Tui Giỏi Để Tui Lên

Ghen.

Anh Đinh đặt vé máy bay quay về Thượng Hải vào lúc mười một giờ sáng, chín giờ sáng hôm sau mọi người đã bị anh Đinh đánh thức bằng Call điện thoại.

Giản Nhung cảm thấy như có quả cân treo trên mắt mình, ngay cả đánh răng cũng nhắm mắt.

Lúc đánh răng xong cậu còn đứng ngủ vài giây, mãi đến khi bọt kem đánh răng cay khiến cậu không thể không nhổ ra.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lộ Bá Nguyên đứng dựa bên cạnh, buồn cười nhin mình.

Giản Nhung cầm bàn chải đánh rằng vừa rửa xong: “Em xong ngay.”

“Ừa, anh đi thu dọn hành lý.”

Lộ Bá Nguyên dứt lời, tiến tới cúi đầu xuống hôn cậu một cái.

Tuy rằng bình thường trong gaming house cũng sẽ lén hôn, nhưng vừa mới tỉnh lại thì là lần đầu tiên.

Giản Nhung tỉnh ngủ hơn phân nửa khi vẫn giữ tư thế cầm bàn chải.

Trước khi Lộ Bá Nguyên đi ra ngoài bỗng nhớ gì đó, quay đầu lại nói: “Tối qua Tiểu Bạch vào phòng một chút.”

Giản Nhung không để tâm, cúi đầu rửa mặt: “Lúc nào?”

“Khi em đang ôm cổ của anh.”

“À.”

Lộ Bá Nguyên ra khỏi phòng tắm chưa được mấy nước, bên trong vang lên tiếng ầm có thứ gì đó rơi xuống đất, theo đó là tiếng bước chân hoảng loạn.

Giản Nhung đứng ở cửa phòng tắm, cằm nhỏ nước: “Em… ôm anh…sau đó làm gì?”

Lộ Bá Nguyên nói: “Khi anh hôn em.”

Giản Nhung: “…”

Giản Nhung rửa mặt xong đi ra, Lộ Bá Nguyên đã giúp cậu thu dọn hàng lý xong rồi, chỉ ở hai đêm, tất cả mọi người không mang gì nhiều, thu dọn cũng rất nhanh.

Anh Đinh sợ lỡ chuyến bay, thúc dục mấy lần trong nhóm chat, điện thoại của hai người vang lên không ngừng.

Giản Nhung cướp hai cái vali trong tay của Lộ Bá Nguyên, khi mở cửa định đi ra thi không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Hôm qua cậu ta uống nhiều như vậy…Có thể là uống đến say khướt rồi không nhớ gì không?”

Lộ Bá Nguyên nín cười: “Có thể.”

Xuống lầu trả thẻ phòng cho nhân viên, Giản Nhung theo Lộ Bá Nguyên lên xe của đội, vừa lên xe đã trông thấy Tiểu Bạch với vẻ mặt tiều tuỵ ngồi dựa vào ghế.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bạch mở mắt nhìn thoáng quá.

Sau đó mím môi, chớp mắt, ánh mắt vẫn luôn lướt trên hai người họ, như là nhớ ra gì đó, vẻ mặt tò mò và bức rứt, muốn nói lại thôi, cái mông vẫn không yên di tới di lui.

Vẻ mặt viết “Đương nhiên tôi không mất trí nhớ rồi thậm chí bắt đầu hoảng sợ nhưng lại háo hức nhớ lại ký ức của đêm qua ”.

Giản Nhung đang do dự có nên giúp Tiểu Bạch vì mấy trí nhớ hay không thì Lộ Bá Nguyên ở phía trước đã ngoảnh đầu lại nắm lấy cổ tay của cậu, dắt cậu về chỗ ngồi.

Xe chạy về hướng sân bay, Giản Nhung không còn buồn ngủ, mở mắt nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài cửa xe.

“Lát nữa tới sân bay thì nhớ đeo khẩu trang các thứ vào.” Anh Đinh phá vỡ sự im lặng: “Có mấy người phỏng vấn đã liên hệ với anh, đều là phỏng vấn chính thức không từ chối được, có điều đều hẹn cho các cậu vào cuối tuần rồi, mấy ngày nay mấy đứa nghỉ ngơi cho tốt… Đương nhiên đừng chơi quá trớn.”

Viên Khiêm trả lời đã biết.

Anh Đinh quay đầu lại nhìn lướt qua, nhìn thấy vẻ mặt đầy tinh thần của Tiểu Bạch, anh nhướng mày ngạc nhiên hỏi: “Cậu còn đau đầu không?”

Tiểu Bạch cố ép mình để cứu vãn tôn nghiêm: “Không đau, tối qua em có uống nhiều đâu.”

“Thôi đi, đã uống thành lợn chết rồi, còn ầm ĩ nhất định phải ngủ chung phòng với Giản Nhung,” Anh Đinh nói: “Cũng là Pine chăm cậu đó.”

Tiểu Bạch: “…”

Rõ ràng cách một cái đệm nhưng cậu vẫn cảm thấy ánh mắt âm u truyền đến từ phía sau.

Nhớ lại cảnh tối qua, Tiểu Bạch vẫn cảm thấy rất chấn động.

Tuy rằng trong môi trường công việc của họ đều toàn là con trai, nhưng chuyện này thật sự cậu ta gặp lần đầu, đối tượng lại là hai đồng đội của mình…

Thần kỳ chính là, cảnh kia gây cảm xúc chấn động rất lớn với cậu, nhưng lại không cảm thấy ghê tởm, trái lại có sự bừng tỉnh “Thì ra là thế”.

Một hủ sữa chua được đưa qua là nhãn hiệu mà bình thường cậu thích nhất.

Tiểu Bạch quay đầu lại: “Ở đâu thế?”

Pine không nhìn cậu, chỉ lên tiếng nói: “Trước khi lên xe, mua ở cửa hàng tiện lợi.”

Tiểu Bạch nhìn chăm chú sườn mặt của Pine vài giây, nén xuống suy nghĩ muốn hỏi đối phương nghĩ thế nào về vấn đề này, cúi đầu cắn ống hút hút một ngụm.

Pine: “Cầm.”

“Không.” Tiểu Bạch nuốt sữa chua xuống: “Ăn sáng còn hơi no.

Tui uống một miếng thôi, còn lại ông uống đi.”

Anh Đinh bỗng nhiên sựt nhớ, lại ngoảnh đầu lại: “Tuy hỏi cái này hơi thừa…Tiểu Lộ, ngày mai sinh nhật của cậu có mở live stream không?”

Giản Nhung vốn đang chống cằm nhìn thành phố ở bên ngoài cửa xe, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, sau đó ngạc nhiên quay đầu lại.

Lộ Bá Nguyên đang dựa vào ghế ngủ bù, không mở mắt ra: “Không mở.”

Anh Đinh lẩm bẩm một câu “Anh biết rồi”.

Anh Đinh vừa mới thu mắt lại thì áo của Lộ Bá Nguyên đã bị nắm lấy.

Sau khi Giản Nhung xác nhận ngày của hôm sau, ngạc nhiên nói: “Ngày mai 29 tháng 4.”

Lộ Bá Nguyên: “Hả?”

Giản Nhung ngỡ ngàng: “Sinh nhật của anh…Không phải là ngày 8 tháng 5 sao?”

Lộ Bá Nguyên khẽ nhướng mày: “Nghe ở đâu đó.”

“Baidu.”

Lộ Bá Nguyên gật đầu, sau đó nói: “Cái đó sai.”

“…”

Sinh nhật của Lộ Bá Nguyên chưa bao giờ mở live stream, trước đây Giản Nhung cũng sẽ không quan tâm hoạt động Goods sinh nhật, cho nên nếu cậu muốn biết sinh nhật của Lộ Bá Nguyên thì cách duy nhất có thể nghĩ đến chính là tra tên mạng.

Không ngờ lại là kết quả sai.

Kế hoạch của Giản Nhung hoàn toàn bị đảo lộn, người hôm qua vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh trong buổi phỏng vấn hơn một triệu người xem lúc này lại có vẻ mặt bối rối không biết nên làm thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Giản Nhung, Lộ Bá Nguyên vỗ vỗ vào đầu của cậu, nịn cười an ủi: “Anh không tổ chức những thứ này.”

Lộ Bá Nguyên quả thực không tổ chức, chỉ là hàng năm anh Đinh đều sẽ mua bánh kem về, vào ngày sinh nhật không có huấn luyện thi đấu, Lộ Bá Nguyên cũng sẽ mời mọi người ra ngoài đến quán ăn.

Nhưng Giản Nhung không cảm thấy được an ủi, sau khi biết được ngày mai là sinh nhật của Lộ Bá Nguyên, cậu vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, tin nhắn của Wechat cứ rung lên, mãi đến khi lên máy bay, loa phát thanh bảo hành khách tắt điện thoại, Giản Nhung mới chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi bỏ vào túi.

Tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi tốt, lên máy bay ngủ được một giác, về gaming house lại ngủ tiếp.

Lộ Bá Nguyên không cảm thấy buồn ngủ, anh thu dọn qua loa hành lý, sau khi thay trang phục thường ngay mới gõ cửa phòng bạn trai

Gõ hai lần không thấy ai trả lời, Lộ Bá Nguyên còn tưởng cậu đang ngủ.

“Tiểu Nhung đi ra ngoài rồi.” Thím đang định đến ban công phơi đồ, thấy cảnh này nên lên tiếng nhắc nhở.

Lộ Bá Nguyên nhướng mày: “Đi lúc nào vậy ạ?”

“Đến một hồi là đi rồi, thím bảo cậu ấy thay đồ đi để thím giặt, cậu ấy còn không chịu.” Thím cười cười: “Nói là có hẹn với bạn, rất vội.”

Lộ Bá Nguyên gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi.”

Mới đánh xong một trận thi đấu lớn, lại được nghỉ hai ngày, nếu đổi thành người khác cũng không tình nguyện đụng đến máy tính.

Lộ Bá Nguyên tiện tay gửi tin nhắn cho Giản Nhung, lấy Switch sắp biến đóng bụi từ trong ngăn kéo của phòng khách, kết nối với TV và bắt đầu chơi game một người.

Mãi đến khi các đồng đội khác tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn ngồi chơi game moblie hay nói chuyện trên sô pha, Lộ Bá Nguyên mới nhận được tin nhắn trả lời.

【R: Đi đâu vậy?】

【Nhờ Ung: Tìm bạn.】

【Nhờ Ung: Trước đó điện thoại bị hết pin rồi…】

“Đội trưởng…đội trưởng?”

Lộ Bá Nguyên vừa mới gõ hai chữ đã bị Viên Khiêm cắt ngang, anh ngẩng đầu lên: “Hửm.”

“Đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, ăn cơm xong thì đến quan bar, cậu đi cùng không?” Viên Khiêm cười hì hì nói: “Đi với bạn gái anh, cô ấy dẫn theo mấy chị em của cô ấy theo, anh còn hẹn với đám anh Đại Ngưu… Nếu không thì cậu hẹn người yêu của cậu cùng đến đi?”

Lời vừa dứt, Tiểu Bạch đang chơi game trên điện thoại khựng lại.

Người yêu của ảnh… Người yêu của ảnh vẫn ở đây.

Viên Khiêm nói tiếp: “Được rồi, có nên gọi thêm Giản Nhung không? Tuổi của cậu ấy cũng không nhỏ lắm nhỉ? Nhắc tới mới nhỏ, sao cậu ấy còn chưa về nữa.”

Tiểu Bạch: “Mười tám tuổi mà nhỏ? Anh, lần đầu tiên anh đến quán bar cỡ mười tám không?”

Viên Khiêm trả lời thành thật: “Không.

Anh gọi điện cho cậu ấy chút…”

Pine ngắt lời anh: “Không cần hỏi nữa.”

Cậu giơ điện thoại lên lắc lư một chút, trên đó là một tin Weibo vừa mới đăng: “Cậu ấy đang ở Ninh Ba.”

Lộ Bá Nguyên trả lời Giản Nhung một cậu “Được”, sau đó mới tìm đến Weibo mà Pine nói.

Họ không có theo dõi Thạch Lưu, nhưng Giản Nhung vừa mới nhấn like Weibo kia, cho nên Weibo này cũng xuất hiện ở trang đầu của họ.

【Thạch Lưu Star TV: Soft đỉnh quá [Quá vui] [Ảnh chụp chung] Cảm ơn nhà vô địch đã chiêu đãi món tráng miệng.】

Định vị của Weibo hoá ra ở Ninh Ba.

Trong ảnh chụp, người mà Lộ Bá Nguyên đã đợi cả buổi chiều đang ngồi đối diện Thạch Lưu, thậm chí cậu vẫn còn đang mặt đồng phục của đội, mang theo mũ Goods của Lộ Bá Nguyên.

Trên bàn là bánh ngọt rực rỡ sắc màu, trên bánh kem có trái tim có ngôi sao, nhìn đã thấy rất ngọt.

Phía dưới Weibo có hơi hai trăm bình luận, mấy cái đầu Thạch Lưu đều trả lời.

【Thật nhớ ngày hai người cùng đánh đôi, khoảng thời gian đó mỗi ngày tui xem live stream cảm thấy rất vui đó.】

【Thạch Lưu Star TV trả lời: Tui cũng nhớ vô cùng, ha ha】

【Lúc nào mới có thể thấy hai người cùng chơi game với nhau!!】

【Thạch Lưu Star TV trả lời: Vừa mới hỏi Tiểu Nhung, cậu ấy nói trở về lúc rảnh sẽ sắp xếp!】

【Tui còn tưởng Soft đánh chuyên nghiệp rồi sẽ không liên hệ với ông chứ.】

【Thạch Lưu Star TV trả lời: Sao có thể chứ! Hai chúng tui vẫn thường tám với nhau mà, đừng nói tầm bậy nha.】



“Cậu ấy vừa mới đánh Chung kết về, vừa mới xuống máy bay không ngủ cũng không thay đồng phục, đã chạy thẳng đến Ninh Ba rồi?!” Viên Khiêm ngạc nhiên, nói đùa: “Quan hệ của hai người đó thân thiết ghê.”

Tiểu Bạch thót tim, nhanh liếc mắt về phía anh của cậu, nói: “Bình thường, không phải là bạn bè bình thường sao.”

Viên Khiêm lắc đầu: “Chắc chắn còn hơn thế, anh về gaming house mệt đến mức không có sức nhắn tin cho vợ của anh nữa là, ngã đầu xuống là ngủ.”

Tiểu Bạch: “…”

Lộ Bá Nguyên thả điện thoại xuống rồi ngồi xuống sô pha cầm lấy tay cầm điều khiển tiếp tục chơi game.

Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh cậu nện Boss rầm rầm xuống đất, yên lặng nhích qua phía Pine một chút.

Viên Khiêm: “Vậy đội trưởng…”

“Em không đi đâu.” Lộ Bá Nguyên nói lạnh đạm: “Mọi người chơi đi.”

Mọi người rời đi, gaming house chỉ còn lại Lộ Bá Nguyên.

Lộ Bá Nguyên làm hai nhiệm vụ, lại cảm thấy nhàm chán nên tắt TV.

Trên điện thoại có rất nhiều dòng thông báo, đều là tin tức về chiến đội họ, trên đường trở về phòng Lộ Bá Nguyên xem lại hai lần, vào phòng xong trực tiếp tắt màn hình ném điện thoại lên giường.

Anh lấy máy tính bảng từ trong ngăn kéo ra, tiếp tục xem tiếp live stream phát lại mà trước đó anh chưa xem xong.

Trước đó Thạch Lưu nói không sai, đúng là cậu ta đã giúp Giản Nhung rất nhiều khi cậu mới live stream.

Trong live stream phát lại của Giản Nhung cứ cách mấy video thì có đoạn ngắn đánh đôi với Thạch Lưu, Thạch Lưu còn giúp Giản Nhung trong phát trực tiếp, lúc đó tính cách của Giản Nhung dè dặt hơn so với bây giờ, sẽ xoa xoa mũi, sau đó cảm ơn Thạch Lưu.

Lộ Bá Nguyên xem một cách trầm mặc, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét kích động của họ vì một pha quét sạch, lông mi sẽ khẽ nhíu lại sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Mãi đến khi máy tính bảng xuất hiện thông báo pin thấp, Lộ Bá Nguyên mới hoàn hồn từ trong những video, ngước mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.

Anh không biết đụng phải tắt âm điện thoại lúc nào, trên đó có rất nhiều tin, Lộ Bá Nguyên xem qua hết nhưng không có của Giản Nhung.

Anh nặng nề thở ra một hơi, đem máy tính bảng đi sạc pin.

Sau đó anh nghe tiếng gõ cửa.

Rất khẽ, hơn nữa là hai tiếng, như là sợ mình đang ngủ, xong đó không gõ nữa, nhưng nhìn qua khe cửa, người vẫn chưa đi.

Nhớ tới video của Tiểu Bạch gửi lên nhóm chat hai phút trước, Lộ Bá Nguyên ném điện thoại xuống giường đi ra mở cửa.

Giản Nhung mặc đồng phục của đội đứng ở ngoài cửa, mũ được cậu xách trên tay, tóc gần như bị ép cả ngày rối tựa như vừa mới đánh nhau với Trang Diệc Bạch một trận.

Nhìn thấy anh, đôi mắt của Giản Nhung sáng rực lên.

“Em nghĩ anh ngủ rồi.”

“Sắp.” Lộ Bá Nguyên nhìn tóc của cậu: “Sao lại về rồi? Chẳng phải tàu cao tốc không có chuyến sao?”

“Đi xe, khi đi cũng không ngồi tàu cao tốc, có nhiều người nghỉ lễ quốc tế lao động…” Giản Nhung dừng một chút: “Sao anh biết em đến vùng khác?”

Qua vài giây, cậu lại hỏi: “…Sao anh biết không có tàu cao tốc?”

Bởi vì Lộ Bá Nguyên vốn định đến Ninh Ba tìm người, sau đó phát hiện ngày 1/5 nghỉ lễ, ngay cả ghế hạng hai cũng không có.

“Nhìn thấy Weibo của Thạch Lưu.” Lộ Bá Nguyên chỉ trả lời một câu hỏi: “Đi Ninh Ba làm gì thế?”

Giản Nhung bỗng nhiên nhớ đến chuyện quan trọng, cậu thoáng nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm hơn mấy phút rồi.

Giản Nhung đưa túi trên tay qua.

Lộ Bá Nguyên chỉ lo nhìn tóc của cậu, giờ mới phát hiện trên tay cậu còn cầm mấy thứ.

Trên bao bì là nhãn hiệu đắc tiền nào đó, Lộ Bá Nguyên nhận lấy, nói: “…Để mua cái này?”

“Xem vậy đi, mấy hôm trước Thạch Lưu ra nước ngoài chơi, em bảo cậu ấy mua.” Giản Nhung giải thích: “Vốn nghĩ mấy ngày nữa cậu ấy đến Thượng Hải thuận tiện mang đến cho em… Nhưng em tính sai ngày.”

Cho nên cậu vừa đến gaming house đã tức tốc ra ngoài, không mua được vé tàu cao tốc, chỉ có thể ngồi xe đến, sau khi đến rồi còn vội vàng uống trà chiều với Thạch Lưu coi như cảm ơn.

Hầu kết của Lộ Bá Nguyên trượt lên xuống: “Sao không nói cho anh biết, anh lái xe chở em đi.”

Giản Nhung khẽ mỉm cười: “Trước khi tặng quà đều phải bí mật mà phải không?”

Lộ Bá Nguyên cúi đầu “ừm”: “Đi xe qua đó phải mất bao lâu?”

“Hơn ba tiếng.” Giản Nhung nói: “Tài xế nói vốn không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng lễ 1/5, trên cao tốc nhiều người.”

Hôm qua mới đánh bốn ván đấu đầy áp lực, còn cược uống rượu với Tiểu Bạch, sáng nay đánh răng buồn ngủ đến không mở mắt ra được, sau đó ngồi xe cả đi lẫn về mất gần bảy tiếng để mua quà cho anh…

Lộ Bá Nguyên hít sâu một hơi trong im lặng, vẫn không nhúc nhích nhìn Giản Nhung.

Không bỏ lỡ sinh nhật của bạn trai, Giản Nhung thở phào, toàn thân thả lỏng rất nhiều.

Cậu dựa vào bản lề, nói: “Anh mở ta xem có thích không, em… chưa từng tặng quà cho ai cả.”

Lộ Bá Nguyên nói: “Chưa tặng quà cho Thạch Lưu hả?”

Không biết tại sao anh đột nhiện đề cập đến Thạch Lưu, Giản Nhung sửng sốt rồi trả lời: “Tặng rồi, quà tặng của kênh live stream…Có tính không?”

Lộ Bá Nguyên vừa cảm thấy mình thật nhỏ mọn, vừa cong môi lên.

Anh mỉm cười, không mở túi: “Nếu như anh nói không thích thì làm sao.”

Sắc mặt của Giản Nhung bỗng nhiên trầm xuống, mí mắt cụp xuống thành một người không nên chọc: “Vậy thì đưa cho em…”

Lộ Bá Nguyên cười cúi đầu sáp tới, lời của Giản Nhung biến mất giữa môi và răng.

Phản ứng đầu tiên của Giản Nhung là họ đang đứng ngoài cửa, vừa đưa tay chạm vào vai của Lộ Bá Nguyên, mới chợt nhớ những người khác đã đến quán bar rồi.

Giờ khắc này, gaming house chỉ có bọn họ.

Lộ Bá Nguyên không nặng không nhẹ khẽ cắn môi dưới của cậu, ngón tay của Giản Nhung khẽ run lên, tay đặt lên ngực của Lộ Bá Nguyên bỗng nhiên hướng lên ôm lấy cổ của anh.

Sáng sớm khi cậu thức dậy còn đang mắng chính mình không chịu tranh thủ—— Không dễ gì được ở cùng với Lộ Bá Nguyên, lại không có thi đấu, dĩ mà mẹ nó lăn ra ngủ mất.

Sau đó đi Ninh Ba, lại lãng phí một ngày.

Giản Nhung ở trên xe hối hận, muốn tìm Lộ Bá Nguyên nói chuyện để giảm bớt những phiền lòng này, trùng hợp điện thoại lại hết pin.

Khó chịu một ngày, rốt cuộc lúc này cũng được an ủi.

Hôm nay Lộ Bá Nguyên cũng không vui vẻ gì mấy, cho nên anh hôn hơi dữ dội.

Giản Nhung từ cửa phòng đến tường trong phòng, đồ vật trong tay của hai người tạm thời bị ném trên đất, tay của Lộ Bá Nguyên mò vào trong vạt áo, thắt lưng của Giản Nhung nhũn xuống, vô thức vươn tay giữ lại cánh tay của anh.

Sau khi buông môi ra, Giản Nhung tựa vào tường cúi đầu thở dốc.

Lộ Bá Nguyên vốn định ngủ một giấc, cho nên trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ mờ mờ, toàn bộ căn phòng sáng nhất chính là đôi mắt của Giản Nhung.

Lộ Bá Nguyên đưa tay vén tóc của cậu, sau đó nói: “Sao không có mùi của bánh kem.”

Giản Nhung nhíu mày hoang mang: “Sao cơ?”

“Không phải đi ăn bánh ngọt sao?”

“Em không có ăn.” Giản Nhung được hôn nên ngẩng đầu, khẽ nói: “Thạch Lưu cũng không có, cuối cùng cậu ấy đóng gói mang về cho bạn gái rồi.”

Lộ Bá Nguyên “ừm”, cúi đầu hôn lên nốt ruồi trên chóp mũi của cậu.

Giản Nhung vậy mà nghe được mấy phần hài lòng trong tiếng “ừm” này của anh.

Đề cập đến chủ đề này, Giản Nhung mới nhớ bản thân mình đã chạy ở ngoài cả ngày: “Em đi tắm trước.”

“Được.” Người đã ở bên cạnh, những nóng nảy và bất an trước đó của Lộ Bá Nguyên đã chạy mất, giọng nói lúc này hơi lười nhác: “Tắm ở phòng anh?”

Trái tim của Giản Nhung đập nhanh hơn vài nhịp theo những lời nói của anh.

“Anh tìm quần áo của anh cho em mặc.” Lộ Bá Nguyên nói: “Rất rộng, thoải mái hơi áo ngủ của em.”



Nội tâm của Giản Nhung gần như chẳng đấu tranh.

Cậu cầm quần áo của Lộ Bá Nguyên trong tay, vừa mới đẩy cửa phòng tắm, chợt nghe Lộ Bá Nguyên hỏi cậu vô cùng tự nhiên: “Có thể cùng nhau không?”

Mặc dù sắp vào hè nhưng vẫn cần chút nước ấm.

Họ hôn nhau dưới vòi sen, gạch men trong phòng tắm lạnh hơn trong phòng, đầu của Giản Nhung nóng lên, sau lưng lại lạnh, kích thích đến mức ngay cả hôn cũng không biết tiếp diễn ra sao.

Lộ Bá Nguyên cũng không ép cậu hôn tiếp.

Anh và Giản Nhung dán chặt vào nhau, bàn tay luồn vào mái tóc của cậu, khẽ hỏi cậu có muốn gội ở đây không.



Giản Nhung bắt đầu chỉ cho rằng giống như trước đây.

Khi cậu đi ra từ phòng tắm, lại bị Lộ Bá Nguyên kéo lên giường hôn thì mới phát giác… hình như không giống.

Phản ứng của họ mãnh liệt hơn trước, ở trong phòng hơi thở mơ hồ quyện vào nhau.

Đầu óc của Giản Nhung trống rỗng, trước mắt cậu chỉ có Lộ Bá Nguyên, dưới ngọn đèn mờ ảo, cậu có thể cảm nhận được hơi thở, nhiệt độ cơ thể và tay của Lộ Bá Nguyên.

Lộ Bá Nguyên dừng lại, hai tay chống hai bên gối nhìn Giản Nhung.

Vai của anh rất rộng, trên môi có vết cắn nhẹ của Giản Nhung, đôi mắt đen trầm nhìn xuống mang theo mười phần xâm chiếm.

“Giản Nhung.” Lộ Bá Nguyên nói với giọng khàn khàn: “Nếu em không bỏ chân xuống vậy thì đêm nay cứ treo đi.”

Lộ Bá Nguyên đã đẩy cậu vào một góc, Giản Nhung vì chừa chỗ cho anh, chân phải vô thức kẹp trên eo của Lộ Bá Nguyên.

Giản Nhung không nhúc nhích.

Tuy rằng cậu không có lòng tìm hiểu phương diện này…Nhưng cậu tiếp xúc rất nhiều người trên mạng, có vài streamer vì sự yêu thích không giới hạn đã cùng trêu đùa với khán giả, trong super topic cũng có rất nhiều tranh vẽ hay bài viết về phương diện này, cho nên ít nhiều cậu cũng có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Lộ Bá Nguyên.

Giản Nhung yên lặng nhìn anh, sau đó nghiêng đầu cắn lên hầu kết của anh, đỏ mặt lại giả vờ vẻ mặt bình tĩnh: “Em còn trẻ, chân rất tốt, treo lên sẽ không mỏi.”

Lộ Bá Nguyên lớn hơn cậu năm tuổi nhướng mày im lặng vài giây, nắm lấy cằm của cậu rồi trực tiếp lấp kín miệng của cậu.

Giản Nhung vẫn cảm thấy mình là người có tấm lòng lớn, chuyện đại sự gì cũng không lọt vào mắt của cậu.

Hơn nữa chính cậu cũng muốn tiếp xúc sâu hơn với Lộ Bá Nguyên, sâu hơn chút nữa, làm đến mức thân mật nhất——

Nhưng quá vài phút sau.

Cậu nằm sấp trên giường, cả khuôn mặt chôn vào trong gối, trong đầu chỉ là——

Đệt…

Đây mịa nó chính là ngón…tay… cầm quán quân thế giới.

Tui hình như không được.

Thật sự không chịu nổi Lộ Bá Nguyên làm như vậy, Giản Nhung nén không được tiếng “ô”, cảm thấy xấu hổ, cậu lại nhịn vài giây, cuối cùng không nín được bật thốt từ trong gối: “Khoan đã…Anh đến luôn đi.”

“Nhịn một chút,” Lộ Bá Nguyên khẽ nói: “Nếu không sẽ đau.”

Giản Nhung đỏ ửng cả người: “…Em không sợ đau……em mịa nó…thật sự không sợ…”

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Giản Nhung mới thở dài, cậu cầm lấy gối toàn thân mềm nhũn không thể cử động được, nghe thấy tiếng xé của bao bì, Giản Nhung từ từ quay đầu lại.

Giản Nhung qua mấy giây mới nhận ra trong tay anh là thứ gì, khiếp sợ nói: “Anh…mua lúc nào vậy?”

“Khoảng thời gian trước,” Lộ Bá Nguyên nói: “Chỉ là để đó, không biết dùng lúc nào.”

Giản Nhung: “Anh cảm thấy em tin sao?”

Lộ Bá Nguyên cười càng đậm, cầm lấy chân của cậu dễ dàng đỡ cậu qua.

Giản Nhung cảm thấy gầy quá chịu thiệt rồi.

Bất cứ lúc nào cũng bị người ta bế đến thì còn là đàn ông gì nữa??

Giữa chừng Lộ Bá Nguyên mở điều hoà, nhưng hai người vẫn còn ra mồ hôi.

Làm không bao lâu Giản Nhung không còn sức nữa.

Lộ Bá Nguyên hiển nhiên còn rất tinh thần, Giản Nhung nằm trên giường, chân xoạc sang một bên, có thể nhìn thấy đầu gối hơi run khi gập lại.

Đuôi mắt của cậu đỏ bừng, nhìn thấy Lộ Bá Nguyên khom người cầm hộp quà của cậu ở dưới gường.

Khi hộp quà được Lộ Bá Nguyên mở ra, bên trong là một cái thắt lưng.

Lộ Bá Nguyên nói: “Mua bao nhiêu tiền vậy?”

Giọng của Giản Nhung khàn khàn: “…Mười mấy ngàn.”

“Chịu chi như thế.”

“Vốn muốn mua cái đắt hơn,” Giản Nhung nuốt nước miếng: “Chưa đánh xong trận đấu, không có tiền thưởng, khoản tiền gởi ngân hàng trước đó đã gửi vào kỳ hạn cố định… Không còn tiền nữa.”

Lộ Bá Nguyên mỉm cười.

Anh cầm thắt lưng nửa quỳ, hỏi: “Tặng cho anh một quà tặng nữa nhé?”

“Cái gì?”

“Em giúp anh đeo thử thắt lưng.”

Giản Nhung nhíu mày, không hiểu cái này thì tính là quà tặng gì.

Cậu nói: “Vậy chờ khi em mặc quần áo…”

Chưa nói xong, tay của cậu đã bị Lộ Bá Nguyên kéo tới, thắt lưng quấn vòng quanh lên, thắt lưng màu đen và cổ tay trắng nõn của Giản Nhung tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Đầu óc của Giản Nhung ong lên, hơi thở càng nặng thêm.

Lộ Bá Nguyên chống tay xuống giường, ngón tay luồn vào khe hở, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Vốn muốn trói hai cả hai tay lại.”

Giản Nhung cố gắng lắng nhịp tim của mình xuống, liếm môi: “…Anh làm sao vậy?”

“Không biết nữa.” Lộ Bá Nguyên cúi đầu hôm cậu, khàn khàn nói: “Hình như hơi ghen.”

Giản Nhung ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, lại bị Lộ Bá Nguyên cầm cẳng chân, quăng vào giữa thuỷ triều hỗn loạn lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui