Tám giờ tối, Lục Ngư nằm trên sô pha đắp mặt nạ, vừa lướt điện thoại di động, vừa xem TV.
Trong nhóm chat có tổng cộng ba người, đang chúc mừng cô sau một năm tốt nghiệp đại học, ở nhà nhàn rỗi, giờ đã tìm được việc làm.
Lâm Sâm, với tư cách là một phú nhị đại ngay thẳng và tự tin, nói không với những trò giả tạo, dứt khoát ném ra hàng chục phong bao lì xì.
Ngô Chi Ngữ là một tiểu phú bà cùng đẳng cấp nhưng tương lai muốn kế thừa gia nghiệp, chướng mắt nhất là loại hành vi rải tiền lung tung của bọn nhà giàu mới nổi.
Lì xì vừa ra, cô lập tức lộ ra một đống biểu tình, tất cả đều ám chỉ —— Đồng tiền của mấy người thật bốc mùi???
Mà với tư cách là kẻ đã từng ăn chơi trác táng đến phá sản, Lục đại tiểu thư điên cuồng bấm điện thoại.
Cuối cùng khi cảm thấy mãn nguyện liền đem mấy ngàn bạc cất gọn vào trong túi.
Hoặc là chỉ cần làm theo họ.
Lục Ngư đặt điện thoại di động sang một bên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tháo mặt nạ ra.
Việc chọc thủng kẽ ngón tay của người khác cũng đủ tốn thời gian rồi, còn tìm việc làm gì nữa.
Cô rửa mặt sạch sẽ, còn dùng thêm một đống chai lọ, ngắm nghía thật kỹ bản thân mình trong gương, cuối cùng chải lại mái tóc lên chuẩn bị đi ngủ.
Không ngờ mới đi được hai bước, cô lại lùi về, tắt đèn trong tích tắc.
Lục Ngư vừa xốc chăn lên giường vừa cảm khái, Lục đại tiểu thư cô trước đây chưa từng có loại đức hạnh này.
Đôi tay này của cô vốn dùng để vẽ tranh, hiện tại lại chỉ dùng để tắt đèn, tưới hoa và cho chó ăn.
Nghĩ đến đây, cô xoay người liếc nhìn ổ chó ở ban công, Tiểu Leo vẫn đang say giấc nồng.
Cô nằm xuống một lần nữa, đàn chó cũng đã ngủ, cô vẫn còn thức làm gì nữa.
Mỹ nhân thì cũng cần phải đi ngủ.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bíp, người trên giường nửa tỉnh, nửa mê ngồi dậy.
Âm thanh báo lỗi liên tục phát ra từ bên ngoài, cô nín thở không dám nhúc nhích.
Chuyện gì thế này, nửa đêm có trộm lẻn vào nhà ư? An ninh tại khu chung cư đắt đỏ như này lại kém đến thế sao? Cô chợt nhớ tới chiếc điện thoại di động còn vứt trên sô pha, vội vàng xuống giường chạy ra ngoài.
Vừa đến phòng khách, liền truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm.
Không hiểu sao chân Lục Ngư mềm nhũn, đụng vào góc của bàn trà, đau đến phát khóc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại.
Lục Ngư không để ý đến cái chân đau nữa, vội vàng cầm lấy điện thoại di động.
Vào thời khắc quan trọng đột nhiên lại do dự hai giây, gọi cho bảo vệ hay là trực tiếp báo cảnh sát nhanh hơn?
Cô quyết định gọi 110, đang muốn nhấn nút, bên ngoài liền truyền đến âm thanh.
"Lục Ngư, mau mở cửa."
Giọng nói này có chút quen thuộc, cô dừng lại, rồi chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Cạch! Cánh cửa đã được mở khóa từ bên trong.
Sau đó liền lộ ra một khuôn mặt đẹp trai.
Nam nhân bên ngoài khá cao, cả người đều mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn có thể thấy là một soái ca.
Nhìn kỹ hơn, sẽ nhận ra anh chàng đó là Tống Tập Mặc.
Lục Ngư mỗi lần nhìn thấy Tống Tập Mặc, mới nhớ tới việc mình đã kết hôn.
Lúc trước bị khuôn mặt này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hiện tại nhìn nhiều đến nỗi...!không còn muốn nhìn nữa.
Nhà bác sĩ Tống là bệnh viện, còn chỗ này của cô cùng lắm cũng chỉ là một homestay, mà homestay này đều là người ta bỏ tiền ra mua.