Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tô Đoạn chớp đôi mắt hơi xót vì mở lâu quá quên nhắm lại, cảm giác bất an trong lòng vô thức biến mất.

Khi Tần Tri còn ở nhà họ Tô sẽ thường gọi cậu bằng giọng điệu này, lâu lắm rồi mới nghe hắn gọi lại, rất dễ gợi cho Tô Đoạn nhớ lại.

Nhưng vẫn hơi khác đôi chút, giờ đây giọng Tần Tri trầm hơn, có vẻ thành thục hơn.

Tần Tri thấy cậu cứ ngây người đứng đó không đáp thì lại gọi "cậu chủ" với giọng điệu khiến Tô Đoạn thấy thả lỏng.

Lúc này Tô Đoạn mới hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn Tần Tri ở phía đối diện cầu thang, giọng nhỏ xíu gọi hắn: "... Tần Tri."

Ngay sau khi cậu vừa gọi, vẻ mặt Tần Tri dịu xuống ngay tắp lự, ngẩng đầu cẩn thận gọi cậu: "Cậu chủ ơi, xuống đi nào."

Tô Đoạn gật đầu, đỡ tay vịn cầu thang, bước lên cầu thang trải thảm nhung dày chống trượt, chậm rãi bước xuống dọc theo mép cầu thang.

Rõ là đường đi rất thông thuận nhưng không biết vì sao cậu bỗng muốn đỡ tay vịn.

Tần Tri rất kiên nhẫn đứng cuối cầu thang, giống như một con thú săn mồi giỏi chờ đợi và ngủ đông, đợi con mồi nhỏ như ốc sên của mình ngập ngừng thử thăm dò rồi mới lề mà lề mề tự dâng đến cửa.

Tô Đoạn tự dâng tới cửa nhìn Tần Tri cao hơn cậu hơn một cái đầu, xúc động muốn vùi xuống đất vừa lắng xuống giờ lại dâng lên.

Vừa rồi đứng ở cầu thang không thấy rõ, bây giờ cậu đứng ngang hàng với Tần Tri nên cảm thấy áp bách lắm.

Sau hai năm rưỡi lột xác, tỷ lệ dáng người Tần Tri đã trở nên hoàn hảo nhờ rèn luyện chăm chỉ, bờ vai rộng và vòng eo thon chắc đã tôn lên bộ âu phục đen xám thẳng tắp vừa người, khiến người ta lờ mờ cảm nhận được thân hình mạnh mẽ rắn chắc trong bộ quần áo.

Tô Đoạn rời mắt khỏi bờ vai ngang tầm mắt mình, ngẩng đầu nhìn mặt Tần Tri.

So với ấn tượng, sắc da của Tần Tri có vẻ đen hơn, có lẽ vì ra ngoài nhiều, đường nét khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo và sâu hơn, đường nét quai hàm sắc nét gọn gàng, rất dễ làm người ta e ngại khi không cười.

- Tựa như những gì cậu thấy trong màn hình của hệ thống vậy.

Nhưng bây giờ Tần Tri đang dịu dàng nhìn cậu, trong đôi mắt đen như hắc thạch có chút ánh sáng dịu dàng, thấy cậu ngẩng đầu nhìn mình thì khẽ cúi đầu xuống để Tô Đoạn không cần mắc công ngẩng đầu nhìn.

Cảm nhận được sự gần gũi của Tần Tri, Tô Đoạn bỗng không sợ nữa, cậu dựng dậy chiếc lá non không tồn tại của mình, xua tan sương mù trong lòng. Cậu quan sát Tần Tri đã nhiều năm, dù không có những thông tin hệ thống cung cấp thì cậu vẫn biết Tần Tri sẽ không làm hại cậu.

Sở dĩ cảm thấy bị đe dọa có lẽ là vì Tần Tri đã trưởng thành quá nhiều khiến cậu chưa thích nghi được.

Nhớ ra Tần Tri là khách đến thăm, Tô Đoạn bèn bắt chước lễ nghi đãi khách mà hệ thống chỉ cho cậu, thể hiện phong cách chủ nhà của mình, lễ phép mời: "Anh Tần, mời anh ngồi."

Nghe Tô Đoạn gọi mình khách sáo như thế, ánh sáng trong mắt Tần Tri tối lại thoáng chốc, nhưng rồi lại khôi phục như bình thường, thấp giọng nói: "Cậu chủ đừng gọi tôi như thế."

Gần đến vậy, chút khàn khàn trong chất giọng trầm thấp của Tần Tri càng trở nên rõ ràng hơn, hắn dừng bên tai Tô Đoạn, khiến vành tai cậu ngưa ngứa đến lạ.

Tô Đoạn lặng lẽ cách xa, dời tai cách xa Tần Tri một chút.

Cậu chưa kịp nghiêm túc phản bác Tần Tri rằng giờ họ không còn là quan hệ chủ tớ nữa, dựa theo lễ nghi của con người thì Tần Tri không cần gọi cậu bằng kính ngữ nữa, cậu cũng không nên bất lịch sự gọi tên đầy đủ của Tần Tri, thì hắn đã tiếp tục chậm rãi nói: "Cậu chủ gọi tôi như vậy nghe lạ lắm, hay cứ gọi tôi là Tần Tri đi, nhé?"

Tô Đoạn do dự rồi khẽ gật đầu, cậu tôn trọng ý kiến của Tần Tri, có điều vẫn không quên nhấn mạnh: "Anh không còn là người hầu của nhà họ Tô nữa, đừng gọi tôi là cậu chủ nữa."

Sắc mặt Tần Tri có vẻ trầm xuống, nhưng vẫn biết nghe lời phải đồng ý: "Được."

Hắn rũ mắt, lại đến gần Tô Đoạn, mê hoặc nhẹ giọng hỏi: "Vậy tôi gọi là cậu chủ Đoạn Đoạn được không?"

Tần Tri thật sự đứng quá gần, gần đến mức Tô Đoạn có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn.

Tô Đoạn do dự, tiếng gọi này có vẻ thân mật quá...

Chỉ là thân thể này vẫn yếu ớt lắm, mùi thuốc lá không quá nồng nặc vừa xộc vào cổ họng, Tô Đoạn chưa kịp quyết định có nên đồng ý đề nghị của Tần Tri hay không thì đã bị kích thích ho, "Khụ khụ... Ư, khụ..."

Tần Tri lập tức hoảng sợ đưa tay ra đỡ Tô Đoạn tự dưng họ khan, "Đoạn Đoạn, em sao thế?"

Lòng bàn tay hắn đặt lên vai Tô Đoạn, bị xương cộm lên rõ ràng thì khựng lại thoáng chốc, trong lòng dâng lên một nỗi đau tột cùng. Tần Tri đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Đoạn muốn giúp cậu bớt ho.

Nhưng Tần Tri càng đến gần, mùi khói càng rõ hơn, Tô Đoạn bị kích thích ho sù sụ, nước mắt trào ra khóe mắt, cậu cố gắng ngửa đầu ra sau, muốn rời xa tên đầu sỏ làm mình khó chịu, Tô Đoạn ngắt quãng giải thích: "Anh, khụ, trên người của anh có - khụ, khói thuốc lá..."

Lời giải thích khiến bàn tay đang vuốt lưng cậu khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp vừa ngạc nhiên vừa áy náy.

Hắn không vỗ lưng cậu nữa, định lùi về sau...

Lúc này quản gia vừa bưng trà ra khỏi phòng trà, bắt gặp cảnh cậu chủ nhỏ gầy nhà mình ho đến đáng thương, còn "anh Tần" ông cần đề phòng nhất đang mất nết đặt tay lên người cậu chủ. Thấy vậy, đôi mắt vẩn đục của ông lập tức ra chiều giận tím người.

Không kịp chửi bảo vệ canh cửa không làm gì cả, quản gia nhanh chóng đặt trà lên bàn, sau đó bước đến cầu thang dùng sức kéo tay Tần Tri ra.

Tần Tri vốn muốn chủ động buông tay, thấy thế cũng phối hợp lùi lại vài bước, im lặng nhìn quản gia trấn an Tô Đoạn.

Quản gia dùng cách chuyên nghiệp đã luyện tập từ thuở Tô Đoạn còn bé để giúp Tô Đoạn thở. Ngay khi không còn mùi thuốc lá nữa, Tô Đoạn đang ho sù sụ cũng dừng lại.

Quản gia thấp giọng hỏi có chuyện gì, Tô Đoạn lanh trí bịa lý do để tránh quản gia vốn không thích Tần Tri biết xong lại càng ấn tượng tệ hơn: "Giọng nói không thoải mái thôi ạ, không sao."

Quản gia thở dài, giúp cậu chỉnh lại quần áo vừa bị vò nhăn nhúm rồi nói: "Vậy lát nữa ông sẽ chưng cho con một chén lê uống trước khi ngủ nhé."

Cuối tháng chín là lúc chuyển mùa từ hạ sang thu, giọng Tô Đoạn thường không khỏe, rất dễ nhạy cảm bị khó chịu trong mùa này, vì vậy lý do này cũng rất hợp lý.

Tô Đoạn gật đầu nói: "Dạ, cảm ơn ông."

Sau đó quay đầu lại nói với bóng dáng cao lớn đang đợi bên cạnh: "Tần Tri, anh ngồi trên sô pha đi."

Giọng thiếu niên hơi mang giọng mũi do cơn ho khù khụ vừa rồi, Tần Tri thấy cậu giúp hắn che giấu trước mặt quản gia thì không nhắc chuyện vừa rồi nữa, thấp giọng đáp được.

Sau việc nhỏ nhoi hồi nãy, cuối cùng cả hai cũng vào đúng tư thế đón khách và đến thăm.

Hai người nhất thời im lặng, mạnh ai nấy uống trà đã pha.

Nhờ bài học vừa rồi, Tần Tri không dám lại quá gần nữa, hắn ngồi trên sô pha đối diện Tô Đoạn, uống một ngụm lớn tách trà xen lẫn hương thơm và vị đắng, cố gắng áp đi mùi khói trong miệng.

Vì hắn biết Tô Đoạn không ngửi được những mùi kích thích, dù rất căng thẳng nhưng hắn cũng chỉ rít hai hơi nhỏ ở trong xe rồi không rít hơi nào nữa. Từ lúc xuống xe hắn còn đứng trên hóng gió lạnh một chốc nữa, nghĩ chắc sẽ không ảnh hưởng.

Ấy thế mà Tô Đoạn nhạy cảm hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, chỉ cần một mùi nhẹ gần như không đáng kể cũng có thể khiến cậu bị sặc đến chóp mũi đỏ bừng.

Quản gia thấy hắn lấy ấm trà uống như uống rượu, trông như muốn say để giải tỏa nỗi buồn thì không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng ông không thể xen vào chuyện riêng của khách. Khi thấy Tần Tri đã uống hết ấm trà nhỏ thì lấy ấm trà đất sét màu tím đã hết nước đi, định rót một ấm trà mới, tiện thể đổi sang một ấm lớn hơn để Tần Tri uống cho đã.

Nhân lúc quản gia đi pha trà mới, Tần Tri nghiêng người về trước, trên mặt lộ vẻ áy náy, thấp giọng nói: "Xin lỗi Đoạn Đoạn, tôi..." Hắn mím môi, hứa với cậu: "Sau này tôi sẽ không hút thuốc nữa."

Nghe Tần Tri nói thế, Tô Đoạn đang nâng tách trà uống được phân nửa hoang mang nhíu mày.

Rõ là cậu chưa đồng ý cho Tần Tri gọi cậu như vậy mà, sao Tần Tri lại tưởng là cậu đồng ý rồi chứ?

Có điều, thấy Tần Tri thật lòng áy náy, Tô Đoạn đang muốn nói lý lẽ với hắn lại chẳng nói nên lời, nghẹn lời hồi lâu mới nói: "Không sao, tôi không thấy phiền đâu."

Nói xong vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, sao Tần Tri lại phải hứa với mình không hút thuốc nữa nhỉ? Tần Tri đâu còn là người hầu của cậu nữa, đâu cần nghe theo cậu.

Sao cứ thấy - hmm, có gì đó không ổn lắm.

Song Tần Tri chẳng cho cậu thời gian suy tư, nhẹ nhàng khéo léo kéo suy nghĩ cậu lại bằng một câu.

"Đoạn Đoạn, em muốn anh Tô về sớm không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tri: Duỗi móng - Tranh thủ ôm bắp cải về nhà nuôi trước khi anh vợ ra tù.

Tô Đoạn:?_?

Tô Tranh:......... Chăm chỉ mài dao.jpg

___

2/11/2023.

15:59:21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui