Sau khi rời nhà của Thẩm Quân Kỳ thì Hàm Chi nhanh chóng trở về phòng trọ của mình, căn phòng trọ vỏn vẹn mười hai mét vuông, chiếc nệm chiếm hết một phần ba căn phòng.
Hàm Chi ngã xuống giường, mệt mỏi mà cuộn người lại.
Thời gian gần đây quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho tâm trạng của cô bị ảnh hưởng nặng nề.
Hàm Chi cố gắng không nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, tranh thủ nhắm mắt, cô còn khoảng một tiếng nữa thì đến giờ làm thêm buổi tối.
Năm giờ ba mươi phút chiều, tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên, Hàm Chi giật mình tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi sau đó chạy ùa vào trong nhà vệ sinh để thay đồ.
Tiếp theo đó là một màn rượt đuổi của Hàm Chi và chiếc xe buýt.
Rất may là hôm nay Hàm Chi đã kịp giờ, khi cô vừa tới trạm là đúng lúc chiếc xe buýt dừng bánh.
Hàm Chi bước lên xe, mỉm cười giơ thẻ sinh viên với bác tài xế.
Ông bác lớn tuổi liếc nhìn gương mặt Hàm Chi một cách không thân thiện nhưng suy tính xem cô có phải giả dạng làm sinh viên hay không rồi mới miễn cưỡng mà đưa một vé sinh viên cho Hàm Chi.
Hàm Chi cầm lấy, trả tiền rồi đi ra phía sau, kiếm một ghế trống mà ngồi xuống.
Chiếc xe buýt chầm chậm lăn đi.
Công việc buổi tối của Hàm Chi nhận làm là một công việc part time tại cửa hàng tiện lợi.
Từ chỗ phòng trọ của Hàm Chi, nếu đi bộ thì sẽ mất khoảng ba mươi phút, đi xe buýt thì tiết kiệm thêm một nửa thời gian.
Thời gian làm việc của Hàm Chi là từ sáu giờ tối đến mười hai giờ khuya, ngày làm không cố định vì sẽ phải tùy thuộc vào lịch học trên trường của Hàm Chi nữa.
Chiếc xe buýt nhanh chóng đến trạm mà Hàm Chi cần xuống.
"Xin chào." Hàm Chi bước vội vào cửa hàng, cuối cùng chào chị quản lý.
"Tiểu Chi đến rồi à? Hôm nay không đến trễ nhỉ?"
Chị quản lý quay lại thấy Hàm Chi bước vào thì cũng mỉm cười chào hỏi kèm theo đó là câu hỏi trêu đùa.
Bình thường vì cô kẹt lịch học, mà trường của cô lại khá xa cửa hàng.
Vì vậy mỗi ngày đều sẽ đến trễ năm, mười phút.
Chị quản lý biết hoàn cảnh của Hàm Chi khó khăn nên cũng thường du di chuyện đó.
"Dạ.
Hôm nay em không có tiết học nên qua đây sớm ạ."
Hàm Chi cũng mỉm cười mà giải thích với chị quản lý.
Dù cô chỉ mới làm ở đây được một tháng thôi, nhưng chị quản lý đối xử với cô rất tốt.
Hàm Chi rất cảm kích chị ấy.
"Chị đang làm gì vậy ạ?"
"Ừ.
Hôm nay em may ghê đấy.
Chị vừa dọn dẹp kiểm kê hết hàng hóa rồi thì em đến.
Đêm nay em chỉ cần đứng trông hàng bán cho chị thật tốt là được rồi nhé."
Chị quản lý cất chiếc giỏ hàng cuối cùng vào trong kho, rồi quay lại nói với Hàm Chi,
"Hi hi.
Cảm ơn chị nhiều ạ." Hàm Chi lại càng cảm thấy cảm kích nhiều hơn, chắc hôm nào cô phải làm món ngon ngon tặng chị ấy mới được.
"ơn nghĩa gì.
Nhớ trông hàng cẩn thận đó, bán được càng nhiều thì càng tốt.
Biết không?"
Đã đến giờ tan làm, chị quản lý dặn dò Hàm Chi rồi chuẩn bị ra về.
"Dạ vâng ạ.
Em nhất định sẽ cố hết sức mình."
Hàm Chi giơ tay chào chị quản lý, gương mặt đầy vẻ quyết tâm hôm nay sẽ làm thật tốt.
Chị quản lý nhìn Hàm Chi bật cười, sau đó cũng vẫy tay chào cô rồi ra về.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ bé lập tức chỉ còn lại một mình Hàm Chi.
Bình thường thì các cửa tiệm sẽ có khoảng hai, ba nhân viên một ca.
Nhưng do cửa hàng mà Hàm Chi đăng ký làm thêm là một cửa hàng tư nhân, quy mô nhỏ vì vậy mỗi ca chỉ có một người.
Thời gian ban đầu lúc mới làm Hàm Chi cũng thấy vắng vẻ, sợ hãi.
Nhưng dần dần quen hơn lại cảm thấy bình thường.
Khu vực của cửa hàng tiện lợi này đều là văn phòng và chung cư cao cấp.
Vì vậy an ninh cũng khá ổn, chú bảo vệ trước cửa và chú bảo vệ của chung cư bên cạnh lại là bạn với nhau nên hay chạy qua đây tám chuyện.
Hàm Chi ở trong cửa hàng cũng cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Sau khi bán được một lượt khách đến hơn mười giờ thì đường xá vắng vẻ hẳn.
Hàm Chi ngồi hơn ba mươi phút cũng không thấy một vị khách nào ghé vào mua hàng.
Cô buồn chán nên muốn lấy điện thoại ra nghịch, tay Hàm Chi thò vào túi xách thì vô tình đụng trúng tờ giấy hợp đồng mà Thẩm Quân Kỳ đã đưa cho cô lúc chiều.
Hàm Chi ngẫm nghĩ, bèn lôi nó ra đọc vừa để ngâm cứu, vừa giết thời gian.
Các điều khoản đa số thì đều ổn cả, chỉ có một số chi tiết Hàm Chi cảm thấy không hợp ý mình vì vậy cô dùng bút mực gạch ngang, rồi lại ghi lại những điều mình mong muốn.
Thời gian của hợp đồng là một năm, giống như ban đầu mà Thẩm Quân Kỳ đã đề cập đến cô.
Hai người sẽ duy trì ở trạng thái "sắp cưới".
Hàm Chi sẽ phải thường xuyên ghé đến nhà của Thẩm Quân Kỳ để trấn an nhị vị phụ huynh của anh ta, để anh ta không bị ép cưới nữa.
Ngoài ra Hàm Chi không được can thiệp đến những mối quan hệ yêu đương khác của anh ta, Thẩm Quân Kỳ vẫn có thể tự do qua lại với những cô gái khác, nhiệm vụ của Hàm Chi là phải giúp anh che giấu với gia đình, đối phó với ba mẹ của anh ta.
Sau một năm nếu cô hoàn thành tốt thì Thẩm Quân Kỳ có thể không đòi lại số tiền mà anh đã cho Hàm Chi mượn.
Hàm Chi đọc đến đây thì khẽ bĩu môi.
Đám nhà giàu đúng là dư tiền thật mà, chỉ vì bày một màn kịch để tha hồ bay bướm với đám phụ nữ mà có thể thẳng tay quăng đi năm trăm triệu.
Hàm Chi nhớ lại vào đêm hôm trước khi có bất chợt mà cầu xin anh cho cô mượn tiền, anh ta mắt cũng không thèm nhìn một cái đã có thể ném tiền cho cô.
Đúng là tên phá gia chi tử, hèn chi ba mẹ lo lắng muốn anh ta cưới vợ sớm là đúng rồi.
Nếu không mau có cháu để nối tiếp sự nghiệp gia đình, không khéo cả cơ nghiệp nhà họ Thẩm sẽ bị phá hủy trong tay của tên Thẩm Quân Kỳ này mất.
Hàm Chi nghĩ đến vậy liền cảm thấy thương cho ba mẹ của Thẩm Quân Kỳ hơn, xem ra đến lúc cô gặp mặt hai người này, phải đối tốt với bọn họ một chút vậy.
Hàm Chi tiếp tục đọc xuống dưới, mắt cô bị thu hút bởi một điều lệ.
"Nếu bên B có bất kỳ suy nghĩ quá phận* nào đối với bên A thì hợp đồng này sẽ dừng ngay lập tức và bên B phải bồi thường lại toàn bộ số tiền mà bên A đã cho mượn."
"Suy nghĩ quá phận?"
Hàm Chi đọc lên thành tiếng bốn chữ này sau đó bật cười.
Thế nào là suy nghĩ quá phận? Không phải để Hàm Chi thất vọng bên dưới hợp đồng liền có ghi chú rõ ràng.
*Suy nghĩ quá phận được hiểu là có ý muốn biến mối quan hệ hai bên trở thành sự thật, bên B yêu bên A hoặc bên B muốn bên A cưới bên B hoặc bất kỳ suy nghĩ nào ảnh hưởng đến việc tự do yêu đương của bên A.
" Rầm".
Hàm Chi đọc đến đây thì không thể bình tĩnh nổi nữa mà đập mạnh hợp đồng xuống bàn.
Gương mặt trở nên méo mó, sau đó ôm bụng cười lớn.
Chú bảo vệ đang ngồi tám ở trước cửa hàng với bạn thì nghe tiếng động lớn vì vậy quay vào nhìn.
Sau đó chú bảo vệ nhìn vào cửa hàng thấy mọi thứ vẫn bình thường, không có người lạ, cô đang cười nghiêng ngả thì không hiểu gì hết.
Nhìn một hồi đến mỏi cổ rồi mà vẫn thấy Hàm Chi cười nên đành bỏ cuộc mà không nhìn nữa.
"Chắc nó đang coi hài thôi."
Người bạn bảo vệ chung cư bên cạnh cũng nhìn theo vào trong cửa hàng tiện lợi, thấy mặt bạn mình khó hiểu thì bèn nói.
“Ừ.
Chắc vậy."
.