THẾ GIỚI THỨ NHẤT:
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Đầu bếp trong nhà biết rõ ràng sức ăn của anh và Tô Đoạn, gia đình họ không có thói quen lãng phí thức ăn. Vì vậy, nếu người chủ không dặn dò thì đầu bếp sẽ chỉ nấu đủ đồ ăn cho họ thôi.
Bởi vậy vốn không có chuyện "nhiều đồ ăn" đâu, chỉ là Tô Đoạn đã tính trước rồi nhờ nhà bếp làm thêm phần cơm của một người nữa thôi.
Cậu đã tính sẵn sẽ mời người ta ăn cơm chứ gì.
Tô Tranh chỉ cần vài giây ngắn ngủi đã hiểu hết mọi chuyện, tâm trạng nhất thời phức tạp không nói nên lời. Tuy ngày anh ra tù đã cảm thấy Tô Đoạn có vẻ hơi dựa dẫm vào Tần Tri, nhưng anh không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn anh tưởng.
Nhớ đến chuyện năm đó em trai vì Tần Phong mà quấy lên, trong lòng Tô Tranh không khỏi trùng xuống.
Nhưng Tô Đoạn đã mời người ta ở lại ăn trưa rồi nên anh không thể làm mất mặt em trai anh được, mặt Tô Tranh cứng đờ, định làm theo ý của em trai mời Tần Tri.
Dẫu sao hôm nay không thể đuổi người đi rồi, sếp Tô u buồn nghĩ vậy.
Ai ngờ anh chưa kịp mở miệng nói thì Tần Tri đã sảng khoái đồng ý: "Khéo vậy à? Vậy anh không từ chối đâu, cảm ơn Đoạn Đoạn."
Tô Tranh: "..." Công nhận cậu đúng là thật thà khiêm tốn dữ ha.
Tần Tri quay đầu nhìn anh, khách sáo nói: "Cũng cảm ơn sếp Tô luôn nhé.". Ngôn Tình Xuyên Không
Tô Tranh vô cảm: "... Khỏi cảm ơn, nên làm mà." Khỏi, cút.
Tần Tri nói xong bèn nhanh nhạy tắt máy tính, chẳng có vẻ gì là định xử lý "chuyện vặt vãnh" vừa nói, dáng vẻ như không được ăn thì sẽ thành quỷ chết đói vậy.
Tô Tranh nhắm mắt, anh đau mắt. Mấy hôm nay cứ phải nhìn mặt Tần Tri khiến anh đoán chừng thị lực của mình đã giảm đi mấy độ.
Cau mày nhìn quản gia đứng cạnh Tô Đoạn, trong mắt có chút dò xét, mấy ý tưởng nhỏ bé đó của Tô Đoạn quản gia đều biết hết nhưng lại không thông báo cho anh, điều này khiến Tô Tranh thấy vô cùng bất ngờ.
Thật ra Tô Tranh cũng rất đau đầu về người quản gia đã làm việc cho nhà họ Tô hơn hai mươi năm này. Tuy quản gia chưa bao giờ trái lệnh anh, trước đây cũng trông chừng Tô Đoạn rất chặt, nhưng vấn đề lớn nhất của quản gia là: Chỉ cần Tô Đoạn đưa ra yêu cầu thì ông sẽ dung túng không giới hạn.
Ví dụ như hai năm rưỡi trước gạt anh tuyển Tần Tri vào, lại ví dụ như lần này chẳng nói trước một câu đã giả ngơ đưa Tô Đoạn đến công ty gặp Tần Tri.
Quản gia nở nụ cười tất cung tất kính với anh, trên mặt lộ rõ nếp nhăn mài mòn theo năm tháng, Tô Tranh không định nổi giận ở đây, anh nhìn quản gia mấy giây rồi lại quay đi. Và...
Anh vừa lơ là một cái Tần Tri đã tự giác ngồi xuống bên cạnh em trai anh rồi, còn ngồi gần thế kia!
Thậm chí còn trò chuyện nữa!
Tần Tri khẽ cúi đầu, dịu dàng hỏi Tô Đoạn: "Lần trước phơi nắng lâu như thế, về nhà có thấy khó chịu không em?"
Tô Đoạn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Không ạ."
Tần Tri khẽ cười rồi nhẹ giọng hỏi tiếp: "Vậy dạo này Đoạn Đoạn làm gì ở nhà thế?"
"Không làm gì cả." Tô Đoạn mím môi, nhỏ giọng nói: "Trong nhà không có gì làm hết, nhàm chán lắm cơ." Có lẽ chính cậu không nhận ra khi cậu nói với Tần Tri, trong giọng nói mang theo chút oán hờn.
Tô Tranh sốc, vì sao em trai không kể cho anh biết cậu không vui mà lại tìm người ngoài làm nũng chứ?
Tần Tri nói: "Vậy à? Nếu có cơ hội thì..."
Hai người trò chuyện vô cùng tự nhiên, nhìn là biết bình thường cũng như vậy. Tô Tranh nghe được vài câu đã cảm thấy đầu bốc khói. Anh bước tới không hề nể nang bảo Tần Tri tránh ra, rồi đặt mông ngồi xuống giữa cả hai mới thấy sảng khoái hơn đôi chút.
Tay nghề nấu nướng của đầu bếp nhà họ Tô vẫn ngon như xưa, chưa kể trong đó còn có một số món ăn Tô Tranh yêu thích, nhưng Tô Tranh lại cảm thấy bữa ăn này là bữa ăn khó nuốt nhất mà anh từng ăn trong đời.
Suốt buổi ăn không muốn nhớ lại, tóm lại cơm nước xong thì anh bảo quản gia đưa Tô Đoạn về.
Dù Tô Đoạn vô cùng ngoan ngoãn ra chiều muốn ở lại hỗ trợ, nhưng giám đốc Tô vẫn tâm vững như thép, nói gì cũng không cho Tô Đoạn ở lại.
Nhìn em trai ủ rũ cụp đuôi đi như bắp cải muối, Tô Tranh không khỏi thở dài trong lòng.
Sau khi Tô Đoạn rời đi, vẻ mặt Tần Tri cũng nhạt đi, tiếp tục nhanh nhẹn làm việc của mình.
Trong lúc im lặng, Tần Tri bất chợt hỏi: "Tính ra thì Đoạn Đoạn cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ?"
Tô Tranh lãnh đạm ừ một tiếng, "Sếp Tần hỏi làm gì?"
"Tôi tưởng một người trưởng thành hai mươi tuổi sẽ có quyền chọn cuộc sống của mình chứ nhỉ." Tần Tri cười, khách sáo hỏi: "Sếp Tô thấy sao?"
Tuy thái độ rất khách sáo nhưng lời Tần Tri nói thì chẳng khách sáo chút nào.
Bầu không khí bỗng giương cung bạt kiếm*.
*Tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.
Tô Tranh ngừng thoáng chốc mới trầm giọng nói: "Đây là chuyện của nhà tôi nên không làm phiền sếp Tần lo."
Tuy dục vọng chiếm hữu em trai của anh mạnh, nhưng không phải không cho Tô Đoạn yêu đương. Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn cả rồi, sớm muộn gì Tô Đoạn cũng sẽ có gia đình và cuộc đời của riêng mình, sẽ tách khỏi cuộc đời của anh thôi.
Sở dĩ anh phản đối như thế là vì ứng cử viên trước mặt anh-
Không hợp, không hợp thật đấy.
Hai người chướng mắt nhau không nói gì nữa, Tô Tranh liên tục lật xem văn kiện, không biết Tần Tri đang làm gì với máy tính mà một lát sau sắc mặt trở nên tốt hơn.
Rõ ràng đã là cuối hè mà vẫn còn chút hơi ấm, ánh nắng ngoài cửa sổ dịu dàng ấm áp, trong văn phòng lại lạnh ngắt như bầu không khí mười sáu độ.
★★★
Tô Đoạn thất vọng về nhà họ Tô.
Vừa qua giờ ăn trưa, quản gia hỏi cậu có muốn ngủ một giấc không, tuy Tô Đoạn gật đầu đồng ý nhưng chỉ nằm trên giường chứ không ngủ, trò chuyện một chút với hệ thống.
Cậu nói với hệ thống: "Hệ thống à, thật ra tôi cũng hơi hơi hiểu anh hai đang nghĩ gì."
Hệ thống: "Ồ! Ký chủ thông minh quá!"
Tô Đoạn nói: "Ảnh không ghét Tần Tri, ảnh ghét người trông giống Tần Phong thôi."
Hệ thống: "Đúng rồi! Hệ thống phân tích số liệu cũng cho ra kết quả như vậy! Ký chủ tuyệt quá!"
Tô Đoạn bỗng nhiên cong mắt cười: "Cậu quên rồi hả? Đây là kết luận cậu nói với tôi lúc đầu mà?"
Từ khi hệ thống phát hiện dường như mình không giúp được gì cho cậu, nó bèn bắt đầu tìm mọi cơ hội ca ngợi thổi phồng cậu lên. Lúc đầu Tô Đoạn chưa quen lắm, có điều nghe mãi riết quen, dù sao hệ thống tâng bốc xạo quá nên không có cảm giác tự hào gì cả.
Âm thanh điện tử dừng lại: "Vậy, vậy hả... À hình như vậy á ký chủ Q口Q."
Tô Đoạn nói tiếp: "Lúc cậu nói với tôi tôi còn cảm thấy anh hai quá đáng đó."
Hệ thống: "Đúng đúng đúng! Đúng là nó rồi!"
Tô Đoạn ngừng vài giây mới lí nhí nói tiếp: "Nhưng bây giờ tôi không thể trách anh hai nữa rồi."
"Nguyên chủ của thân thể này từng bị Tần Phong làm tổn thương, anh hai vì thương tôi nên không thích Tần Tri. Mà lúc ấy tôi lại thân thiết với Tần Tri hơn, tôi cũng vì thấy bất công với Tần Tri nên mới thấy anh hai xấu." Tô Đoạn kể từng chút một, "Bây giờ tôi sẽ không thấy anh hai xấu vì chuyện này, nhưng vì tôi và anh hai cũng trở nên thân thiết hơn nên tôi thấy bất công thay cho cả hai."
Hệ thống nhân cơ hội tâng bốc cậu: "Thấy bất công thay bạn bè gần gũi là tâm lý bình thường của con người! Xem ra ký chủ hòa nhập hết sức tốt với thân phận con người."
Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào khiến mặt cậu hơi nhột nhột, Tô Đoạn dùng mu bàn tay dụi má rồi trở mình trên giường: "Có lẽ vậy. Tôi muốn ngủ trưa rồi, ngủ ngon."
Hệ thống nói: "Ký chủ ngủ ngon!"
Tuy lần ngủ trưa này muộn hơn mọi ngày nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến Tô Đoạn dậy lúc hai giờ rưỡi chiều.
Cậu híp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ trên giường, mở miệng ngáp một cái rồi đưa tay sờ điện thoại đặt bên gối.
Ai ngờ cậu vừa bật màn hình lên đã nhảy ra một tin nhắn.
[Một người bạn mới đã gửi yêu cầu kết bạn!]
Tô Đoạn ngây người thoáng chốc mới nhớ ra đây là tin nhắn từ app trò chuyện.
App trò chuyện này vốn đã có sẵn trên điện thoại của cậu, trước khi ba mẹ Tô gặp chuyện, họ thường xuyên trò chuyện và bắt đầu quay video, vì vậy cậu không muốn đổi điện thoại, những lịch sử trò chuyện đó đến giờ vẫn còn giữ lại đấy.
Nguyên thân chưa bao giờ đến trường, thuê gia sư đến nhà dạy kèm đặc biệt, đương nhiên là không có bạn bè, ngoài người thân ra thì không giao lưu với mạng xã hội, đương nhiên cũng không có ai liên lạc với cậu qua mạng xã hội, còn Tô Tranh thì có việc gì cũng gọi thẳng cho cậu, vì vậy sau khi ba mẹ Tô rời đi, đã lâu lắm rồi cậu mới mở lại app trò chuyện này.
Không ngờ vẫn tự động đăng nhập.
Đầu ngón tay Tô Đoạn do dự lơ lửng trên màn hình, nhưng cậu vẫn nhấn vào tin nhắn trong lời nhắn, góc dưới bên phải xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, nhắc nhở cậu có một lời mời kết bạn mới.
Tài khoản ngàn năm không dùng của cậu ấy thế mà cũng có người thêm vào à?
Chắc do người đó nhầm thôi, cậu nói với người ta một tiếng rồi xóa đi vậy, Tô Đoạn nghĩ vậy rồi bấm vào chấm đỏ nhỏ.
Song sau khi bấm vào, Tô Đoạn chợt khựng lại khi nhìn thấy ID "Đoạn Đoạn dễ thương nhất trên đời" nằm trong danh sách lời mời kết bạn, "..."
Ngây người hồi lâu, Tô Đoạn cảm thấy bầu má mình nong nóng, cậu nhẹ giọng nói trong lòng: "Hệ thống ơi, hình như tôi biết người này là ai rồi."
___
11/11/2023.
23:58:54.