Lúc Lục Ngư tỉnh lại, người bên cạnh sớm đã rời đi.
Cầm điện thoại lên nhìn, báo thức còn hai phút nữa mới vang lên.
Cô quyết định nằm ngủ thêm chút nữa, kết quả điện thoại di động liền rung lên.
Cô quay lại, nhìn tên người gọi trước khi trả lời: "Alo cậu à, cậu gọi có việc gì không ạ?"
"Đứa nhỏ này, ta gọi cho con còn có thể vì việc gì? Đã nói bao nhiêu lần rồi cũng không nhớ, cậu đã chuyển đến nhà mới! Tối nay hãy đến ăn tiệc tân gia!" Nếu Hà Minh Hoa không nhắc nhở, Lục Ngư đúng là không nhớ tới việc này.
Nhà họ Lục phá sản, công ty hậu cần cũng bị tịch thu để trả nợ.
Người cậu phụ trách công ty hậu cần đã căn bán nhà cũ, đóng học phí cho con trai, còn mua một chiếc xe tải lớn, dùng để kiếm tiền.
Nhưng chưa đến ba năm sau, đã mua được nhà mới.
Bởi vì đã nói nhiều lần chuyển nhà mới phải qua ăn cơm, thế cho nên trong tiềm thức Lục Ngư đã qua ăn cơm nhiều lần.
"Dạ được, tan làm con sẽ ghé qua."
"Tan làm? Tan làm cái gì cơ?"
Lục Ngư hắng giọng: "Cậu ơi, con đã tìm được việc làm, là giáo viên mỹ thuật."
"Yo! Vậy hôm nay chính là Song Hỷ lâm môn! Để cậu bảo mợ làm thêm hai món nữa, cháu gọi Tiểu Tống cùng đến nhé, người một nhà chúng ta tụ tập một bữa."
Điện thoại lại rung lên, là đồng hồ báo thức, Lục Ngư ngồi dậy: "Anh ấy không rảnh, bệnh viện rất nhiều việc, cậu cũng đừng quấy rầy anh ấy.
Con tự mình đi là được rồi.
Cậu có muốn con đón Tiểu Diễn về cùng không? Nơi làm việc của con cũng khá gần trường học của thằng bé."
“Không cần đâu! Nó đã lớn như vậy rồi, cứ để nó tự về!"
"Được rồi cậu, con cũng sắp đến giờ đi làm rồi.
Buổi tối gặp lại!"
"Ừ, ta cũng đang lái xe về nhà."
Lục Ngư cúp điện thoại, chuẩn bị đi rửa mặt.
Vừa đặt chân xuống giường, chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Giữa hai chân còn có chút đau đớn, không biết tại sao nàng lại nhớ tới câu nói cũ kia.
Chó cắn không sủa.
Nếu dùng dây thừng để Tống Tập Mặc lôi ra ngoài, từ lão bà tám mươi tám đến tiểu cô nương tám tuổi, có lẽ cũng không chịu được vẻ đẹp của anh.
Nói về phương diệc cuộc sống và công việc, anh đúng là rất có năng lực? Nhưng còn những khía cạnh khác thì sao? Nhìn anh lạnh lùng, không nói quá hai câu với con gái, nhưng thực tế lại là người khó hiểu nhất.
Nhưng nếu phàn nàn chuyện này ra bên ngoài, nói không chừng còn bị mắng là có phúc không biết hưởng.
Chậc chậc.
Vừa đánh răng, cô vừa nhìn chằm chằm vào vết thâm dưới mắt và vết hằn trên cổ trong gương.
Nhớ lại những khoái cảm đêm qua, vừa chửi rủa vừa trang điểm.