Dùng bữa sáng xong, Khả Ái đưa Uyển Nhi trở về Lê gia.
Trên đường đi cô cứ lo sợ rằng Uyển Nhi cô ấy sẽ ở lại đó mà không chịu về thôi.
Mãi lo suy nghĩ lung tung, cô nào biết có một người đang nhìn cô chằm chằm chứ.
Uyển Nhi từ lúc lên xe đến giờ thấy Khả Ái cứ không lâu là nhíu mày lại, gương mặt cũng trông rất khó coi a.
Không lẽ cô ấy bệnh???
-Nè, chị không khoẻ hả ? Cô vừa nói vừa một tay áp lên trán Khả Ái còn tay còn lại áp lên trán của mình để kiểm tra nhiệt độ, xem Khả Ái có bị sốt hay không.
-A? Không, tôi bình thường.
Em đừng lo.
Mỉm cười, ôn nhu chạm tay lên bàn tay Uyển Nhi.
-À mà. Khả Ái bỗng nhiên lời nói có chút ngập ngừng
-Mà sao? Uyển Nhi thả tay xuống, nhìn Khả Ái bằng ánh mắt khó hiểu.
Trước giờ Khả Ái nói chuyện rất lưu loát nhưng giờ sao lại trở nên ấp úng như thế này.
Rõ ràng cô ấy đang có chuyện gì đó.
-Thôi, không có chuyện gì đâu.
Nói rồi lại chăm chú lái xe.
-Có phải chị sợ em ở lại đó và không trở về Trần gia nữa, đúng không ??? Như đoán được suy nghĩ của người bên cạnh, Uyển Nhi nhàn nhạt nói.
Khả Ái bị Uyển Nhi nói đúng tâm trạng, cô có chút giật mình.
Nhưng rất nhanh sau đó cô nói:
-Đúng vậy.
-Chị không cần lo đâu, em sẽ về Trần gia cùng với chị.
-Thật chứ !!! Nhưng mà tại sao ??? Khả Ái thắc mắc.
-Vì em không biết ai ngoài chị.
Mắt nhìn thẳng về phía trước chẳng thèm quay sang nhìn người bên cạnh.
Khả Ái chỉ ậm ờ vài tiếng rồi lại tiếp tục im lặng lái xe, chốc chốc cô lại quan sát Uyển Nhi qua kính chiếu hậu.
Thật là, không thể rời mắt a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Qua một đoạn đường dài, cuối cùng cũng đã tới Lê gia.
Ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ hiện ra ngay trước mắt.
Thiết kế rất hài hoà với phong cảnh, có cả một hồ bơi cực đại nữa a.
Xung quanh trồng rất nhiều cây cảnh và hoa, mọi thứ đều được tỉa cắt gọn gàng.
Khả Ái cho xe chạy thẳng vào sân, nhanh chóng mở cửa xe cho Uyển Nhi.
Uyển Nhi từ lúc nhìn thấy căn biệt thự này trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh gì đó.
Một bé gái chạy nhảy tung tăng trong sân vườn, vô tình trượt chân và ngã xuống hồ bơi, rất may được một người đàn ông nào đó cứu.
Nhưng cô bé đó là ai ??? Tại sao hình ảnh cô bé đó cứ lởn vởn trong đầu cô ??? A...Đau đầu quá, sao tất cả mọi thứ đều xoay vòng thế này.
Thấy sắc mặt Uyển Nhi có chút không ổn liền vội hỏi han nhưng chưa gì Uyển Nhi đã chao đảo và xém chút nữa là cô đã ngã nhào rồi, Khả Ái vội đỡ lấy Uyển Nhi kịp thời, cô cất giọng lo lắng :
-Em sao thế ??? Không khoẻ à, hay để tôi đưa em vào bệnh viện nhé.
Chứng đau đầu lại hành hạ cô ấy nữa rồi.
Thật là đau lòng quá.
Nếu cô có thể nhận hết tất cả nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng thì cô cũng cam lòng.
Uyển Nhi nằm gọn trong vòng tay Khả Ái, cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn ràng của cô ấy, mi mắt cô bỗng dưng nặng trịch, mọi vật xung đều tối xầm lại.
Khả Ái ôm ngang hông Uyển Nhi nhanh chóng đưa cô ấy vào nhà.
Bà quản gia già nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân liền chạy ra xem đã có chuyện gì, bà nhìn thấy Uyển Nhi đang được một người con gái đang được bế vào nhà.
Bà cả kinh, vội chạy lại đỡ lấy Uyển Nhi và hỏi người đang bế Uyển Nhi bằng giọng gấp rút:
-Nhị tiểu thư làm sao thế ???
-Mau gọi bác sĩ, phòng cô ấy ở đâu ?? Vì quá sợ nên Khả Ái nói chuyện cọc lóc với vị quản gia già.
Tình trạng Uyển Nhi bây giờ kêu cô bình tĩnh làm sao được.
-Lầu 2, phòng đầu tiên.
Tôi sẽ gọi bác sĩ riêng của tiểu thư đến ngay.
Bà quản gia bên cạnh cũng đang lo lắng không kém, Uyển Nhi từ nhỏ đã được bà chăm sóc, dạy dỗ thay cho người mẹ quá cố của cô ấy.
Không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau mất đi người mẹ mình yêu thương nhất, vả lại cô lại rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên bà rất mực yêu thương cô.
Khi cô chơi đùa bị ngã hoặc trầy xước chỗ nào đó bà là người đầu tiên cuống quýt lên, bà quan tâm cô hơn cả ba cô nữa.
Khả Ái nghe bà quản gia nói vậy, cô cũng phối hợp đều đều, cô bế Uyển Nhi lên phòng, nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống giường, ngồi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay thon dài của cô ấy và áp lên má cô.
Cô hy vọng sẽ truyền được một chút hơi ấm của cô cho cô ấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi đã khám cho cô ấy xong, vị bác sĩ yêu cầu nói chuyện riêng với Khả Ái.
Khả Ái nhẹ nhàng đóng cửa phòng tránh làm cho Uyển Nhi kinh động.
-Uyển Nhi, cô ấy có chuyện gì sao ??
-Tôi đã kiểm tra sức khoẻ cho nhị tiểu thư rất kĩ lưỡng.
Có phải trước đó nhị tiểu thư đã bị va chạm mạnh ở vùng đầu, đúng chứ ??? Vị bác sĩ ôn tồn nói.
-Phải.
Xảy ra chuyện gì sao ???
-Theo như tôi chuẩn đoán, tôi xin chúc mừng đến gia đình nhị tiểu thư a.
Vị bác sĩ nâng cặp kính lên nói chuyện một cách vui vẻ.
-Là sao ? Ý ông là...
-Đúng vậy, nhị tiểu thư cô ấy đang có dấu hiệu khôi phục trí nhớ.
Tôi nghĩ cô nên thường xuyên đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra, có thể xác suất hồi phục trí nhớ sẽ được nâng cao.
-Thật vậy sao ?? Cảm ơn ông.
Khả Ái vui mừng thiếu điều muốn nhảy cẩng lên và chạy đi khoe với mọi người a.
-Đây là trách nhiệm của tôi mà.
Thôi, tôi có việc, xin đi trước.
-Tạm biệt ông.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bước vào phòng, bà quản gia vẫn ngồi ở đó.
Cô đi đến và kể tất cả những gì mà vị bác sĩ kia vừa nói.
Bà quản gia vui mừng ra mặt, những nếp nhăn trên mặt xô lại, bà rưng rưng muốn khóc khi nghe Uyển Nhi dần hồi phục trí nhớ.
Nán lại một lúc, rồi bà xuống nhà để chuẩn bị thức ăn cho Uyển Nhi sẵn tiện gọi cho Lê tổng biết tình hình của cô ấy.
Chắc chắn ông ấy sẽ bỏ tất cả công việc và trở về ngay lập tức.
Cánh cửa phòng được khép lại, Khả Ái dịu dàng ngồi xuống bên giường, ôn nhu đặt lên môi Uyển Nhi một nụ hôn, cô thì thầm đủ hai người nghe:
-Bảo bối, tôi rất mong chờ ngày em hồi phục trí nhớ.
Lúc đó, tôi sẽ đưa em đến một nơi bảo đảm em sẽ thích cho xem.
Cô mệt nên đã thiếp đi bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Uyển Nhi.