Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Edit + Beta: Diệp.

"Tích tích --" hai tiếng, Cố Lẫm ấn mở khóa xe, không đợi anh kéo cửa chỗ tay lái ra, bên ghế phụ kia đột nhiên nhảy ra một cái đầu nhỏ.

Cố Lẫm: "......" Cô sẽ không vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất, giấu ở phía sau xe, lặng lẽ meo meo mai phục anh đấy chứ?

"Anh Lẫm......" Nhan Niệm Niệm tội nghiệp bíu lấy cửa xe bên tay lái phụ, "Đưa em đi đoạn đường với, em đeo đàn ghi-ta, chen chúc trên xe buýt rất không tiện."

Cố Lẫm liếc qua về phía trên lưng cô, xác thật có một túi đàn ghi-ta, màu đen, vẫn là hoa nhỏ.

Nhan Niệm Niệm rất sợ anh không tin, "Xoẹt xoẹt" một chút kéo túi đàn ghi-ta ra, lộ ra đàn ghi-ta gỗ màu nâu bên trong, giơ lên, "Nhìn này, thật sự là em có mang mà."

Cố Lẫm liếc mắt nhìn cô một cái, không hề nói gì, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Nhan Niệm Niệm vui vẻ mà đặt đàn ghi-ta và cặp sách ở trên chỗ ngồi phía sau, "Oạch" một cái tiến vào tay lái phụ, "Cùm cụp" một tiếng cài tốt dây an toàn, hướng về phía Cố Lẫm cười một tiếng, "Anh Lẫm, đi thôi."

Cố Lẫm: "...... Em là thuộc con khỉ sao?" Xuôi theo cái cột mà thoăn thoắt leo về.

"Không phải nha, so với anh Lẫm em nhỏ hơn hai tháng, sinh nhật của anh Lẫm vào tháng 11, sinh nhật của em là tháng một, nhưng mà tính theo âm lịch còn chưa có ăn tết, cho nên, hai người chúng ta đều là --"

Nhìn mắt đen giống như cười mà không phải cười của Cố Lẫm, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm cũng kịp phản ứng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ.

Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, khởi động xe, chạy ra khỏi gara.

"...... Đều là thuộc tiểu lão hổ." Nhan Niệm Niệm nhỏ giọng bổ sung xong xuôi lời nói của mình.

...... Tiểu lão hổ? Khóe miệng Cố Lẫm giật một cái, nhớ tới ngày hôm qua cô chạy đuổi theo xe của mình, đáy lòng không hiểu sao có chút như nhũn ra, chủ động hỏi: "Em mang ghi-ta làm cái gì?"

"Hội diễn đón người mới đến nha." Anh chủ động đáp lời, Nhan Niệm Niệm lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng người, "Đàn hát ghi-ta, Anh Lẫm, anh có đến nghe không?"

Ánh mắt Cố Lẫm rơi vào trên ngón tay của mình.

Thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Đôi tay này cũng từng bay múa ở trên phím đàn, mọi người nói anh không hổ là con trai của tài nữ nhà họ Giang, tuổi nhỏ đã biểu hiện xuất sắc.

Thế nhưng là, năm tám tuổi ấy, mặt của anh bị hủy.

Đến cái hội diễn văn nghệ hằng năm kia, thầy giáo ôn nhu sờ lên đầu của anh, "Cố Lẫm, cũng phải để những bạn nhỏ khác có cơ hội biểu hiện, năm nay, con không cần lên sân khấu, có được không?"

Từ đây, anh không còn lên sân khấu nữa.

Về sau, ngay cả đàn cũng không muốn đánh.

Ánh mắt của anh lạnh nhạt mà bình tĩnh, Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn anh, trong lòng có chút đau buồn.

Kiếp trước cô sinh sống ở nhà họ Cố gần một năm, đại khái biết được anh bị thương khi còn nhỏ, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn, anh nghe được vô số nghị luận, giống như những nữ sinh trong phòng học của ngày hôm qua, cho dù không có ác ý, cũng sẽ khiến cho người ta khó chịu.

Có phải là cũng bởi vậy mà anh không thích nhiều người, náo nhiệt không? Càng không thích sân khấu, đèn tụ quang?

"Anh Lẫm, không liên quan, anh không muốn tới cũng không có gì."

Cố Lẫm chưa nói tới hay không, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Em là vì người bạn mới của em mới tham gia hội diễn đón người mới đến sao?"

Bạn mới? Dường như trong nháy mắt Nhan Niệm Niệm đã hiểu người anh nói tới là ai. Chẳng qua cô chỉ là nói chuyện với Mạc Thừa Hi hai lần, còn đều là bởi vì có việc, trong lòng anh liền thành bạn bè, còn nghi ngờ cô là vì Mạc Thừa Khi Mới tham gia hội diễn đón người mới đến,

Gia hỏa này, thật sự là hẹp hòi nha.

Đôi mắt tròn xoe của Nhan Niệm Niệm lòng vòng, "Bạn mới? Không phải nha, cô ấy không quan tâm em có phải tham gia hội diễn đón người mới đến không."

Lời này của cô chẳng phải là tương đương với việc thừa nhận Mạc Thừa Hi là bạn bè của cô sao? Giọng điệu còn rất quen thuộc. Có phải là đối với tất cả mọi người cô đều tự nhiên thân cận như thế không?

Mặt Cố Lẫm càng lạnh hơn.

Nhan Niệm Niệm vụng trộm cười cười, tiếp tục chọc tức anh, "Anh Lẫm, cô ấy nói dáng dấp em đẹp mắt, học tập mệt mỏi ngẩng đầu nhìn em một chút, là có thể nâng cao tinh thần."

Trong ánh mắt đen kịt của Cố Lẫm loé lên một tia ác độc lạnh lẽo, vậy mà Mạc Thừa Hi lại là dạng người lời ngon tiếng ngọt này sao? Mà thoạt nhìn tiểu nha đầu này một chút cũng không ghét, thậm chí còn có chút hưởng thụ?

Cố Lẫm nói không nên lời trong lòng là cái cảm giác gì, dù sao cũng khiến ngực anh khó chịu.

Vừa mới thấy mặt, tiểu nha đầu đã ôm cổ anh gọi "Anh trai", lúc ngồi ăn cơm còn chủ động ngồi ở bên cạnh gần sát anh, lúc đi học lại trơn tru bò lên trên xe của anh. Cô còn một chút cũng không sợ anh, quen thuộc lại tự nhiên, có loại cảm giác thân cận trời sinh.

Thật giống như...... Bọn họ đã quen biết rất lâu.

Nhưng bây giờ xem ra, dường như là cô đều đối xử với tất cả mọi người như vậy. Giống như anh vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ghét bỏ, dường như Cố Lẫm có thể đoán được, không được quá mấy ngày, tiểu nha đầu ôm cổ anh khóc lóc gọi "Anh trai" kia, liền sẽ cười híp mắt nói: "Thật xin lỗi nha, em hẹn gặp những bạn khác rồi."

Có lẽ, cô cũng giống như những người mà anh từng cho là bạn bè kia, tiếp cận anh chỉ là vì tìm kiếm cái lạ, nói khoác với người khác một chút đã từng làm bạn với một người bị hủy dung. Một khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ và lòng hư vinh, thì sẽ chán ghét mà vứt bỏ.

Quả nhiên, người như anh, thì không nên hy vọng cái gì xa vời.

Sắc mặt của anh u ám, có loại tự sa ngã suy sút và uể oải, mặc dù chỉ là một nháy mắt, nhưng Nhan Niệm Niệm vẫn luôn đang quan sát ánh mắt của anh, mẫn cảm mà bắt được.

Đột nhiên cô có chút đau lòng, anh mẫn cảm lại đa nghi như vậy, có phải bởi vì tự ti không? Bởi vì cảm giác không an toàn từ nhỏ đến lớn?

Suy nghĩ một chút vẻ mặt đáng sợ của Cố Lẫm ở kiếp trước sau khi cô chết kia, anh vì cho báo thù cho cô mà không tiếc hy sinh chính bản thân, thậm chí xúc động cũng không có chuẩn bị né tránh trừng phạt thật tốt, hiển nhiên, là anh thích cô.

Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ Nhan Niệm Niệm cũng không chú ý tới.

Tại cô vào ở nhà họ Cố ở thời gian gần một năm, Cố Lẫm chưa từng thổ lộ với cô.

Anh...... Là bởi vì vết thương trên mặt, mà tự ti đến mức không dám mở miệng không dám chủ động tới gần cô sao?

Vốn định để anh hiểu lầm nhiều hơn chút nữa, chờ để lộ sự thật lại khiến anh ý thức được mình mẫn cảm quá độ, như vậy chậm rãi uốn nắn anh, nhưng bây giờ Nhan Niệm Niệm lại không đành lòng.

"Thật ra dáng dấp của cô ấy cũng rất đẹp, là loại nữ sinh đặc biệt đáng yêu kia, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, giống quả táo." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm, "Em cảm thấy cô ấy còn rất giống với tên của cô ấy."

Cố Lẫm bỗng chốc xoay đầu, mà nhìn chằm chằm cô.

Nhan Niệm Niệm ngoáy đầu lại, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nai con nhìn anh, "Đúng rồi, anh Lẫm, em còn chưa nói cho anh, bạn mới của em gọi là Mạnh Hiểu Viên, bánh trôi nhỏ, ngồi cùng bàn với em."

Như là xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, như là mưa thuận gió hoà, trong lòng Cố Lẫm đột nhiên nhẹ nhàng một trận, con ngươi đen trong nháy mắt sáng lên, giống như có sao trời rơi vào trong mắt của anh.

Ánh mắt của anh thật đúng là đẹp nha!

Trong lòng Nhan Niệm Niệm tán thưởng một câu, tiếp tục nói: "Em tham gia hội diễn đón người mới đến là một hiểu lầm, không liên quan tới bánh trôi nhỏ nha, là Cố Dao không cẩn thận báo danh giúp em, em nghĩ dù sao cũng đã báo rồi, hủy bỏ thì lại quá phiền phức, liền dứt khoát biểu diễn một màn đàn hát ghi-ta thật tốt."

Thì ra, không có quan hệ với Mạc Thừa Hi...... Cố Lẫm nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng.

"Ai, anh Lẫm, dừng lại ven đường một chút!" Không biết Nhan Niệm Niệm nhìn thấy gì, đột nhiên hô lên.

Cố Lẫm một chân phanh lại, xe ngừng lại bên sát đường, Nhan Niệm Niệm ném xuống một câu "Chờ em một lát", mở cửa xe liền chạy đi.

Nhưng mà rất nhanh cô đã trở về, trong tay xách theo một túi bánh bao nhỏ nóng hầm hập và một ly sữa đậu nành, nhét vào trong tay Cố Lẫm, "Anh Lẫm, dù sao còn có thời gian, anh ăn cơm sáng xong trước chúng ta lại đi tiếp nha?"

Cố Lẫm cúi đầu nhìn đồ vật trong tay bị đưa qua, cái đầu bánh bao hấp rất nhỏ, vỏ bánh bao mềm mại, thoáng có chút phỏng tay, cách cái túi cũng có thể ngửi được mùi thơm.

Nhan Niệm Niệm thấy anh bất động, khuyên nhủ: "Tiệm bánh bao của nhà này ăn cực kỳ ngon, mạnh liệt đề cử! Anh Lẫm anh nếm thử đi."

Cô mở cái túi, móc khăn giấy từ trong túi ra, rút ra một cái bánh bao, đối với bánh bao đang bốc lên hơi nóng chợt quạt vài cái, nhẹ nhàng sờ soạng tóc của anh một chút, dụ dỗ nói: "Không nóng, ăn đi."

Cố Lẫm: "......"

Mặc dù bộ dáng của cô như là đang dỗ bạn nhỏ, trong lòng Cố Lẫm vẫn cảm thấy rất dễ chịu, anh cầm một cái bánh bao, cắn một cái.

Da mỏng mềm mại, mang theo thơm ngọt đặc thù của bột mì, dính lấy nước canh nhân thịt bên trong, mặn mà thơm ngon, miệng vừa hạ xuống, trong nháy mắt nhũ đầu (*) mở ra.

(*) Nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.

Nhan Niệm Niệm cũng cầm một cái bánh bao, cái miệng nhỏ cắn một miếng, thỏa mãn mà thở dài, "Ăn ngon đi? Ngay cả người đã ăn no bữa sáng như em, ngửi được hương vị cũng sẽ không nhịn được phải ăn một cái."

"Anh Lẫm," một bên cô cắn bánh bao, một bên lẩm bẩm: "Anh phải ăn bữa sáng nha, bằng không đối với thân thể rất không tốt, một ngày ba bữa đều phải ăn đúng thời gian, nếu là anh không thích cơm canh trong nhà, ăn ở bên ngoài cũng được, nhưng dù sao cũng phải lấp đầy cái dạ dày."

"Thân thể của anh còn đang lớn đấy, nếu là không ăn no, sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục."

...... Phát dục? Thái dương Cố Lẫm nhảy một cái.

"Ông đây phát dục...... Đã đầy đủ rồi."Cố Lẫm nhìn cô một cái thật sâu.

"Bây giờ anh cao 1 mét 8 đi? Ăn cơm thật tốt, còn có thể dài thêm mấy centimet." Nhan Niệm Niệm nhớ rõ kiếp trước, đúng là anh có cao thêm một chút.

Cố Lẫm: "......Em đang nói chiều cao sao?"

"Đúng nha." Nhan Niệm Niệm nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt nai con tròn xoe nghi ngờ mà chớp chớp, "Bằng không thì sao nha?"

"Em nói cho anh nhá, anh Lẫm," tiểu nha đầu tiếp tục nghĩ linh tinh, "Mặc dù bây giờ anh đã đủ cao, nếu là anh không chú ý ăn cơm thật tốt, thật sự đối với thân thể không tốt. Lại nói nhiệm vụ học tập của lớp mười hai rất nặng -- ngô ngô ngô --"

Trong miệng bị nhét một cái bánh bao trắng nhỏ mềm mại, Nhan Niệm Niệm đang nói thì bị ngăn chặn.

"Dài dòng." Cố Lẫm cười như không cười liếc cô một cái.

Nhan Niệm Niệm cầm cái bánh bao trong miệng xuống, đã cắn qua chỉ có thể ăn hết, cô thở dài, "Em đã ăn no rồi, còn lại đều là của anh."

Quả thật Cố Lẫm đói bụng, giống như theo lời của Nhan Niệm Niệm nói, anh còn đang "Phát dục" đó, hơn nữa quả thật bánh bao rất thơm, rất nhanh anh đã xử lý xong một túi bánh bao nhỏ, sữa đậu nành cũng uống xong.

Cái miệng nhỏ của Nhan Niệm Niệm cắn bánh bao thịt, cẩn thận mút lấy nước canh ngon ngọt của bánh bao, cô ăn rất chậm, cũng là cố ý bồi anh cùng nhau ăn, chờ Cố Lẫm uống sữa đậu nành xong, cô mới vừa vặn ăn xong hai cái bánh bao nhỏ.

Rút hai tờ khăn giấy cho Cố Lẫm lau tay, Nhan Niệm Niệm thu dọn rác bỏ hết vào cái túi đựng bánh bao, mở cửa xe ra chạy vài bước ném cái túi tới thùng rác ven đường, trở lại trong xe nhăn cái mũi nhỏ lại ngửi ngửi, "Anh Lẫm, trong xe của anh tất cả đều là mùi bánh bao."

Cái tiểu nha đầu này, vừa mới ăn xong, liền ghét bỏ có mùi, bánh bao là cô mua, chính cô còn ăn hai cái đấy.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, hạ thấp cửa sổ xe xuống một nửa.

Cảm tạ tiểu tiên nữ bá vương phiếu:

timefly Ném đi 1 Cái địa lôi ném thời gian:2019-09-14 09:19:10

=====

Ngày beta full: 17/11/2020.

Chọn ngày beta như chọn người yêu, ngày đẹp mới đi beta.

Tốc độ này không biết đời nào mới xong:((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui