Đáng tiếc hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc Lục Ngư còn vì một nụ hôn trong tiểu thuyết ngôn tình mà mặt đỏ tim run, Lâm Sâm đã có vô số bạn gái.
Những chuyện ô nhục mà anh ấy làm, mẹ ruột của anh ấy còn rõ hơn ai hết.
Cũng bởi vì chướng mắt cuộc sống riêng tư loạn thất bát tao của Lâm Sâm, cho nên hai người chưa từng có bất kỳ nụ hôn nào.
Thấy Lục Ngư đi ra, Lâm Sâm nhướng mày: "Tan làm có hẹn gì không? Đi ăn cơm nhé? Đi xe mới của tôi."
"Không đi." Lục Ngư cự tuyệt không chút lưu tình.
"Tại sao, tôi tới là để chúc mừng cậu thoát khỏi cảnh thất nghiệp.
Lão Ngô còn chờ cùng chúng ta gọi video."
Lão Ngô, chính là Ngô Chi Ngữ, lúc nhỏ còn cùng Lục Ngư không đánh không quen biết, cuối cùng trở thành mũi nhọn trong đám ăn chơi trác táng kia.
"Tối nay tôi phải đến nhà cậu tôi, đã hẹn từ sớm rồi.
Hơn nữa cuối cấp có gì để chúc mừng, đám người các cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, bày đặt mở tiệc ăn mừng.
Nào mát mẻ thì đi."
Lời nói ra không biết xấu hổ, hoàn toàn quên mất sự tích quang huy của chính mình, từng vì nhuộm được một màu tóc xinh đẹp mà mở party cả đêm để ăn mừng.
"Thật sự không đi sao? Tôi đã đặt chỗ rồi."
Lục Ngư Đầu cũng không quay lại: "Không đi."
Phía sau Lâm Sâm lái xe đuổi theo, dừng lại bên cạnh Lục Ngư: "Vậy để tôi đưa cậu đi.
Trời tối rồi, bắt taxi cũng không an toàn."
Lúc này Lục Ngư không từ chối, dù gì cũng được ngồi xe thể thao miễn phí.
Vừa mới ngồi lên ghế phụ, Lục Ngư liền phát ra một tiếng thỏa mãn thán phục.
Nhớ năm đó cô cũng từng có cuộc sống tiêu xài hoang phí như này.
"Thế nào, tôi chỉ tùy ý chọn chiếc này." Lâm Sâm lái xe ra khỏi bãi đậu xe: "Nhưng cậu đi làm cũng không lái xe à?"
"Mù à, không thấy tôi đi giày cao gót sao? Lái xe còn phải thay giày, thật phiền phức."
"Tống Tập Mặc không đưa cậu đi?
Lục Ngư nhún vai: "Anh ấy bận rộn như vậy, dành thời gian đi ngủ vẫn tốt hơn."
Nói chuyện một hồi, đã đến khu nhà của Hà Minh Hoa.
Khu này cũng không mới, nhìn có vẻ cũng lâu đời.
Xe có thể đi thẳng từ bên ngoài vào.
"Này, cậu nói xem có phải tôi nên mua chút gì đó hay không, cậu tôi chuyển nhà mới, tôi đi tay không thì không hay lắm."
Lục Ngư đang nhìn vào gương lau son môi, vừa nghe lời này cô khép gương lại: "Cậu còn muốn đi lên? Cậu lên đó để làm gì?"
"Đến cũng đến rồi, thuận đường ăn trực một chút."
Trước kia Lâm Sâm không ít lần ở nhà họ Lục ăn chực.
Theo lời của Lâm Sâm, phòng ăn của nhà anh ấy căn bản không giống phòng ăn, giống phòng họp hơn.
Trên bàn ăn mở miệng ra là cổ phiếu, nghe nhiều đến rợn tóc gáy.