Tulip Trong Gió

Edit: Mỳ.

Vào cuối mùa thu, người dân trong thành phố Budapest đã sớm quấn áo khoác dài dày để chống lại gió thu thấu xương. Lư Hyde lái xe cảnh sát từ Pest ở bờ đông đến Buda ở bờ tây(1). Anh lái xe đến đầu phố trong phố cổ nơi bọn họ chấp hành nhiệm vụ ngày hôm đó, kế đến tìm một chỗ để đậu xe lại, rồi bước xuống xe.

Vừa mới xuống xe, cơn gió lạnh từ khu vực trên núi khẽ thổi vào bên cổ. Do mới rời khỏi chiếc xe ấm áp, anh ta chưa thích nghi nên không thể không co rúm vai. Dọc theo đường mòn, anh đi lên vài bước mới nhận ra đó là một ngã tư. Lúc này anh chỉ đứng im tại chỗ, nhìn xung quanh một lúc rồi đi theo hướng mà Ferry đã chỉ cho từ trước.

Đi được một lúc, anh chợt nghe thấy bên trong con đường nhỏ vọng ra tiếng một người phụ nữ đang lớn tiếng chửi mắng, những lời nói đó vô cùng nặng nề. Nghe thế thì anh khẽ nhíu mày, thân là cảnh sát, đương nhiên là anh muốn tiến lên phía trước xem thử xem là có chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy nên anh chạm vào thẻ cảnh sát trước người, lần theo âm thanh kia mà bước đến.

Sau khi rẽ vào một con ngõ, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có thân hình khá béo đang đứng chửi rủa trước cửa một tòa nhà dân cư cách đó không xa, bà ta không ngừng ném các thùng đồ, quần áo và sách ra đường. Đối diện một cô gái châu Á trẻ tuổi, trông cô gái này có vẻ như là học sinh, đang ngồi xổm dưới đất không ngừng nhặt những thứ bị ném ra ngoài, cô quay lưng về phía anh nên anh không thể nhìn rõ được nét mặt đó, nhưng hình như cô đang cầu xin người phụ nữ mập mạp kia. Từ cách di chuyển và cả giọng nói kia cũng dần trở nên mơ hồ.

Theo những gì bà ta nói, có vẻ như là cô gái đến từ Trung Quốc này đang thiếu nợ tiền nhà, nếu như không trả được thì đừng nghĩ đến việc có thể ở lại đây. Cô ấy van nài bà ta thêm vài ngày nữa, cô sẽ tìm cách kiếm tiền để trả tiền nhà, mong bà ấy đừng đuổi mình đi. Đúng là không có tiền trả thì phải ra khỏi nhà, điều đó là lẽ đương nhiên, nhưng cũng đâu nhất thiết phải chọn cách tồi tệ đến vậy để ép một gái nhỏ nhắn như thế đâu?

Nhưng mà hình như chẳng có mấy ai nghĩ như vậy, cũng không một ai muốn đứng ra can ngăn giúp cô. Người qua đường thấy tình cảnh như vậy cũng chẳng thèm quan tâm mà bước đi theo đường vòng rồi tiếp tục đi về phía trước. Điều đó cũng chẳng xa lạ gì mấy. Thay vào đó, phía xa xa có một số cụ già đang đứng tụm ba, tụm năm bàn tán xôn xao, chỉ trỏ vào cô.

Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Lư Hyde có chút khinh thường nhếch lên, trong lòng anh không khỏi thấy khinh bỉ những đang đứng xem kịch vui này. Đã nhiều năm như vậy, kể từ khi anh bắt đầu sinh sống ở thành phố này, những người ở đây mãi vẫn không thay đổi, luôn luôn lạnh lùng đến khó hiểu. Anh biết, trong lòng người Hungary, hay nói chính xác hơn là trong lòng người Budapest, địa vị của người Trung Quốc chỉ tốt hơn người da đen có một chút thôi.

Anh nhớ trước đây từng đọc qua một bài báo nói rằng, Hungary đã từng tiến hành một cuộc khảo sát trên toàn quốc. Trong số 1000 người được khảo sát, người mà bọn họ không muốn tiếp xúc nhiều nhất là người Gypsy, họ thậm chí ghét đến mức ngay cả ngồi chung cũng chẳng muốn. Kế đến là người da đen đến từ những nước thuộc châu Phi, và sau đó là người Trung Quốc. Cho nên, anh hoàn toàn có mọi lý do để tin rằng, hầu hết những người không muốn giúp đỡ kia đều là vì nguyên nhân này, chỉ có thể là thế nên họ mới có thể thờ ơ đứng nhìn một cô gái người Trung Quốc đáng thương như thế bị đuổi ra khỏi nhà trong gió lạnh như vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút giận dữ, nhanh chân đi tới chỗ quyển sách bị bà mập kia ném rất xa, anh nhặt quyển sách lên nhìn thì thấy là quyển giáo trình đại học ngành quản trị du lịch. Anh cắn chặt răng, không nói gì. Đất nước Hungary này, các ngành nghề khác đều không được tốt lắm, ngoại trừ ngành dịch vụ và du lịch. Cô gái này đến đây học cái này, hẳn là xem như lựa chọn không tồi. Nghĩ vậy, anh cầm quyển sách đi tới phía sau cô đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ. Bà chủ nhà thấy một anh chàng cảnh sát cao lớn, kèm theo đó là vẻ mặt nghiêm túc, trên người còn có cả súng đang bước thẳng về phía mình, khiến bà không khỏi cảm thấy hoảng hồn, lén đưa mắt nhìn sang anh. Nhưng ngay sau đó, dường như cảm thấy mình không có gì phải sợ hãi, thì lại tiếp tục chửi ầm lên, mà cô gái kia cũng biết khẩn cầu là vô dụng, nên chỉ biết nhẫn nhịn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ thu dọn sách, quần áo và đồ dùng sinh hoạt bị ném lung tung kia lại.

Làn gió lạnh khẽ thổi khiến cho mái tóc của cô bị gió thổi bay, phía xa xa kia là những chiếc lá rụng bị gió thổi cuộn tròn trên hai bên vỉa hè, bức tranh ảm đạm ấy làm cho bóng lưng của cô gái thê lương đến lạ thường. Lou Hyde nhướng mày, liếc mắt nhìn người đàn bà mập vẫn đang không ngừng chửi bới, anh không nói gì nhưng trong lòng anh ghét nhất là người phụ nữ đanh đá như vậy, không muốn nói chuyện với bà ta, chỉ đưa sách tới trước mặt cô gái và nói: “Này cô, sách của cô đây.”

Cô gái ngồi xổm dưới đất quay người nhận lấy cuốn sách, vừa định ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn với anh, nhưng sau khi nhìn thấy người đi tới là anh cô liền giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi đứng dậy, lúng túng đứng đó suy nghĩ. Nghĩ đến đêm hôm đó sắc mặt anh hung ác như muốn ăn thịt mình, cô không biết phải làm gì, lặng lẽ cắn môi, vâng dạ nói: ” Cảm ơn anh, đội trưởng!”

Hóa ra là cô ấy! Thì ra cô sống ở đây! Lông mày Hyde Lư phía sau cái kính nhướng lên một chút, anh trông thấy cô rất lo lắng khi nhìn thấy mình, có lẽ anh cũng biết thái độ lỗ mãng của mình vào đêm hôm đó đã dọa cô gái nhỏ này hoảng sợ, trong lòng anh không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì không phải chủ ý của anh hôm nay đến đây là là để giải thích với cô sao?

Tuy nhiên, anh chỉ muốn giải thích trực tiếp chứ không phải giải thích công khai! Anh hắng giọng một cái, có chút không thoải mái chuyển chủ đề, nhìn tình cảnh hỗn loạn trên mặt đất anh hất cằm hỏi cô:

“Cô nợ tiền thuê nhà à?”

Ngô Đan rơm rớm nước mắt rồi gật đầu, sau đó nhìn cảnh hoang tàn trên mặt đất, cô cảm thấy như bị dao đâm vào tim. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cô chưa bao giờ trở nên khó khăn như vậy, cô gần như bị đẩy vào ngõ cụt.

Từ bị bạn thân phản bội đến cả bạn trai bỏ rơi đã khiến cho cô đau lòng, nhưng tiền tiết kiệm cả đời còn bị hai người từng thân thiết với mình nhất lấy sạch không còn một đồng, thì sao mà cô sống được đây! Cũng may là cô đã gửi học phí kì sau vào tài khoản của trường chứ không phải phải tài khoản chung với tên bội bạc kia, nếu không thì ngay cả năm cuối cô cũng không thể hoàn thành xong mà còn buộc phải thôi học! Đến lúc đó, cô còn mặt mũi nào để trở về gặp trưởng bối Giang Đông nữa?

Hai bàn tay trắng thôi là đã đủ khổ rồi, nay lại còn sắp bị đuổi ra khỏi nhà, vậy thì ngay cả một chỗ che đầu cũng không có. Nghĩ đến việc từ nay về sau cô nên đi đâu, ở xứ người mà không có tiền thì làm sao cô có thể sống! Dựa vào cái gì chứ?

Chi phí ở ký túc xá trên trường còn đắt đỏ hơn nhiều so với thuê nhà ở trên phố cổ, nhưng với tình huống hiện tại của cô thì cũng chẳng thể nào đăng ký vào ký túc xá của trường được. Ở đây cô không có người quen. Đến đây du học được ba năm, phần lớn cô đều dành thời gian ở trên giảng đường, học sinh trong lớp thì không ai quen biết ai, sau giờ học thường sẽ tản ra hết. Trừ những bạn học quen xã giao trên lớp ra thì cô chẳng có nổi một người bạn thân.

Theo luật của Hungary, du học sinh sẽ không được phép đi làm thêm. Dù là đôi khi sẽ có vài học sinh sẽ lách luật mà bỏ ra ngoài làm, nhưng khi bị chính quyền bắt thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cũng bởi vì thế nên cô không có gan làm vậy.

Số tiền trong ngân hàng, phần lớn đều là tiền còn lại từ phí sinh hoạt mà bố mẹ cho, nhưng giờ thì…cô không thể xin tiền họ được nữa. Hai người họ đã cố gắng bán hết mọi thứ để bù vào chi phí cho cô đi nước ngoài, bây giờ dù cho có khó khăn đến đâu, cô cũng không thể để bố mẹ lo lắng về chuyện của mình nữa!

Chẳng lẽ trên thế giới này, ngay cả một chỗ nho nhỏ cho cô liếm láp vết thương cũng không có hay sao? Từ bé đến lớn, cô chưa từng làm chuyện xấu nào, luôn tốt bụng giúp đỡ tất cả mọi người nhưng tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Tại sao…

Nghĩ đến đây, Vu Đan không khỏi cảm thấy xót xa nhưng lại chẳng có ai để tâm sự. Giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay đã tràn mi, cô ôm quyển sách, cúi đầu, mái tóc đen nhánh từ bên vai rủ xuống, che một bên mặt rồi khóc thút thít.

Khi Lư Hyde nhìn thấy cô khóc, bên cạnh còn có đôi vai mảnh khảnh kia cũng khẽ giật theo từng tiếng nấc, thì trong thâm tâm anh lại cảm thấy tức giận đến khó hiểu. Anh cau mày, đi về phía chủ nhà. Do có lợi thế về chiều cao và vóc dáng, đồng thời trước mắt còn được che lấp đi bởi cặp kính đen bản to, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác da của cảnh sát, bên hông còn giắt theo cây côn sắt thật dài. Anh cao và to đến mức, ngay cả bà chủ nhà cứng rắn vừa rồi cũng không kìm được sự kiêu ngạo ban nãy của bản thân, mà đành hạ thấp giọng.

“Bà là chủ nhà à?”

“Tất nhiên.”

“Quý cô này đang nợ tiền phòng của bà à?”

“Mấy ngày trước, tôi đã đồng ý là hôm nay sẽ đến thu tiền thuê nhà tháng trước, nhưng khi tôi đến thì cô ấy lại nói với tôi rằng, cô ấy không có tiền. Lại còn xin tôi cho cô ấy ở nhờ vài ngày nữa chứ! Thật không hiểu nổi, con gái con đứa lớn vậy mà còn đi quỵt nợ! Cậu cảnh sát này, tôi đã gặp phải mấy trường hợp như thế này mấy lần rồi, mấy người đó đều muốn trốn tiền thuê nhà nên sẽ nói mấy câu y chang thế. Sau đó, đợi vài ngày sau tôi quay lại thì mấy đứa đó lại cao chạy xa bay mất tiêu. Cậu nói thử xem, tổn thất này của tôi thì ai đứng lại bồi thường đây? Tôi chủ yếu lấy số tiền cho thuê này để nuôi sống gia đình, nhưng lần nào cũng gặp toàn những người như thế. Cậu nói coi tôi phải xui xẻo đến thế nào….” Bà chủ nhà mập mạp liên tục nói, vừa nói vừa làm ra điệu bộ, nước miếng gần như muốn phun hết cả vào mặt anh, dường như vẫn không có ý định dừng lại.

“Tôi không có nghĩ như thế. Dạo gần đây tôi thật sự rất lo lắng, số tiền lớn như thế tôi không thể trả liền ngay được, nhưng chắc chắn là tôi sẽ tìm ra cách. Tôi sẽ không chạy trốn. Như lúc này tôi đã nói đó, tôi sẽ để lại thẻ sinh viên cho bà, nhưng bà lại…” Ngô Đan ngẩng đầu lên, đảm bảo lời nói của mình.

“Hê, ở đây có ai tin những gì người Trung Quốc nói không? Đừng tưởng là tôi chưa từng nghe qua danh xưng du học sinh Trung Quốc của mấy người. Trên báo gọi các người là gì? Có biết không? ‘Du học sinh rác rưởi’! Sao tôi lại có thể tin những gì ‘rác rưởi’ nói chứ? Tôi cần cái thẻ sinh viên rác đó làm giấy vệ sinh hay gì! Nếu như không có gì để làm thì hãy về Trung Quốc ở đi, sao lại đến nước tôi ở làm gì! Thật sự luôn ấy!” Khi bà ta nghe những lời bào chữa của Ngô Đan, thì lập tức hăng hái trở lại. Chỉ tay vào mũi cô rồi liên tục chửi bới.

Ngô Đan cảm thấy lời nói sỉ nhục của bà ta làm giận run cả người, thế mà cô lại chẳng thể nói ra được những câu phản biện đang quanh quẩn trong đầu. Cô tức giận nhìn bà mập kia, môi dưới của cô gần như bị răng bấu đến rướm cả máu! Bố mẹ cô tuy không giàu có gì cho cam, nhưng lại luôn giáo dục cô vô cùng nghiêm khắc. Từ nhỏ cô đã được dạy phải lễ phép, nhưng giờ đây cô hận bản thân mình sao lại không thể nào hung dữ hơn, sao lại không thể trở nên hung hăng hơn, hay sao lại không học cách chửi thề giống những học sinh khác. Nếu không thì cô cũng sẽ không bị người khác mắng đến mức không biết nên đáp trả lại như thế nào giống bây giờ!

Lư Hyde đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng chẳng có hơi sức đâu mà nghe nữa, anh biết, theo lý của chủ nhà thì cách nào cũng có thể đuổi những vị khách không trả tiền thuê ra khỏi nhà được. Vì lẽ đó, dù cho bà ta có hung dữ hơn nữa, thì anh đây là một cảnh sát, cũng chẳng thể làm gì được, nói đúng hơn là chỉ có thể mặc kệ.

Tuy nhiên, anh lại không dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ có tính xấu xa như thế. Lúc nào cũng tỏ ra vẻ kiêu ngạo và cao siêu, vì vậy, dù cho không thể làm gì được bà ta nhưng ít nhiều cũng có thể hù dọa cho bà ấy hoảng sợ, cũng là để trút giận giúp cho cô gái nhỏ kia luôn. Anh sẽ làm như thế để thay mặt cho hành vi thô lỗ của bản thân đêm hôm qua.

“Thưa bà, xin hãy chú ý đến lời nói của mình. Đừng trách tôi không cảnh cáo trước, nếu như bà còn tiếp tục mắng người khác như vậy thì phải cẩn thận, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”

“Hậu quả, hậu quả gì chứ? Thiếu nợ thì phải trả tiền, chính đáng và hợp tình hợp lý thế còn gì. Mặc kệ cô ta kiện ở đâu, tôi là bên đúng mà!”

“Đúng, nhưng những gì bà vừa nói là hành vi phân biệt chủng tộc. Ý bà là, tất cả du học sinh Trung Quốc đều là rác rưởi sao? Bà so sánh họ với rác? Nếu những gì bà nói bị cô ấy đưa ra tòa, thì bà sẽ bị kết tội ‘phân biệt chủng tộc’ đấy! Bà đừng quên, cách đây vài ngày, bộ trưởng Anh vừa nói đùa về Trung Quốc và đã bị cắt chức. Bà biết đấy, cái mũ ‘phân biệt chủng tộc’ hiện đang là chuyện rất nghiêm trọng! Hôm nay bà chửi mắng một người Trung Quốc như vậy, thì hậu quả sẽ như thế nào….Haha….” Lư Hyde nhìn về phía người phụ nữ kia, nụ cười bà ta đang dần trở nên xấu xí hơn, thậm chí còn hơi thấp thỏm, anh cảm thấy vô cùng đắc ý.

Anh nói chuyện một cách nghiêm túc, trên mặt không hiện lên chút ý cười nào. Bà chủ nhà mập mạp vô thức nhận ra là mình đã nói những lời không nên nói, nhưng lại không cam lòng cúi đầu nhận lỗi, thế nên vẫn ngoan cố cãi lại:

“Cậu cảnh sát, cậu đừng dọa tôi. Những lời này không phải là do tôi nói trước đâu nhé, nên dù cô ấy có kiện tôi cũng không sợ! Những cái này đều là do báo chí viết cả đấy, chẳng qua là tôi chỉ trích dẫn lại thôi mà. Chẳng lẽ trích dẫn những gì báo viết cũng gọi là có tội hay sao?”

“Bà không cần phải nói những lời này với tôi. Khi nào ra đến tòa, bà hãy nói với thẩm phán và luật sư bào chữa ấy. Căn bản, một khi bà đã nói ra những lời này thì trong lòng bà cũng đang có ý nghĩ như thế. Bà vẫn là một người kỳ thị người Trung Quốc thôi! Bình thường bà có suy nghĩ sao tôi cũng mặc kệ, mỗi ngày bà có mắng người Trung Quốc 100 lần thì cũng chẳng ai quản được bà. Nhưng chỉ cần bà nói ra như thế, vừa hay người khác cũng nghe được, thì dù đối phương có ý muốn kiện bà, thì tội danh kia cũng chỉ có một…là ‘Phân biệt chủng tộc’! Bà cảm thấy chỉ vì một chút tiền thuê nhà mà phải lên đến tận tòa án, sau lưng còn phải gánh thêm cái danh ‘Phân biệt chủng tộc’ có đáng không?”

Lư Hyde khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống bà chủ nhà với ánh mắt khinh bỉ. Chờ đợi câu trả lời với nụ cười đã nhếch lên nửa miệng.

“Cậu, cậu nghĩ mình là ai mà nói thay cho cô ấy, đó là vì cậu cũng không phải người Hungary như bọn tôi mà thôi. Cậu nghĩ bản thân mình đặc biệt lắm hả, tôi đã đọc qua rất nhiều vụ tham nhũng và hối lộ trong ngành cảnh sát của mấy người rồi, cứ lấy tiền của bọn tôi cho đã, thế rồi suốt ngày thay vì làm cho dân, thì lại đứng lên đòi lại tiếng nói cho người nước ngoài! Mấy người đó đến đây, đã làm được gì cho đất nước này chưa ngoài cướp việc của dân? Đúng là lãng phí tài năng của đất nước mà!”

“Cậu cũng đừng dọa tôi, bộ nghĩ làm cảnh sát là hay ho lắm à. Hừ, nếu hôm nào tôi vui, tôi đây sẽ thuê mấy tên như các cậu đừng ngoài canh cổng cho tôi đấy! Tóm lại, tóm lại…Tôi không quản được nhiều chuyện như vậy đâu. Dù sao thì cô ấy cũng đang nợ tiền tôi, bây giờ hoặc là trả tiền, không thì phải cút!” Bà ta biết mình nói lý lẽ chắc chắn sẽ không nói lại cảnh sát, vì thế nên đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lư Hyde hét lên.

“Được, hiện giờ bà đang có hai tội danh. Thứ nhất, bà đã nói những lời thô lỗ với một viên chức cảnh sát. Bà bị nghi ngờ phân biệt đối xử với cảnh sát Hungary gốc Hoa. Thứ hai, bà công khai vu khống cảnh sát quốc gia nhận hối lộ. Tôi nghĩ, chỉ riêng hai tội danh này thôi cũng đủ để cho bà ăn cơm tù trong vòng vài năm tới đấy, để họ dạy lại bà cách cư xử tốt hơn với cảnh sát. Giờ thì, bà hãy đợi thư từ tòa án nhé!”

Lư Hyde nói xong thì cười chế nhạo, kế đến anh lấy một cuốn sổ tay của cảnh sát và cây viết ra từ sau túi quần, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung. Tình huống này làm cho bà chủ nhà kia vô cùng sợ hãi, sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch, không khỏi luống cuống, liên tục xua tay làm lành:

“Ôi chao, cái cậu này. À không, cậu cảnh sát, tôi chỉ trêu tí thôi mà. Cậu không cần bận tâm đến vậy đâu! Là do tôi nói bậy, nói nhảm…”

“Nói nhảm? Bà cũng không còn trẻ nữa, nói chuyện không biết nặng nhẹ sao? Bà không biết là gì nên nói, gì không nên nói à? Tôi không nghĩ thế đâu! Nếu như bà không có can đảm, sao bà lại dám đứng trước mặt cảnh sát mà công khai chửi mắng như vậy chứ? Tôi nhớ là, bà muốn bên cảnh sát tới giúp đỡ cơ mà!?”

Lư Hyde vẫn chưa chịu buông tha cho bà ấy, nhìn trên trán bà ta rướm đầy mồ hôi thì anh lại nghiêm nghị, không cười. Cây bút trong tay nhịp nhàng gõ vào sổ ghi chú, vẻ mặt như không muốn thương lượng.

“Không, không, không. Tôi thật sự xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu. Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi vẫn rất ổn, không cần các đồng nghiệp của cậu đến giúp đỡ gì đâu. Không dám làm phiền mọi người, cảm ơn, thật sự cảm ơn!”

Ngô Đan nhìn tình thế trước mắt đột nhiên chuyển hướng, nổi tủi nhục tràn ngập trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và tái nhợt của chủ nhà, thì chợt thấy nhẹ nhỏm, như thể mối hận trong lòng đã được giải tỏa. Trong vô thức, cô có cảm giác vị cảnh sát trưởng gốc Hoa kia hình như đang nói giúp cô, điều này cũng khiến cho nỗi bất bình trong lòng cô cũng dịu đi ít nhiều.

Chỉ là, bây giờ cô không có thời gian để vui mừng vì chiếm được ưu thế trong trận cãi vả này. Trước mắt, nhiệm vụ đầu tiên của cô là phải giải quyết vấn đề chỗ ở của mình từ nay về sau! Cô thở dài, biết bản thân mình không muốn dây dưa gì với chủ nhà hung dữ này, vì thì thế cô khịt mũi, lau sạch nước mắt còn sót lại trên mặt, ngồi xổm xuống, không nói gì nữa, chỉ tiếp tục bình tĩnh sắp xếp đồ đạc đang rơi khắp nơi trên mặt đường, bỏ vào trong túi.

Khi cô ngồi xổm xuống đất bắt đầu thu dọn, Lư Hyde vẫn lạnh lùng nhìn bà ta, không lên tiếng, nhưng vẻ mặt thì lại rất đăm chiêu. Bà chủ nhà kia tuy rằng hung hăng cực độ, nhưng cũng rất thông minh, vô cùng biết đoán ý qua ánh mắt. Vừa thấy cảnh này thì biết cô gái Trung Quốc cũng không có ý muốn dây dưa gì với mình, vội vàng tiến lên giúp cô gái nhặt những bộ đồ và sách vở bị mình ném ra xa, sau đó cẩn thận đưa đến tay cô.

“Cảm ơn bà Ivans.”

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Ngô Đan đứng dậy, hơi cúi đầu tựa như một lời cảm ơn đối với anh, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Cô muốn tạo cho bản thân mình một cảm giác thoải mái một chút, nhìn sang Lư Hyde, nở một nụ cười buồn, nói:

“Cảm ơn, đội trưởng. Rất vui được gặp anh ở đây. Tôi sẽ đi tìm một chỗ ở mới để không làm chậm trễ chuyến tuần tra của anh. Tạm biệt nhé!”

Cô vừa dứt lời đã vác tất cả đồ đạc tích cóp ở Hungary hơn ba năm lên trên vai, tập tễnh đi về phía chân núi. Cô vừa đi vừa nghĩ, không biết bản thân mình sẽ về đâu đây? Không thể đến Pest được, đó là nơi phồn hoa nhất Budapest, đa số các trung tâm thương mại và trung tâm chính phủ điều ở đó. Tiền thuê nhà chắc chắn sẽ không hề rẻ, hay là đến Old Buda nhỉ? Chắc sẽ có những căn nhà rẻ hơn ở đó, mặc dù là nơi đó cách trường học khá là xa…

Lư Hyde nhìn theo bóng dáng của cô, đôi mắt đằng sau cặp kính mắt bản to khẽ nheo lại. Cô cho rằng mình đến đây tuần tra nên mới vô tình gặp cô ấy sao? Anh e là không có quá nhiều sự trùng hợp như thế này trên thế giới đâu! Anh ừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía bà chủ còn đang thấp thỏm, bất an nhìn trộm mình, vì vậy nên anh cũng thuận tay ghi lại số nhà của bà ta, rồi lạnh lùng lên tiếng:

“Tôi đã ghi lại số nhà của bà rồi, lần sau tôi sẽ quay lại kiểm tra. Nếu như tôi phát hiện ra bà vẫn còn thích ném đồ người khác ra đường như thế, tôi sẽ không lịch sự như vậy nữa đâu. Giữ sức khỏe nhé, thưa bà!”

Nói xong, anh cất quyển sổ ghi chép vào túi rồi đi thẳng về phía con đường mà Ngô Đan từng đi. Trên mặt bà chủ nhà Ivans lúc này nhìn theo quyển sổ đã ghi lại số nhà của mình mà khuôn mặt lại trở nên lúc trắng, lúc xanh. Mặc dù bực tức đến mức lộ ra ra mặt, nhưng bà ta cũng chẳng thể làm gì được với cậu cảnh sát cao to này, đành trơ mắt nhìn anh rời đi khỏi tầm mắt.

Lư Hyde sải dài bước chân đuổi theo một hồi, sau vài con phố đã thấy được bóng dáng của Ngô Đan. Chiếc cặp sách to tướng gần như che hết cả cơ thể cô, túi xách lớn kia lại càng khiến cho cánh tay, và đôi chân cô càng thêm gầy gò, như thể hai món đồ đó có thể đè bẹp cô bất cứ lúc nào vậy, làm cho người ngoài nhìn vào thấy vô cùng khó chịu, trong lòng không khỏi nảy ra lòng thương tiếc và muốn bảo vệ.

Anh không biết vì sao mình chẳng cần nghĩ ngợi gì mà đã vội vã đuổi theo cô, nhưng khi thấy cô rời đi, bước chân của anh cũng không tự chủ mà cất bước theo. Anh không muốn lấn quá sâu vào chuyện này, mà trong đầu chỉ coi cách tiếp cận khác thường này như một cơn lũ mong muốn được bảo vệ nhất thời mà anh đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy hiếm khi xuất hiện.

Vốn dĩ anh đến đây chỉ để mặt đối mặt xin lỗi cô về hành vi lỗ mãng tối qua, lại không biết cô đang bị bà chủ nhà làm khó dễ. Nếu là trước đây, nếu gặp phải tình huống tương tự, nhiều lắm là anh cũng chỉ liếc nhìn rồi mặc kệ, chứ không tiến lên giải quyết những vấn đề chán ngắt này.

Nhưng hôm nay anh đã dành một ngoại lệ cho một người phụ nữ mà anh chỉ nhìn thấy một lần. Anh tự nói với bản thân mình, thứ nhất có lẽ là cả hai đều là người Trung Quốc, sự thông cảm và lời xin lỗi ban đầu khiến anh không có lý do gì để khoanh tay đứng nhìn. Thứ hai, bà chủ nhà mập mạp kia quá kiêu ngạo, phải dạy cho bà một bài học nhỏ, để bà ta biết cách làm người. Cũng vì lẽ đó nên anh mới đứng ra giúp đỡ.

Nhưng giờ thì anh cũng đã giúp hết những gì nên giúp, rõ ràng là hết chuyện để nói rồi, nhưng vì sao khi nhìn thấy cô bỏ đi thì bản thân lại cảm thấy như mình vẫn còn mắc nợ cô điều gì đó? Đúng là không dễ chịu gì.

Bóng dáng mảnh khảnh ở trước đó không xa dường như đang dừng lại vì đồ đạc quá nặng. Anh thấy cô đứng tại chỗ, cánh tay vung vẩy vài cái để giảm bớt cơn đau nhức. Nhìn thấy cảnh này, Lư Hyde không nghĩ ngợi gì thêm, vội vàng bước đến thật nhanh.

Sau khi bước đến bên cạnh cô, anh không nói gì chỉ cầm lấy chiếc cặp lớn trong tay cô, tuy có chút ép buộc, nhưng anh cũng chẳng quan tâm đến vẻ mặt ngỡ ngàng kia. Anh cầm lấy chiếc cặp, rồi vòng lên vai. Đôi chân dài duỗi thẳng, đi nhanh về nơi chiếc xe mình đỗ.

“Đội trưởng, đội trưởng, anh đây là…Tôi có thể tự xử lý….” Ngô Đan bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo rồi hỏi. Cô không ngờ mình lại còn có thể gặp lại anh chàng cảnh sát vào lớn khi nãy. Lúc vừa nhìn thấy anh, cô không khỏi ngạc nhiên. Nhưng thấy anh không nói gì mà lại cầm hành lý giúp mình, hành động đó đã làm cho cô thấy có chút sững sờ. Hả? Chẳng lẽ ở một nơi xa hơn Trung Quốc như Hungary đây mà tinh thần Lôi Phong(2) cũng truyền đến được sao? Sao trước giờ cô chưa từng gặp được người nào như anh chàng này nhỉ?

“Đừng có liều mạng như thế, mặt trời cũng sắp lặn rồi. Để tôi tiễn cô!” Giọng nói của Lư Hyde truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, nghe có vẻ hơi xa. Trong lời nói dường như mang chút châm chọc. Ngô Đan không khỏi đỏ mặt, nói thật, một mình cô mang vác những thứ này xuống núi, đúng là không có đủ sức lực chút nào. Ngô Đan không phản bác, nhìn quanh rồi khó chịu nói:

“Liệu có làm chậm trễ chuyến đi tuần của anh không?”

“Mọi cảnh sát ở Hungary điều có nghĩa vụ phải giúp đỡ người khó khăn. Dù cho là họ có phải người Hungary hay không! Đây là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi.”

“Cảm ơn!” Ngô Đan hạ thấp giọng chân thành cảm ơn, rồi lặng lẽ đi theo anh. Chẳng mấy chốc, cô lại vòng về nơi ngã tư mà bạn nãy vừa đi qua. Chiếc xe cảnh sát hiệu Volvo(3) của anh đang đậu ở đó.

Lư Hyde ném hai cái túi lớn trong tay vào trong cốp xe cảnh sát, động tác của anh rất trang nhã và vô tư. Anh làm một lượt mà không gặp chút trở ngại nào. Chỉ hành động đơn giản vậy thôi mà lại khiến Ngô Đan có hơi sững sờ, sau khi Lư Hyde ấn mạnh cốp xe, anh ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy anh mắt cô đang nhìn mình. Đột nhiên anh cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng lại không muốn cô phát hiện. Lư Hyde không thoải mái nên cằm hơi hếch lên, nói với giọng thô lỗ với Ngô Đan đang đứng cạnh xe:

“Còn đứng đó làm gì thế, sao không lên xe đi? Bộ cô không muốn xuống núi à?”

“À…” Ngô Đan như tỉnh dậy bởi những lời nói cộc cằn kia, bị anh la không khỏi hoảng sợ nên cô cho rằng anh đang vô cùng tức giận nên vội vàng mở cửa xe sau mà ngồi vào, theo thói quen thắt chặt dây an toàn. Lư Hyde ngồi trên ghế lái, nhìn thoáng qua Ngô Đan đang ngồi ghế sau lo lắng nhìn trong lăng kính chiếu hậu. Anh không nói chuyện, đạp nhẹ chân ga một cái, chiếc xe như mũi tên lao vun vút ra ngoài, và lái đi khỏi con phố cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui