ngoan, tất cả đều thích sạch sẽ, cũng thường chịu tắm lắm, và hầu hết đều là độc thân...
Hạ Kỳ Niên: Chủ yếu là do tôi siêng năng.
Đồng tử Thịnh Tinh Hà phóng đại.
Hạ Kỳ Niên: Có thể giặt quần áo vớ cho anh hay gì đó.
Thịnh Tinh Hà: Ừm...
Người dẫn chương trình: Bình thường thì ngoài nhảy cao, còn theo dõi môn nào nữa không?
Thịnh Tinh Hà: Thi đấu điền kinh, bơi lội, vân vân, tất cả đều rất thú vị, tôi đã từng có ước mơ trở thành một vận động viên chạy nước rút.
Hạ Kỳ Niên: Tôi thích xem bóng, bóng bàn hay gì đó.
Thịnh Tinh Hà cười to: Vậy còn cần xem à, không phải quán quân đều đã dự đoán được trước rồi sao?
Hạ Kỳ Niên: À, vâng, vì vậy em chỉ xem các cuộc thi quốc gia thôi, các cuộc thi quốc tế cũng không có gì phải lo lắng hết.
Người dẫn chương trình: Sở thích của cả hai là gì?
Thịnh Tinh Hà: Nhảy cao.
Hạ Kỳ Niên: Vô nghĩa, cô ấy hỏi nhất định là sở thích ngoại trừ nhảy cao ra.
Thịnh Tinh Hà: Vậy thì...!Đọc sách đi.
Hạ Kỳ Niên: Không phải ngủ à?
Thịnh Tinh Hà: Sở thích này không thể nói ra ngoài.
Hạ Kỳ Niên: Ban đầu tôi muốn nói là ăn, nhưng bây giờ thay đổi rồi, tôi thích nấu ăn, du lịch, nhiếp ảnh.
Thịnh Tinh Hà cười điên cuồng: Không phải đều là ăn uống vui chơi à.
Người dẫn chương trình: Những người thường xuyên cần phải đi ra nước ngoài thi đấu như các bạn, chắc chắn sẽ có rất nhiều thời gian phải ngồi trên máy bay, các bạn làm gì để giết thời gian?
Thịnh Tinh Hà: Nghe nhạc, đọc sách điện tử trong một thời gian, trò chuyện với đồng đội bên cạnh.
Hạ Kỳ Niên: Ngủ, nhưng cũng phải xem ngồi cùng ai.
Người dẫn chương trình: Vậy nếu đó là đàn anh của cậu thì sao?
Hạ Kỳ Niên: Vậy khẳng định là không ngủ được.
Người dẫn chương trình: Tại sao?
Hạ Kỳ Niên gãi gãi đầu: Anh ấy sẽ nói chuyện phiếm với tôi, sau đó tán gẫu mãi đến khi tới nơi.
Người dẫn chương trình: Hãy vạch trần một thói quen xấu của nhau.
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một hồi lâu, Hạ Kỳ Niên giành trước: Anh ấy không có thói quen xấu gì, đều rất tốt.
Thịnh Tinh Hà: Em nói như vậy thì anh không thể nói em có thói quen xấu gì rồi, không thì có vẻ như anh rất xấu xa.
Hạ Kỳ Niên cười to: Không, anh muốn nói thì cứ nói, em sẽ không tức giận đâu.
Thịnh Tinh Hà một lần nữa rũ mắt suy nghĩ: Không kiềm chế cảm xúc.
Người dẫn chương trình: Có thần tượng nào không?
Thịnh Tinh Hà: Không.
Hạ Kỳ Niên: Mã Long, tôi cũng rất muốn grand slam ha ha ha ha ha, huy chương và cúp được đặt đầy tủ trong nhà.
Thịnh Tinh Hà: Em đúng là tham thật đấy.
Hạ Kỳ Niên cười càng vui vẻ: Em không thể có ước mơ sao?
Người dẫn chương trình: Trong cuộc thi, bạn có mang theo vài vật dụng nhỏ đặc biệt nào không?
Thịnh Tinh Hà giơ tay lên: Dây đeo, đã đeo thành thói quen rồi, tháo xuống sẽ cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Người dẫn chương trình: Sợi dây đeo tay đến từ đâu vậy, bạn gái tặng?
Thịnh Tinh Hà: Hạ Kỳ Niên tặng.
Người dẫn chương trình: Có ý nghĩa gì không?
Hạ Kỳ Niên: Không có ý nghĩa gì ha ha ha ha ha, tùy tiện mua thôi, bởi vì lúc ấy nhìn thấy nhãn dán, một sợi tên là Tinh Hà, cảm thấy thích hợp với anh ấy nên liền mua, tôi cũng có một sợi này.
Người dẫn chương trình: Bạn có bị mất ngủ trước trận đấu không?
Thịnh Tinh Hà lắc đầu: Quá mệt mỏi nên sẽ không mất ngủ đâu, chỉ có thiếu ngủ thôi.
Người dẫn chương trình: Bạn thích làm gì trong thời gian nghỉ ngơi?
Thịnh Tinh Hà: Ăn, ngủ, đi du lịch, gần đây trong nhà có nuôi một con mèo, phải xúc phân cho nó, cho nó ăn gì đó.
Hạ Kỳ Niên: Chúng tôi ở chung, bình thường anh ấy làm gì thì tôi liền làm cái đó.
Người dẫn chương trình: Chơi trò chơi gì?
Thịnh Tinh Hà: Nông trại vui vẻ, đấu địa chủ.
Hạ Kỳ Niên: Tôi thì cao cấp hơn một chút, Pubg mobile.
Thịnh Tinh Hà: Cao cấp ở đâu?
Hạ Kỳ Niên: Hai tay, cao cấp hơn trò chỉ cần một tay của anh.
Thịnh Tinh Hà: Anh còn chơi đua xe mà.
Người dẫn chương trình: Cuộc sống bình thường có cảm giác nghi lễ không?
Thịnh Tinh Hà: Tôi không có, em ấy thì có cảm giác nghi lễ, ăn uống đều chú ý.
Người dẫn chương trình: Sau nhiều năm huấn luyện, tâm lý có gì thay đổi không?
Thịnh Tinh Hà: Bước đầu là để kiếm tiền, sau đó là danh dự, danh dự của trường, danh dự của đội tỉnh, và sau đó là danh dự của đội tuyển quốc gia, khi bạn thông qua những nỗ lực không mệt mỏi để đổi lấy một huy chương vàng, sự hài lòng đó không thể thay thế được bằng tiền hay bất cứ điều gì khác.
Mấy năm nay, vẫn luôn bị thương bệnh quấy nhiễu, thứ tôi theo đuổi đã không còn là vinh dự trong mắt mọi người nữa, mà là một loại công nhận của tôi đối với chính mình, tôi có thể dũng cảm thêm một chút, tiến bộ thêm một chút, đối với tôi mà nói đều quá trân quý.
Hạ Kỳ Niên: Tôi...!Vẫn còn trong giai đoạn đấu tranh cho danh dự của đội tuyển quốc gia.
Người dẫn chương trình: Đào tạo rất nhàm chán, vậy trong cuộc sống hàng ngày thì là đau đớn nhiều hơn hay hạnh phúc nhiều hơn?
Thịnh Tinh Hà: Có thể làm những gì mình thích, đây đã là một điều may mắn rồi, đau đớn cũng không đáng nhắc đến.
Có thể có rất nhiều khán giả vì nhiều lý do khác nhau mà không thể theo nghề nghiệp yêu thích của họ; hoặc là tạm thời còn chưa tìm được nghề nghiệp mà mình yêu thích đến có thể sẵn sàng trả giá bằng tất cả, vì vậy rất khó để biết được tâm trạng của vận động viên chúng tôi.
Trong thực tế, đau đớn sẽ được chuyển đổi thành năng lượng, chúng tôi chịu áp lực, không cam lòng, nhục nhã, hoặc đau đớn, trên sân đấu sẽ được giải phóng ra, trở thành nguồn năng lượng cuối cùng của chúng tôi.
Hạ Kỳ Niên: Trước mắt mà nói, tôi may mắn hơn đàn anh của tôi rất nhiều, cũng không có gì để oán giận, cuộc sống mà, mọi người thật ra đều không dễ dàng, cứ cố gắng làm tốt chuyện trước mắt, đừng để tương lai mình hối hận là được.
Người dẫn chương trình: Mục tiêu tiếp theo là gì?
Thịnh Tinh Hà: Chuẩn bị cho Thế vận hội Olympic, tốt nhất là có thể lấy một thứ hạng hay gì đó.
Hạ Kỳ Niên: Tôi cũng vậy, để đội tuyển quốc gia của chúng ta nở mày nở mặt.
Người dẫn chương trình: Vậy cuối cùng có lời gì muốn gửi đến khán giả không?
Thịnh Tinh Hà: Thân thể quan trọng nhất.
Hạ Kỳ Niên: Hãy nhớ xem chúng tôi thi đấu.
Khủng Long Ngàn Thước: Cảm ơn mọi người nhiều
_ Hoàn toàn văn _
Lời cuối cùng: Vậy mà đã hoàn được rồi huhu.
Thật sự rất cảm ơn mọi người đã chờ đợi quãng thời gian qua, hi vọng mọi người sẽ thích bộ truyện này.
Nếu có chỗ nào thấy không hợp lý, hãy cmt báo lại cho bọn mình biết nhé.
Yêu mọi người..