Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh

Đã định là duyên, cho dù bạn có chạy đến chân trời góc bể cũng trốn không thoát… Vạn sự tùy duyên, bốn chữ này đủ khắc họa số kiếp mỗi người, không nên cưỡng cầu hay trốn tránh, bởi vì bạn không thoát khỏi sự sắp xếp của hai chữ vận mệnh….
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
_Ha ha, cảm ơn cô chủ, tất nhiên tôi đây sẽ không làm cô thất vọng. Mong lại có cơ hội cũng cô nghị sự. Ha ha…
Tiếng cười sau khi cúp máy của hắn vẫn không dứt. Hắn tin cái gì cô đã hứa tất sẽ làm được. Năng lực của cô, thủ đoạn của cô cũng là một trong những kẻ đáng sợ ở mảnh đất này.
Bằng không, chỉ băng 3-4 năm, cô dễ dàng từ một kẻ vô danh tiểu tốt, nay trở thành người đứng đầu của Nguyễn thị, thậm chí còn có ý định dòm ngó tới Thành Thế.
Cô đúng là con hổ dữ giữa chốn vốn nên chỉ dành đàn ông tranh đấu này. Chọn ôm một bên đùi cô cũng là một lựa chọn không tồi mà.

Còn chuyện của hắn, vốn không đợi đến khi bảo bối hắn đồng ý, đơn ly hôn thật ra hắn đã soạn sẵn, chỉ cần bà vợ hắn đồng ý, lập tức đem cô về làm phu nhân của hắn.
Hắn còn đặt sẵn tên cho bé con của hắn và cô, không bao lâu bữa hắn sẽ rút khỏi quan trường, làm một người bình thường, sau ngần ấy năm, hắn quả thật cũng không phù hợp với nơi ta lừa ngươi gạt này, tốt hơn vẫn là ôm vợ con mình làm người đàn ông của gia đình thì hơn.
Dù gì, hắn cũng không phải không có tiền, dư sức cho gia đình hắn nằm không cũng chẳng sợ đói. Với lại, hắn không phải kẻ không có thực lực, bằng chừng này tuổi, đã đi lên được chức thứ trưởng, ngoại trừ sự giúp đỡ cùa gia đình họ ngoại thì không thể hắn thủ đoạn không kém.
Hắn thầm tự nhủ, nếu rước được bảo bối về nhà, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho Mộng Mộng cô đầu tiên, nhưng chuyện này sau hẳn nói…
Sau khi cuộc gọi cho Lâm thứ trưởng kết thúc, Mộng Mộng ngả lưng trên ghế, đáy mắt thoáng qua tia khinh suất

_ Thay đổi kế hoạch, giúp tôi liên hệ với chủ tịch bên Thiên Hoàng, tôi có chuyện cần bàn bạc với hắn ta.
Ánh mắt Mộng Mộng lóe sáng, khi gặp phải kẻ địch xuất hiện, nếu cách đối đầu trực tiếp không thích hợp thì còn tới 36 kế từ từ thả câu, không phải tài năng sẽ không có lúc sơ sót, chỉ cần ẩn nấp chờ đợi, thời cơ thuận lợi, tất nhiên phải phản công một đòi, bóp chết kẻ địch ngay trong gang tấc, trừ cỏ tận gốc, đó luôn là phương châm của cô từ trước đến nay.
_ Hắn thật sự khó đối phó như vậy sao?
Tất nhiên, Phan Hạo hiểu cô nghĩ gì, nhưng anh thật sự lo lắng cho cô. Anh cảm nhận được, không biết sắp lại có phong ba bão táp gì sắp tới.
_ Thân phận của hắn có chút đặc biệt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta. Chúng ta chỉ nên quan tâm Thành Thế như thế nào thôi. Nếu hắn ta không đụng đến ta, ta tất sẽ khách sáo với hắn.
_ Được thôi, tôi sẽ thay đổi kế hoạch đôi chút, hợp tác thì lợi ích cũng không ít. Nhưng cũng nên cẩn thận, hắn ta cũng không biết là loại người như thế nào.
Quả thật, cảm giác của anh càng lúc càng lạnh lẽo, giống như mấy năm trước, anh thật sự sợ cô sẽ rời xa mình lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận