Từng Bước Tấn Công


Lục Ngư không biết anh vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ, cho nên vừa rồi khi ngón tay dò xét khắp huyệt đạo ấm áp chặt chẽ, anh liền không kiềm chế được mà có phản ứng.

Thân thể trắng như tuyết, mềm mại ở bồn tắm bên cạnh, Tống Tập Mặc vặn nước đến mức lớn nhất, nhắm mắt tắm xong liền bước nhanh ra ngoài.

So với anh, Lục Ngư chậm hơn rất nhiều, toàn bộ quy trình chăm sóc da gần hai tiếng đồng hồ.

Lúc đi ra phát hiện anh vẫn còn chưa ngủ, Lục Ngư có chút kinh ngạc.

Dưới ánh đèn ấm áp ở đầu giường, gương mặt nam nhân nửa tối nửa sáng.

Có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, ngay cả đường nét cũng rất vừa vặn.

Không uổng công năm đó, cô mạnh dạn đuổi theo lâu như vậy, hiện tại khi nhìn lại vẫn sẽ âm thầm tán thưởng.

Tống Tập Mặc ngước mắt lên, thấy cô chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng đứng ở đó, lập tức xốc lên một góc chăn bên cạnh, ý bảo cô đi lên.

Lục Ngư có chút không quen, cô trèo lên giường từ bên kia chui vào chăn, Tống Tập Mặc buông tạp chí thời trang trong tay xuống, tiện tay tắt đèn.

"Hai ngày nay hình như em không có tiêu tiền." Vừa nằm xuống, Lục Ngư chợt nghe thấy người bên cạnh nói câu này, tuy rằng là giọng điệu khẳng định, nhưng hình như anh cũng cần câu trả lời.


Cô phải đối mặt với cuộc thi trong hai ngày liên tiếp, chạy hai giờ trên một tuyến đường, tất nhiên sẽ không có thời gian để tiêu tiền.

Nghĩ đến buổi phỏng vấn, Lục Ngư cảm thấy vẫn phải nói với anh một chút, dựa trên nguyên tắc vợ chồng nên thẳng thắn.

Vì vậy, cô trả lời: "Bởi vì hai ngày này em đang tìm kiếm một công việc.

Em đã đi phỏng vấn tại một tổ chức để trở thành một giáo viên nghệ thuật.

Ngày mai bắt đầu sẽ làm việc."

Vì đã công việc, cộng với tính cách kiêu ngạo của Lục đại tiểu thư thể nào cũng sẽ tiêu hết tiền lương của mình mới tiếp tục quẹt thẻ của anh.

Điều này tương đương với tiết kiệm trá hình, bác sĩ Tống hẳn là rất tán thành.

Nhưng Lục Ngư chờ tới chờ lui cũng không đợi anh đáp lại, trong căn phòng tối đen, hai mắt cô mở to, cuối cùng lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Cô thò cổ lại gần để nhìn rõ hơn, rồi ngủ thiếp đi? Liệu anh có nghe thấy hay không?


Chậc, nói mà như không nói.

Cô xoay người đắp chăn, chưa đầy một phút đã ngủ say.

Không phát hiện người phía sau cũng xoay người, vòng tay ôm trọn eo cô vào lòng.

Để lưng cô dựa vào ngực mình, dán chặt vào nhau.

Tống Tập Mặc ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc cô, vùi mặt vào hõm cổ hít sâu một hơi.

Người đang ngủ say hoàn toàn không biết, tùy ý để anh ôm.

Lục Ngư là nhím, đúng hơn là loại nhím chỉ biết đến tiền.

Anh cũng đã trải qua mấy lần, đã có kinh nghiệm sâu sắc.

Nếu không phải Lục gia sa sút, cô có lẽ cũng sẽ không ngoan ngoãn ở bên cạnh anh như vậy.

Con nhím này còn thích tiền, là kiểu thích công khai không chút che dấu.

Cho nên anh có thể thông qua tin nhắn quẹt tiền mỗi ngày, biết cô đi đâu, đã làm cái gì, mua cái gì, hàng ngày trôi qua có sung túc hay không.

Nhưng hai ngày liên tiếp không có bất kỳ thông tin tiêu thụ nào, làm cho người ta nhịn không được muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau khi ca phẫu thuật bị hủy bỏ, anh liền thay quần áo lái xe về nhà, trước tiên nhìn cô...!Vẫn còn ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận