Túi Khóc Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Trì Dật muốn dẫn Tiếu Túy đi mua quần áo giày dép, vất vả làm việc hai ngày mới giải quyết xong công việc, hôm nay hơn 4 giờ đã có thể rời công ty về nhà. Trì Dật trước kia về nhà chỉ để ngủ một giấc mà thôi, chỗ đó trong mắt hắn chỉ là chỗ để ngủ, hiện tại chỉ cần nghĩ đến có Tiếu Túy đang ở, lại càng ngày càng có cảm giác của gia đình. Mỗi ngày hắn trở về nhà tâm tình cũng càng gấp gáp.

Trì Dật vừa mở cửa ra, Tiếu Túy liền chạy như bay bổ nhào vào người hắn, trong lòng ngực và trái tim được lấp đầy. Tiếu Túy đem mặt chôn vào ngực hắn, giọng nói có chút vui vẻ: “Ca ca hôm nay về thật là sớm”.

Trì Dật là người theo chủ nghĩa đại nam tử, cực kì thỏa mãn với ỷ lại của Tiếu Túy, hắn trực tiếp bế ngang cậu lên, còn nâng lên hạ xuống. Cảm giác không trọng lực khiến nhóc con trong lòng ngực kinh hô một tiếng, lập tức ôm lấy cổ Trì Dật.

Trì Dật cúi đầu hôn hôn gương mặt đỏ bừng của Tiếu Túy, liền thả cậu xuống, nói: “Ca ca hôm nay dẫn em đi mua quần áo, để cho bảo bối nhìn thật xinh đẹp nhé”.

Tiếu Túy chu môi: “Em là bé trai! là đẹp trai! không phải xinh đẹp!”

Trì Dật nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiếu Túy, cảm thấy bảo bối nhà mình nói chuyện thật không có tí thuyết phục nào, nhịn không được bật cười, nhưng vẫn dỗ dành nói:

“Đúng đúng đúng, Tiếu Túy nhà chúng ta đẹp trai nhất, đẹp trai nhất thế giới luôn”.

Bé con nghe ra được ngữ khí trêu chọc của hắn, ngạo kiều hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới hắn, trong tóc mai đen nhánh lộ ra hai cái tai đỏ hồng, run run rẩy rẩy khiến người thương tiếc.

Trì Dật giúp Tiếu Túy mặc bộ quần áo trợ lý đưa hôm nọ, bé con trong lúc đó còn ầm ĩ muốn để cậu tự mặc, không cần ca ca giúp. Trì Dật mặc kệ cậu nói, tự tay giúp cậu mặc xong quần áo.

Ngồi lên xe, Tiếu Túy vẫn còn tức giận, thừa lúc chờ đen xanh đèn đỏ Trì Dật không nhịn được vươn ngón tay chọc chọc mặt cậu, “Còn giận sao? Không thích ca ca mặc quần áo giúp em à?”

Tiếu Túy mắt trừng trừng nhìn hắn: “Em đã 22, không phải trẻ con! Có thể tự mặc quần áo”.

Tiếu Túy lớn lên thanh xuân xinh đẹp ngập tràn sức sống, Trì Dật vẫn luôn cho rằng cậu là tầm tuổi mới vào đại học, không ngờ rằng đã 22 rồi. Nhưng hắn cũng thấy không có gì, ngữ khí nhẹ nhàng mà trêu chọc: “22 thì sao nào? Chờ em 32 ca ca cũng vẫn tự tay mặc quần áo cho em”.

Tiếu Túy mím môi, Trì Dật lại nói tiếp lí lẽ rõ ràng, cậu lại mê mang bị anh đánh lạc hướng, cuối cùng giao hết quyền chủ động mặc quần áo.

Trì Dật vừa lòng nhếch khóe miệng.

Trì Dật mang Tiếu Túy đi vào một tòa cao ốc chọc trời, vừa xuống xe liền nắm tay Tiếu Túy thật chặt, sợ bé con đi lạc. Hắn nghĩ với tuổi của Tiếu Túy hẳn là nên mặc đồ đàn ông, nhưng nhìn gương mặt như hoa thủy tiên của cậu, vẫn là dẫn cậu đến khu hàng hiệu học sinh.

Một nhân viên nữ nhìn thấy hai người liền vội vàng đi ra chào đón, nhiệt tình dò hỏi: “Xin hỏi hai vị chọn phong cách gì ạ?”

Tiếu Túy không am hiểu giao tiếp cùng người lạ, cậu đang nắm chặt tay Trì Dật đổi thành ôm cả cánh tay anh. Trì Dật ôn nhu nói với cậu:

“Đừng sợ” Dứt lời lại quay ra nói với nhân viên nữ: “Cho em ấy”

Nhân viên nữ hiểu rõ, không nói gì đánh giá Tiếu Túy một chút rồi mang tới một bộ quần áo, “Vị tiên sinh này da thật trắng, áo hoodie màu đỏ này rất tôn da, dáng người anh thật sự thon gầy, có thể thử quần jean này xem sao nhé”.

Tiếu Túy lần đầu được gọi là tiên sinh, có chút ngại ngùng, Trì Dật sờ sờ đầu hắn, ” Em đi thử xem”.

Trì Dật thừa dịp Tiếu Túy thử quần áo vài phút sau lại tự mình lấy vài bộ, để trên tay, chuẩn bị Tiếu Túy đi ra lại cho cậu thử tiếp.

Khoảnh khắc Tiếu Túy từ phòng thử đồ đi ra, Trì Dật liền không chớp mắt nhìn cậu, áo đỏ da trắng, môi hồng răng trắng, khi cười tươi thuần khiết như tinh linh hạ phàm, thật sự không ai có thể đẹp bằng.

Tiếu Túy eo gầy chân thon, ôm vào trong ngực cũng chưa được mấy lạng thịt, Trì Dật vẫn luôn biết, mặc xong bộ đồ này càng là thon gầy, làm hắn hận không thể nuôi bé con đến mập ra mới tốt.

“Bộ này nhìn rất đẹp” Trì Dật tự đáy lòng khen cậu. Nhìn Tiếu Túy đỏ mặt, lại để cậu thử tiếp mấy bộ còn lại. Bé con lớn lên thật đẹp, cơ thể như móc treo quần áo vậy, Trì Dật không nhịn được mua hết những đồ cậu thử qua, đến tận khi Tiếu Túy nói “Đủ, đủ rồi!”, lại mua thêm vài đôi giày nữa, hai người mới rời khỏi trung tâm mua sắm.

Tiếu Túy bất an ngồi trong xe, “Nhiều như vậy, ca ca có phải kiếm được rất nhiều tiền không?”

“Bảo bối, ca ca có tiền, cứ thoải mái mua”.

Lúc lâu sau vẫn không thấy Tiếu Túy đáp lại, Trì Dật quay đầu liền thấy bé con đang im lặng khóc. Hắn cả kinh lập tức tìm chỗ đỗ xe lại, cởi ra đai an toàn, nghiêng qua dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Tiếu Túy.

“Bảo bối, bảo bối của anh, sao lại khóc? Ca ca vừa có chỗ nào không tốt với em sao?”

Nước mắt bé con không dừng được, trong xe lại không có khăn giấy, Trì Dật đau lòng lập tức đem cánh tay qua dùng vạt áo lau nước mắt cho cậu. Tây trang đắt tiền so với nước mắt Tiếu Túy trở thành không đáng một đồng.

“Ca ca đối em quá tốt, em chỉ là đồ ngốc, không giúp được ca ca, chỉ biết khóc”.

Trì Dật lòng đau muốn chết, lập tức xuống xe mang Tiếu Túy vào ghế sau, bế cậu ngồi lên đùi mình. Hai tên đàn ông, chỗ ngồi rộng thế nào cũng thành chật chội. Trì Dật lại không quan tâm được nhiều vậy, vội vàng ôm sát bé con trên người, bên tai cậu dỗ dành: “Tiếu Túy, em là bảo bối của ca ca. Tên không có mắt nào dám bảo em ngốc, ca ca giúp em đánh hắn. Rõ ràng bé con nhà ta thông minh như vậy, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, khóc cái là khiến người ta đau lòng”.

Trì Dật ôm Tiếu Túy dỗ hồi lâu, bé con chậm rãi nín khóc. Một lát sau, Tiếu Túy liền ngượng ngùng sụt sịt mũi, đem mặt chôn vào cổ hắn, rầu rĩ: “Ca ca, em muốn xì mũi…”

Không có khăn giấy, cũng không tiện đi mua, Trì Dật liền đem cà vạt trên cổ mình cởi xuống, ấn vào mũi Tiếu Túy, “Xì cái này đi”

“Không được đâu, ca ca còn dùng mà!”

Trì Dật mặt không đổi sắc lừa hắn: “Không sao, không đắt đâu”.

Tiếu Túy trước giờ đều tin tưởng lời Trì Dật, liền ghé vào tay Trì Dật xì xì cái mũi vào cà vạt hắn.

An ủi Tiếu Túy xong, Trì Dật sửa sang lại, ngồi vào ghế lái, cúi người hôn hôn đôi mắt sưng đỏ của bé con, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi hồng hồng của cậu, “Quỷ thích khóc, đói bụng chưa, ca ca mang em đi ăn ngon được không?”

Có lẽ là sau khi khóc vẫn còn ngượng ngùng, Tiếu Túy ngồi quy quy củ củ, thanh âm mềm mại: “Đều nghe lời ca ca”.

Tác giả: Fuck! Chính ta bị Tiếu Túy manh chết luôn rồi!

Shiro: Mị cũng vậy:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui