Từng Bước Tấn Công


Nói xong Lục Ngư liền thấy hối hận, Tống Tập Mặc vốn không hiểu được cảm giác này, chỉ biết coi như thật.

Giống như nói với bác sĩ về chứng đau đầu dữ dội, bác sĩ sẽ phẫu thuật để điều trị tận gốc.

Nhưng nếu nói là hơi đau, bác sĩ sẽ chỉ kê đơn thuốc, để người bệnh điều trị từ từ.

Quả nhiên, anh không có ý định dừng lại, phương pháp điều trị được đưa ra là: "Anh sẽ làm chậm lại."

Anh cúi người hôn lên môi cô, một tay vịn eo cô, tay kia vuốt ve chỗ giao thoa của hai người.

Không biết có phải vì lợi thế nghề nghiệp, mà anh nắm rõ cơ cấu sinh lý con người như lòng bàn tay hay không.

Lục Ngư dần dần cảm thấy bụng ngứa ngáy, phía dưới không còn khó chịu như trước, từng dòng dịch nóng bỏng dần chảy ra.

Cô có thể cảm nhận được, dĩ nhiên nam nhân trên người cũng cảm nhận được.

Anh vẫn hôn dịu dàng hôn cô, còn ánh mắt Lục Ngư càng ngày càng mơ hồ.

Ai ngờ một giây sau anh đụng mạnh, đem vật thô cứng đâm vào chỗ sâu nhất.


"Ư——" Tiếng rên rỉ của cô bị nụ hôn sâu nuốt lấy.

Mà sâu trong bụng cô giống như có chỗ nào đang mở ra, mời gọi anh đâm thẳng vào.

Cả người đau nhức đến mềm nhũn, cô chỉ có thể mặc kệ, tùy ý để anh đâm vào.

Hậu quả của việc mải mê tìm việc làm mà không đi đến phòng tập thể hình trong hai ngày, đã nhanh chóng xuất hiện.

Tốc độ của anh không giảm, càng lúc càng đâm vào sâu hơn.

Lúc đầu, Lục Ngư còn có ý nghĩ phối hợp để thực hiện nghĩa vụ, nhưng càng phối hợp với anh hình như lại càng dùng sức.

Không ngừng đâm rút từ phía sau.

Mãi đến khi thắt lưng cô mềm nhũn, đưa lưng về phía hắn quỳ cũng không quỳ được, Tống Tập Mặc mới duỗi cánh tay, kéo cô ngồi trên người mình.

Càng ngồi xuống, vật kia càng vào sâu hơn, thân thể Lục Ngư không ngừng run rẩy, hai tay vòng qua cổ hắn, muốn nói nhưng lại không nói ra được.

Nam nhân vùi mặt cảm nhận bầu ngực nhạy cảm của cô, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, hôn lên cằm cô, chờ cô hé miệng.

Lục Ngư bị khuôn mặt nhuốm đầy dục vọng này mê hoặc.


Bốn chữ "Không chịu được nữa" cũng không kịp thốt ra.

Cũng không phải ngày nào cũng như vậy, người ta thật vất vả ăn thịt một lần còn có thể mặc kệ bị đói mãi sao?

Không biết thông cảm như vậy, ở dưới gầm giường gọi là tri kỷ thiện lương, ở trên giường đó chính là quyến rũ dung túng.

Lục Ngư được đặt lên giường lần nữa, Tống Tập Mặc kéo gối lót dưới thân cô, cứ như vậy chính là góc độ nghênh hợp cực tốt.

"A...!Chậm...!Chậm lại!" Làm càng lâu, Lục Ngữ cũng không thể chịu nổi nữa, mặc kệ lời mình nói ra có bao phần mê hoặc, Lục Ngư vẫn nũng nịu nói với anh: "Sâu quá rồi...!Không, không được..."

Lời còn chưa dứt đã bị anh che miệng lại, cảm giác nghẹt thở làm Lục Ngư kinh hãi, anh sẽ không bởi vì công việc quá bận rộn và mệt mỏi, liền có thêm sở thích quỷ dị gì đó chứ...

Tống Tập Mặc chỉ là không tin được cô lại có thể… nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với anh, nhưng Lục Ngư vốn không biết.

Điều này khiến cô căng thẳng, bên trong không ngừng co rút khiến đầu óc anh tê dại, khoái cảm dâng trào lấn át lý trí, anh ôm lấy eo Lục Ngư, động tác càng lúc càng nhanh.

Chiếc giường không ngừng rung động, hai tay Lục Ngư nắm chặt ga giường.

Trước mắt lóe lên tia sáng màu trắng, tứ chi giống như dòng điện dị thường xẹt qua, nước mắt dính ướt tóc, tim đập mạnh như muốn nhảy ra từ cổ họng.

Từng đợt khoái cảm khiến những ngón chân của cô cong lên.

Lúc cô đạt đến cực khoái, Tống Tập Mặc triền miên hôn cô, phía dưới ra vào không ngừng.

Anh chỉ vừa rút ra một chút, bạch trọc trắng đục liền chảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận