Từng Bước Tấn Công


Quả nhiên anh đã dừng lại, vừa thở dốc vừa nói: "Vẫn còn khó chịu à?"

Cái này,giọng nói này cũng quá gợi cảm rồi, Lục Ngư cảm giác lòng mình đang run lên vài cái.

Nhưng cũng không thể thỏa hiệp nữa, cô xem như đã nhìn ra, Tống Tập Mặc là đang dựa trên nguyên tắc chỉ cần không chết là được.

Mà chính xác thì bác sĩ Tống cũng đang nghĩ như thế.

Mà theo lý thuyết, đã làm nhiều lần như vậy, bên trong trơn trượt dễ dàng tiếp nhận anh, sẽ không khó chịu đến mức phải khóc.

Nhưng kỹ năng diễn xuất của Lục Ngư rất tốt, nam nhân trên người không thể nhìn ra sơ hở.

Vì vậy, anh dừng lại: "Anh sẽ dùng gel bôi trơn."

"Hả?" Lục Ngư mở to hai mắt, trong nhà còn có thứ đó sao? Cô sống lâu trong nhà như vậy cũng không biết.

Cô vội vàng hai tay ôm lấy cánh tay Tống Tập Mặc, nước mắt lưng tròng nói: "Có thể dừng lại không..."

Làm nũng thành công, hai mắt Tống Tập Mặc tối sầm lại, nhìn về phía cô, nhìn những dấu vết anh để lại trên người.

Ngay cả giọng nói vẫn còn dịu dàng, xem ra khó chịu không phải vì đau, mà là vì cô đã kiệt sức.

Lục Ngư thấy anh không nói lời nào, nhưng cũng không đi lấy thứ kia, chắc là đồng ý rồi đúng không?


"Cám ơn anh nha." Cô nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn đắp lên người.

Cuối cùng có thể ngủ.

Nhưng sau một giây, chăn lại bị xốc lên, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo cô.

Lục Ngư lần này không thể kiềm chế được tính tình, không nhịn được nữa thốt ra hai chữ "Cầm thú."

Mãi cho đến khi được đặt vào trong bồn tắm, nước ấm xoa dịu đi sự khó chịu trên thân thể, Lục Ngư mới giật mình nhận ra câu "cầm thú" hình như đã mắng nhầm.

Nhưng Tống Tập Mặc dường như cũng không để trong lòng.

Dù vậy, ham muốn trong mắt anh vẫn chưa tan, thậm chí hơi lộ ra chút thỏa mãn.

Lục Ngư nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong bồn tắm hưởng thụ dịch vụ chăm sóc này, thầm nghĩ còn có quy tắc ngầm này sao ? Có lẽ không hẳn vậy.

Chỉ cần làm cho nam nhân thỏa mãn,thì là muốn cái gì, làm cái gì cũng được.

Nhưng… Lục Ngư trố mắt, dịch vụ này có chút quá chu đáo rồi.

Ngón tay thon dài của nam nhân thăm dò giữa hai chân cô, từng chút một, mang theo dòng nước ấm áp.

Lục Ngư run rẩy, cảm giác có chút ngứa ngáy.


Cô tự hỏi da mặt có dày đến đâu cũng không chịu nổi sự hầu hạ này, vì thế vội vàng đem đôi chân mềm nhũn vô lực khép lại, nói: "Cái đó, em tự mình làm được."

"Được." Tống Tập Mặc đứng dậy lấy khăn tắm, thuận tiện hỏi một câu: "Còn khó chịu không?"

Lục Ngư nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy lưng rộng lớn rắn chắc của anh, đầy những vết đỏ do bị cào, có chỗ bị rách đến toạch máu.

Cô chột dạ, dời tầm mắt ra chỗ khác: "Không sao."

Khó chịu thì làm sao, cũng không thể đi bệnh viện, cũng không buông bỏ được nam nhân đó.

Đành nhẫn nhịn thôi.

"Trong nhà chắc vẫn còn thuốc." Anh đi tới đưa khăn tắm.

Lục Ngư tròn mắt, trong lòng khiếp sợ.

Anh vậy mà có thể đứng ở đó, nói chuyện tử tế với cô?

Còn nữa, trong nhà thì có thuốc gì, chẳng lẽ là thuốc trị ở nơi đó? Là uống hay là bôi ngoài da...!Lục Ngư không hiểu sao lại cho rằng đó là loại thứ hai.

Mặc dù đã từng thấy qua, nhưng muốn để cô ở trước mặt anh tách hai chân để bôi thuốc… Vẫn là nên quên đi.

"Không cần, không cần.

Ngâm nước nóng thêm một chút nữa là được rồi." Cô nói: "Không cần quan tâm đến em, anh đi tắm đi."

Tống Tập Mặc đặt khăn tắm vào tay cô, sang bên cạnh tắm nước lạnh.

Trong phòng giờ chỉ còn lại tiếng nước ào ào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận