Thẩm Quân Kỳ nếu nói cho đúng thì cũng thật có tài năng.
Anh khiến cho một người luôn im lặng, dạ dạ vâng vâng như Hàm Chi ngày hôm nay lại có thể tuôn ra lời mắng xối xả, văn chương ào ạt.
Lời nói không hề được biên soạn gì hết nhưng lại có thể nói một cách trôi chảy và rành mạch.
Thẩm Quân Kỳ nghe đến đâu thì gương mặt liền trở nên khó coi đến đó.
Tổng hợp lại các câu mắng của Hàm Chi đối với Thẩm Quân Kỳ là bốn chữ "mặt dày vô sỉ." Thẩm Quân Kỳ cảm thấy thật sự mất mặt, rất mất mặt.
Anh bắt lấy cổ tay của Hàm Chi, khẽ siết chặt.
"Đủ rồi."
Thẩm Quân Kỳ lạnh lùng hét lên, đôi mắt trở nên đục ngầu, nguy hiểm.
Hàm Chi có thể cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt của Thẩm Quân Kỳ, vì vậy mà những lời tiếp tục định mắng liền im bặt, không dám nói gì nữa.
"Anh muốn làm gì?" Hàm Chi cảnh giác mà nhìn Thẩm Quân Kỳ rồi hỏi.
Ánh mắt người đàn ông này khiến cho Hàm Chi cảm thấy bất an.
Cả người anh ta toát ra khí lạnh, không còn vẻ vô hại như khi nãy nữa rồi.
“Hừ.
Tôi muốn làm gì không phải em cũng đã đoán ra rồi sao?" Thẩm Quân Kỳ nói xong lập tức đổ ập xuống.
Đôi môi của anh khẽ cắn trên cổ của Hàm Chi.
Vừa như âu yếm, vừa như trừng phạt.
Anh bị Hàm Chi mắng nhiều như vậy thì rất không vui.
Trong đầu anh suy nghĩ phải nhanh chóng khiến cho cô ta phải hối hận vì những lời đã nói.
Thế nhưng không hiểu sao đến khi thật sự hành động thì lực đạo lại giảm hơn rất nhiều, trong tiềm thức Thẩm Quân Kỳ vẫn không muốn làm tổn thương Hàm Chi.
Thật kỳ lạ.
"Này.
Tôi không muốn." Hàm Chi cảm nhận được hơi nóng trên cổ mình, trong lòng bắt đầu nổi lên run sợ.
Đừng đùa chứ.
Anh ta thật sự muốn cưỡng ép cô ngủ với anh ta lúc này à? Không thể nào.
Đừng mà.
"Muốn hay không muốn.
Không phải do em nói là được."
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quân Kỳ lại một lần nữa vang lên trong căn phòng xa hoa.
Câu nói của anh ta khiến Hàm Chi giật thót.
"Thẩm Quân Kỳ.
Anh đừng có mà quá đáng.
Nếu anh dám làm ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Tôi sẽ đi kiện anh." Hàm Chi trong lúc gấp gáp mà buông ra lời đe dọa.
Sau đó buộc miệng mà nói ra lời nói sẽ đi kiện Thẩm Quân Kỳ.
"Đúng vậy.
Tôi sẽ đi kiện anh." Như để đảm bảo lời nói của mình có tính thuyết phục hơn.
Hàm Chi lại một lần nữa lặp lại, cương quyết hơn chắc chắn hơn.
"Ha Ha.
Kiện tôi? Em có tư cách đó sao?"
Câu nói của Hàm Chi đã thành công khiến cho Thẩm Quân Kỳ dừng lại hành động của mình.
Anh nhìn gương mặt kiên quyết của Hàm Chi mà bật cười.
"Cô bé.
Hình như em đã quên chuyện vào đêm hôm trước của chúng ta rồi nhỉ?"
Không nói thì thôi, một khi đã nói thì Thẩm Quân Kỳ lại có thể khiến cho Hàm Chi lập tức rơi vào đường cùng, không thể trở mình.
Hàm Chi nghe câu nói của Thẩm Quân Kỳ, mở mắt lớn trừng anh.
Nhưng rồi cũng không nói được điều gì nữa.
Trong mắt liền trở nên hoảng loạn.
Thẩm Quân Kỳ nói đúng.
Cô có tư cách đó sao? Có tư cách để kiện Thẩm Quân Kỳ sao? Hàm Chi bật cười chua chát trong lòng mà tự trả lời.
Không có.
Bắt đầu từ cái đêm đó thì Hàm Chi đã định sẵn sẽ không có bất kỳ tư cách gì nếu Thẩm Quân Kỳ không cho phép rồi.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi im lặng rũ mắt thì liền biết cô đã nhớ ra điều quan trọng giữa hai người.
Anh đưa tay lên vuốt sợi tóc trên má cô, khi nãy Hàm Chi cứ vùng vẫy vì vậy tóc tai rối loạn.
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng thế nhưng lại khiến cho cả người Hàm Chi run rẩy.
"Hơn thế nữa, Tiểu Chi, dù cho không có cái sự ràng buộc đó giữa chúng ta.
Em nghĩ rằng em có thể kiện thắng được Thẩm Quân Kỳ tôi sao? Em sẽ kiện thắng được Thẩm Gia hay sao?" Thẩm Quân Kỳ hoàn toàn không chừa cho Hàm Chi chút cơ hội nào để phản kháng.
Anh thẳng thắn mà phơi bày cho cô thấy sự thật tàn khốc.
.