Chương có nội dung bằng hình ảnh
LIỀU THUỐC CỦA BOSS.
Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn, nhất là khi Nghiêm Thâm đang thời kỳ khả năng tự chủ rất yếu.
... Nếu hamster nhỏ này lại chạm vào chân hắn lần nữa, có lẽ hắn sẽ mất kiểm soát mà làm gì đó.
Bàn tay đặt trên bàn của chủ tịch Nghiêm siết chặt một chút, gần như toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào các dây thần kinh ở chân.
"E hèm-!"
Người bạn bên cạnh nhìn bộ phận nào đó ngày càng rõ của hắn, dùng sức ho một cái, nhắc nhở hắn hãy làm người đi.
Nghiêm Thâm: "..."
Nhưng hắn chưa kịp làm người thì hamster nhỏ bạo dạn như bị tiếng ho quấy rầy, ngây người một chốc thì lén rụt tay về.
Sờ thử chân người bên cạnh, phát hiện cơ bắp trên chân Nghiêm Thâm lập tức cứng như đá. Cậu lén ngước mắt lên, thấy quai hàm của đối phương cũng căng cứng, Tô Đoạn bèn do dự rút tay về.
Hình như cảm xúc còn căng thẳng hơn.
Tô Đoạn hỏi: "Hệ thống ơi, có vẻ không có tác dụng rồi."
Hệ thống chưa kịp trả lời thì cậu lại bổ sung thêm một câu: "Do cách quần áo hả?"
Thật ra cậu muốn sờ tay, nhưng cánh tay của Nghiêm Thâm đang nhẹ nhàng đặt trên bàn, nếu cậu công khai chạm vào thì chắc chắn sẽ thu hút một số ánh mắt kỳ lạ.
Hệ thống nói: "Có yếu tố này, nhưng bản thân mức độ tiếp xúc này rất nông, hơn nữa đạo cụ lại chậm có tác dụng, vì vậy dù không cách quần áo thì hiệu quả sẽ không nhanh vậy đâu."
Tô Đoạn nghĩ ngợi: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Nếu sờ không có tác dụng thì đành thử cách khác thôi.
Nhưng bây giờ vẫn đang trên bàn ăn, khó mà làm, Tô Đoạn cũng không thể gấp gáp nên sau khi rút tay về, cậu ngồi yên chờ đồ ăn.
Thói quen sống của nguyên thân không tốt lắm, buổi sáng không ăn gì nên bây giờ bụng đói meo, hơi choáng đầu, cần lắm ăn gì đó để lấp bụng.
Đồ ăn lần lượt được bày ra, sau khi bày đầy cả bàn thì cũng là lúc kính rượu trước khi dùng bữa.
Tô Đoạn không nhịn được có chút sốt ruột, cậu chỉ mới nếm được chút rượu khi bị Tần Tri say rượu hôn ở thế giới đầu tiên, khi ấy cảm thấy không thoải mái mấy, bây giờ bảo cậu uống thì nhất định sẽ không quen.
Huống chi tửu lượng của nguyên thân có vẻ cũng không cao lắm, chẳng biết liệu có uống say hay chăng.
Người say xỉn đều nói năng vô lý, lúc ấy Tần Tri say rượu gặm khắp người cậu đã để lại cho cậu ấn tượng như vậy.
Nếu cậu cũng say rồi trở thành kẻ ăn nói vô lý, liệu có chăng bất cẩn chọc giận Nghiêm Thâm.
Tuy không nhìn ra hắn đang bệnh, nhưng cậu tin hệ thống rằng bây giờ Nghiêm Thâm đang phát bệnh, kích động và dễ giận.
Nhưng đạo diễn vừa nâng ly rượu lên, chưa kịp rót đầy thì Nghiêm Thâm đã nói: "Lát nữa tôi phải lái xe, không tiện uống rượu."
Thật ra vừa rồi hắn đã uống một ít trong phòng riêng. Hắn có tài xế riêng, cũng không cần lái xe, chẳng qua chỉ là cái cớ để không uống rượu thôi.
Đây là lần lần đầu tiên hắn nói một câu dài như vậy sau khi vào phòng tiệc, lúc nãy khi giao lưu với đạo diễn, đa số chỉ đáp lại bằng ừ và gật đầu.
Chất giọng của người đàn ông thiên về trầm thấp như âm trầm của đàn cello, hơn nữa vì một số nhân tố không thể nói nào đó mà hơi khàn khàn. Có lẽ người khác không nghe rõ lắm, nhưng Tô Đoạn gần như thế, giọng nói lọt vào tai khiến cậu ngưa ngứa, theo bản năng lắc đầu để xua đi cơn ngứa.
Dù rằng văn hóa tiệc rượu là một phần không thể thiếu trong xã giao, nhưng ông chủ lớn nhất trên bàn đã lên tiếng từ chối uống rượu. Nếu người khác muốn thuyết phục cũng phải cân nhắc xem mình có đủ sức nặng để lên tiếng hay không.
Người đạo diễn duy nhất có sức nặng thuyết phục nghe thế thì khựng lại, sau đó nghe theo đặt ly rượu trong tay xuống, cười nói: "Ngài Nghiêm nói đúng lắm, uống rượu hỏng việc. Hôm nay cứ dùng bữa thôi."
Nếu là nhà đầu từ quen biết khác thì có lẽ ông ta sẽ thử thuyết phục, nhưng ngài Nghiêm vừa về nước này có vẻ không phải là người dễ hòa đồng, vẫn nên thận trọng thì hơn, chỉ mong không phạm sai lầm.
Nguồn tài chính của Nghiêm thị khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng nổi, hắn có thể tiện tay đầu tư vào một bộ phim chỉ với một suy nghĩ. Số tiền đầu tư của một mình hắn đã chiếm đến hơn một nửa tổng số tiền đầu tư, nếu không nhờ có người báo trước hắn đang có tiệc xã giao ở đây thì mời được hắn đến bữa ăn này gần như là điều không thể.
Boss lớn mà, tất nhiên phải cung phụng thôi.
Nếu có thể xây dựng quan hệ, sau này đoàn phim của ông ta không cần lo không thu hút được đầu tư.
Dẫu là một trong những đạo diễn trứ danh trong giới, ông ta không lo không có ai đầu tư vào phim của mình. Nhưng vấn đề là với một số phim kinh phí lớn thì không dễ thu hút đủ vốn đầu tư để thực hiện. Dẫu sao chi phí càng cao thì rủi ro càng lớn, đây là đạo lý mà ai cũng tỏ tường.
Huống chi dẫu có phải trăm cay ngàn đắng thu hút thì cũng không tránh khỏi các nhà đầu tư chèn đủ kiểu người mới người cũ vào.
Quả là khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Mà quý ngài Nghiêm đây có vẻ là doanh nhân ít quan tâm đến minh tinh. Khi đầu tư vào bộ phim này đúng là không dựa vào mình đầu tư hơn một nửa mà nhét người nào vào, khác với một số nhà khác tuy định mức đầu tư không quá nhiều, nhưng đều kính tặng đoàn phim người của nhà đầu tư. Quả thực bớt lo cực kỳ.
Vô cùng muốn hợp tác lại.
Nụ cười trên mặt đạo diễn trở nên chân thành hơn khi ông ta nghĩ đến hai bộ phim tiếp theo trong kế hoạch của mình đều có chữ "ăn tiền" ghi trên đó.
Từ khóe mắt ngắm nhìn thiếu niên tóc đen bên cạnh thở phào nhẹ nhõm rõ mồn một, Nghiêm Thâm không khỏi nhếch khóe miệng.
Rõ là hồi nãy to gan sờ chân hắn dưới khăn trải bàn, thế mà nghe thấy phải uống rượu bèn nhút nhát, ánh mắt nhìn chai rượu trong tay đạo diễn nao núng rõ ràng.
Mãi đến khi nghe nói không cần uống mới chớp mắt, thật cẩn thận thả lỏng.
♫♥♫♥♫
Dưới cái nhìn lom lom của mọi người, Nghiêm Thâm nhấc đũa đầu tiên, bữa tiệc thiếu phân đoạn kính rượu chính thức bắt đầu.
Có điều bảo là dùng bữa, ngoại trừ thanh niên bên cạnh hắn đang vùi đầu cần cù chăm chỉ ăn ra thì có lẽ cả bàn ăn chẳng có ai để ý đến việc ăn cả.
Nhất là những minh tinh vì giữ dáng và thể hiện sự dè dặt nên chỉ ăn có lệ một miếng nấm hương mà mất hẳn năm phút. Khác hẳn với thanh niên tóc đen bên cạnh đang cố gắng phồng má để nhai những miếng nấm dai dai.
Quan sát một chốc, Nghiêm Thâm đưa đũa về đĩa rau trộn nấm hương với sốt dầu hào được thanh niên yêu thích.
Vốn dĩ hắn chẳng có hứng muốn ăn, nhưng nhìn thanh niên tóc đen chăm chú ăn như vậy, hắn không khỏi có chút hứng thú với món cậu ăn.
Món ăn như tên gọi, ngoài nấm hương, món rau trộn nấm hương sốt dầu hào này còn có củ niễng (1), ớt đỏ và đậu tương non (2) với rau dưa, xào với dầu hào ở nhiệt độ thích hợp, áo một lớp dầu bóng nhẹ, phối hợp màu sắc hết sức hấp dẫn.
(1) Củ niễng: Niễng hay củ niễng, giao bạch, lúa bắp, lúa miêu, là một loài cỏ sống lâu năm thuộc chi Zizania trong họ Hòa thảo. (Nguồn: Wikipedia)
(2) Đậu tương non (Quả đậu nành).
Gắp một miếng nấm hương thái hạt lựu cho vào miệng, sau khi xào chín, nấm hương dai dai nảy lên giữa môi và răng đôi lần, sự tươi mát của rau củ và hương thơm của dầu hào hòa quyện vào nhau, cũng chẳng phải quá tệ.
Hứng muốn ăn bị khơi dậy muộn màng, Nghiêm Thâm lại gắp một miếng nấm nữa.
Tô Đoạn ăn xong món trong miệng, khi ngẩng đầu gắp rau, phát hiện Nghiêm Thâm đưa miếng nấm hương vào miệng thì lập tức dừng gắp đồ ăn, rồi nhìn lom lom khóe miệng Nghiêm Thâm.
Nấm hương giống như nấm Phục Linh, là tập hợp của các loại nấm, theo một nghĩa nào đó, chúng là đồng loại với bản thể thật của cậu.
Tuy mình ăn đồng loại bị xào chín rất vui vẻ, nhưng nhìn Nghiêm Thâm cũng ăn vui vẻ như thế, trong lòng Tô Đoạn bỗng có cảm giác mất mát khó tả.
Lẽ nào cậu không ngon sao? Sao lại ăn nấm khác chứ...
Tô Đoạn mất mát một chốc, thầm hỏi trong lòng: "Hệ thống ơi, tôi nghĩ vậy là sai phải không?"
Hệ thống trả lời chắc nịch: "Đúng vậy, hệ thống tìm kiếm, phát hiện tâm lí của cậu trong cơ sở dữ liệu có mức độ phù hợp cao nhất từ "tiêu chuẩn kép", nghĩa là chỉ cho phép mình làm chuyện gì đó mà không cho đối phương làm chuyện tương tự. Là một tâm lí không lành mạnh."
Tô Đoạn thở dài, nói: "Được rùi, tôi sẽ nghĩ lại."
Nghiêm Thâm ngậm miếng nấm trong miệng đối diện với cậu mấy giây, không hiểu vì sao thanh niên tóc đen bỗng héo rũ, ánh mắt tủi thân nhìn hắn như kẻ bạc tình thay lòng đổi dạ.
Thay lòng đổi dạ...?
Gì thế này... Ăn có món ăn thôi mà, suy nghĩ của cậu đã lan rộng đến mức này rồi à?
Người bệnh hưng cảm trong lúc phát bệnh thường tăng tốc quá trình tư duy và liên tưởng, suy nghĩ phong phú và dễ thay đổi, thường gọi là dễ nghĩ nhiều - Dù thế nào đi nữa, giám đốc Nghiêm vẫn nhớ rõ rành rành các triệu chứng của mình.
Trên thực tế, hầu hết người bệnh sẽ không nhận ra mình đang ở trạng thái bất thường khi bị bệnh, nhưng với Nghiêm Thâm luôn bình tĩnh kiềm chế cực kỳ thì trước khi bệnh phát triển đến vượt khỏi tầm kiểm soát sẽ cảm nhận được một chút.
Xua đi suy nghĩ kỳ cục trong đầu, suy tư một chốc, Nghiêm Thâm giơ đũa gắp một con sò điệp hấp bún tàu* cho thanh niên tóc đen.
*Sò điệp hấp bún tàu:
"Cộp" một tiếng, vo sò va chạm với đĩa sứ tạo ra âm vang lanh lảnh khe khẽ.
Những con sò dai dai đặt trên những sợi bún tàu thanh mảnh được bày biện cẩn thận, nước sốt nhuộm những miếng sò thành màu vàng nhạt hấp dẫn, tỏi băm trộn với ớt đỏ và hành lá xếp thành từng miếng nhỏ trên miếng sò trông vô cùng tươi ngon.
Hành động gắp thức ăn cho thanh niên tóc đen rất tự nhiên, như thể trước đây hắn đã làm thế vô vàn lần, đã khắc sâu vào xương tủy như một thói quen, không hề do dự hay trở ngại.
Thanh niên tóc đen cũng tiếp nhận không hề chần chừ, mỉm cười với hắn, đôi mắt sáng ngời gắp con sò tươi ngon lên, ngoan ngoãn đưa vào miệng.
Vừa nuốt vào miếng thịt đã tan trong miệng, lại gắp phần bún tàu còn sót lại trong vỏ sò, cũng cắn và hút hết.
Cảm giác đút ăn như gây nghiện, nhìn thanh niên tóc đen vừa ngoan vừa nghiêm túc ăn, phảng phất thỏa mãn hơn cả mình ăn vào miệng, không kiểm soát được nhiều lần gắp thức ăn cho cậu.
Hai người cho ăn hay được cho ăn như không cảm thấy có gì không ổn, nhưng cảnh này trong mắt người khác lại có vẻ vô cùng kinh hoàng.
Sao ông chủ lớn trông thờ ơ và kiêu ngạo này lại có thể săn sóc với một kẻ đóng thế như vậy?
Chỉ là nuôi một minh tinh nhỏ làm tình nhân thôi mà cần đến mức này sao? Phải biết rằng rất nhiều cặp đôi yêu nhau không hề ân cần như thế.
Ngay cả đạo diễn cũng không khỏi cảm xúc phức tạp suy nghĩ: Nhà đầu tư đã bảo là không chơi minh tinh nhỏ đâu rồi...
...
Nhưng dù trong lòng mọi người chửi thầm ra sao, ngoài mặt không ai dám để lộ ra, chỉ là bầu không khí trong phòng hơi kỳ lạ thôi.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí chỉ có hai người hòa thuận vui vẻ, còn lại là vẻ khó tả.
Trước đó Nghiêm Thâm đã ăn rồi, tuy ăn không nhiều, nhưng cho hamster ăn mang lại cảm giác thỏa mãn khiến hắn hết sức hài lòng với bữa ăn này.
Cuối cùng, tâm trạng hắn khá tốt trao đổi mấy câu với đạo diễn. Lúc đứng dậy khỏi ghế vừa đi một bước, ngoái đầu nhìn thanh niên tóc đen không đợi hắn nói gì đã vô cùng tự giác đứng dậy, đi theo sau hắn, tâm trạng giám đốc Nghiêm quả là vui ngất ngây con gà tây.
Phải nhanh chóng mang về giấu bé hamster bé bỏng này thôi.
Nhưng giám đốc Nghiêm nghĩ vậy, vừa đưa bé hamster của mình ra cửa thì gặp phải kẻ có ý đồ phá hoại kế hoạch của hắn.
Người đàn ông khuôn mặt bình thường đang đợi trước cửa phòng chờ cậu đi qua bèn giơ tay túm lấy cánh tay của thanh niên tóc đen phía sau, giọng điệu không mấy thiện cảm thấp giọng nói: "Tô Đoạn, sao cậu lại-" Sao cậu lại đi theo ông chủ đó?
Đây là người mà Tô Đoạn có thể trêu chọc sao? Gã mang tên đóng thế này đến đây để giúp Tạ Trúc giải quyết vấn đề chứ không phải để cậu gây rắc rối!
Dẫu sao cũng là đến thay Tạ Trúc nhà họ, nếu lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?
Không ngờ cái tên đóng thế thấp bé thoạt trông khúm núm này, thường ngày giả vờ vâng lời lại có lá gan và dã tâm lớn thế này.
Nhưng gã vừa nói được mấy chữ, cánh tay đã bị một luồng sức mạnh như muốn bóp nát cánh tay gã kéo ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông rũ mắt, trong mắt như ngưng kết băng tuyết, lạnh lẽo liếc nhìn gã ta, keo kiệt chỉ phun mỗi một từ "cút", sau đó nắm cổ tay vừa bị gã túm lấy của thanh niên tóc đen, rời đi mà không hề quay đầu lại.
Bàn tay còn lại của quản lý ôm cánh tay đau nhức đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần dần rời xa, không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng lạ lùng như vậy, nhưng trong lòng gã đã loáng thoáng có dự cảm chẳng lành.
___
10/5/2024.
08:49:57.