"Sao em không tự đánh đi?"
Thẩm Quân Kỳ vẫn không đồng ý với cách trả lời của Hàm Chi mà hỏi lại.
"Thẩm đại thiếu gia ơi là Thẩm đại thiếu gia.
Hàm Chi tôi là một con nhỏ nhà nghèo, không có laptop đâu, nếu đánh máy lại tôi phải ra tiệm net.
Nhưng đã gặp được anh ở đây rồi thì anh cứ đem về mà bảo trợ lý đánh dùm đi.
Có một chuyện chút xíu như vậy mà sao anh cứ nói hoài vậy hả?”
Hàm Chi khó chịu mà nhìn Thẩm Quân Kỳ.
Nhân viên của anh ta nhiều như vậy, kêu đại một người cũng có thể đánh xong bản hợp đồng này trong vòng năm phút rồi.
Thế mà anh ta cứ nhất quyết đứng đây đùn đẩy với cô cho bằng được?
Thẩm Quân Kỳ nghe Hàm Chi nói như vậy, dù trong lòng không muốn nhưng đúng là cô ta nói đều hợp tình hợp lý, có lý do đầy đủ.
Thẩm Quân Kỳ không còn biết phải cãi lại như thế nào nên đành im lặng.
Anh nhìn xuống bản hợp đồng trong tay mình thì càng thấy chán ghét hơn.
Anh bị điên rồi, bao nhiêu người xếp hàng chờ anh, anh không chọn đại một người mà đặt vấn đề.
Tự dưng lại muốn con nhóc khó ưa này giả làm vị hôn thê của mình chi vậy không biết?
Ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ rơi vào một dòng chữ ghi tay đã được Hàm Chi thêm vào.
Khi nãy lúc Hàm Chi đọc lại đến đoạn điều lệ của "suy nghĩ quá phận" thì liền không nhịn được cười mà úp nó lại.
Vì vậy hiện tại trang đó được đưa lên đầu tiên, cái dòng chữ mà Thẩm Quân Kỳ để ý tới đúng là điều kiện mà Hàm Chi đã
bổ sung thêm vào phần đó.
"Cái này là cái gì đây?"
Thẩm Quân Kỳ để bản hợp đồng trên bàn, chỉ tay vào dòng chữ mà cô vừa thêm vào, hùng hổ mà hỏi lại Hàm Chi.
Hàm Chi ngước mắt lên, đọc lại một lượt những gì mình đã ghi vào, cảm thấy không có điều gì bất ổn hơn.
"Tôi có ghi rõ ràng mà? Anh không thể tự đọc, tự hiểu được sao?"
"Cô ghi cái thứ tào lao, nói nhăn nói cuội vậy mà kêu rõ ràng?" Thẩm Quân Kỳ nghe Hàm Chi nói như vậy thì càng trở nên tức giận hơn, anh đọc to lên dòng chữ được ghi thêm vào bên dưới dòng chữ được đánh máy trước đó.
"Bổ sung: Bên cạnh đó nếu trong thời gian hiệu lực của hợp đồng, bên A có phát sinh tình cảm yêu đương với bên B thì hợp đồng sẽ ngay lập tức chấm dứt, đồng thời bên B cũng không còn nghĩa vụ phải trả nợ cho bên A hay bất cứ nghĩa vụ nào khác? Em đang nói chuyện viễn tưởng gì đây hả? Tôi có phát sinh tình cảm với em?"
Thẩm Quân Kỳ đọc xong thì càng cảm thấy tức giận hơn.
Từ trước đến giờ anh toàn bị các cô gái bám theo, làm phiền chưa bao giờ thấy người con gái nào lại sợ anh có tình cảm với cô ta cả.
"Ai biết được chứ? Trong hợp đồng anh ghi tôi không được có những suy nghĩ quá phận với anh nhưng không hề đề cập đến trường hợp ngược lại, tôi thấy không công bằng, vì vậy bổ sung thêm vào một điều khoản tương tự mà thôi.
Hợp lý thế còn gì nữa."
Hàm Chi nhún nhún vai, thản nhiên nói.
Cái người đàn ông này cũng tự luyến quá rồi, anh ta ghi cấm cô thì cô không được quyền cấm ngược lại anh ta chứ.
"Hừ.
Em nghĩ tôi sẽ thèm để mắt đến đứa nhóc như em á? Mơ cao quá rồi đó.
Tôi không đồng ý" Thẩm Quân Kỳ lạnh giọng nói.
"Có hay không thì tôi cũng thêm vào để phòng trường hợp xấu nhất mà thôi.
Anh lại gay gắt phản đối làm gì? À.
Cái này người ta gọi là có tật giật mình đúng không nhỉ?"
Hàm Chi bỏng dưng bật cười, nhìn Thẩm Quân Kỳ một cách soi xét, ánh mắt loét lên tia tinh nghịch.
"Anh sợ rồi sao? Sợ rằng không kìm lòng được mà yêu tôi chứ gì? Ha ha ha.
Nếu anh thừa nhận anh sợ rồi thì tôi có thể chấp nhận không thêm điều khoản đó vào cũng được"
"Ai sợ chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Hàm Chi lập tức nhảy dựng lên, sau đó mạnh miệng, to tiếng tuyên bố, "Em nói ai sợ? Tôi á? Ha...
Nực cười.
Được thôi.
Nếu có muốn để điều đó vào thì cứ để đi.
Để rồi coi là tôi hay là em sẽ là người vi
phạm hợp đồng nhé?"
"Vậy thì tốt.
Cứ vậy mà làm đi.
Tôi xin mỏi mắt mong chờ." Thẩm Quân Kỳ trừng mắt nhìn Hàm Chi, Hàm Chi cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt ngược lại anh ta.
"Nếu không còn gì nữa, mời anh Thẩm quay bước ra khỏi cửa hàng, tôi còn phải bán hàng nữa đó.
Anh cứ đứng đây ngáng đường như vậy tôi không thấy gì hết nè"
Hàm Chi sau khi đạt được mục đích của mình khi gọi Thẩm Quân Kỳ trở lại thì liền mở miệng đuổi Thẩm Quân Kỳ đi.
Thẩm Quân Kỳ mặt càng ngày càng đen hơn, hình như từ lúc anh gặp phải Hàm Chi đến giờ thì đây là khuôn mặt mà anh thể hiện nhiều nhất khi đứng trước mặt cô.
Thẩm Quân Kỳ nén lại cảm xúc muốn đánh người trong lòng.
Anh luôn tự nhủ trong lòng không nên chấp nhất với con nhóc này.
Thẩm Quân Kỳ nắm chặt bản hợp đồng trong tay, sau đó lạnh mặt mà rời đi.
Trước khi đi còn không cam tâm mà liếc Hàm Chi một cái, cô nàng hoàn toàn không sợ Thẩm Quân Kỳ mà còn lè lưỡi trêu anh.
Bước chân của Thẩm Quân Kỳ càng trở nên gấp gáp hơn, anh cần rời khỏi đây, nếu không sẽ bị Hàm Chi chọc cho chết mất.
"Leng keng."
Tiếng chuông trên cánh cửa lại vang lên, Hàm Chi làm tròn trách nhiệm của một người bán hàng, lên tiếng chào tạm biệt.
"Chào tạm biệt quý khách.
Cám ơn quý khách đã ủng hộ.
Hẹn gặp lại sau."
Nghe giọng nói của Hàm Chi ở phía sau thì Thẩm Quân Kỳ càng bước nhanh hơn nữa.
Có quỷ mới muốn gặp cô.
Thẩm Quân Kỳ ôm một bụng tức giận, hầm hầm bước đi.
Hai chú bảo vệ trước cửa hàng tiện lợi thấy Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt bỏ đi thì càng lúc càng tò mò.
Hai người rõ ràng thấy người đàn ông này vào cửa hàng một lúc lâu như vậy, nhưng lúc ra ngoài lại chỉ mang theo một gói thuốc lá nhỏ tí.
"Có nên gọi cảnh sát không?"
Chú bảo vệ bên chung cư khẽ hỏi nhỏ người bạn già bên cạnh, ông nhìn người đàn ông này đáng nghi ngờ lắm đây.
"Tôi cũng hơi phân vân.
Thằng nhóc này đúng là đáng ngờ quá.
Không biết có trộm cắp vặt gì không đây" Ông chú bảo vệ của cửa hàng cũng khẽ đáp lại bạn mình.
Sau đó quay lại nhìn vào cửa hàng, thấy Hàm Chi vẫn đang vui vẻ đứng ở quầy thu tiền, thần sắc rất bình thường không có chút hoảng loạn hay sợ hãi nào hết.
"Nhưng con bé trông cửa hàng thì không thấy ra báo cáo gì hết.
Nên chắc là chưa ăn cắp được gì đâu."
"Ừ.
Cũng đúng.
Chắc vì không chôm được món đồ gì hết nên mặt mũi mới khó coi như vậy"
"Ha ha.
Thấy ăn mặc cũng sang trọng, không ngờ lại là một người như vậy.
Haizz.
Thật là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được mà."
"Ừ.
Còn trẻ như vậy lại không chịu làm ăn tử tế, cứ kiếm thời cơ đi lấy đồ của người khác.
Chậc chậc.
Thằng nhóc này tệ quá.
Lần sau nó quay lại ông phải coi cẩn thận đó."
"Được."
Hai ông bảo vệ ngồi nói chuyện với nhau qua lại, bàn luận về giới trẻ ngày nay lười biếng, không làm mà muốn có ăn.
Thẩm Quân Kỳ đã đi xa khỏi từ lâu nên không hề biết mình ở trong mắt hai người đó đã biến thành phần tử ăn hại của xã hội.
Nếu để Thẩm Quân Kỳ biết được rằng vì cuộc gặp mặt không vui với Hàm Chi đó mà vô tình để người khác nghĩ anh là thằng ăn cắp vặt, hơn nữa lại còn không ăn cắp thành công nên mới tức giận thì chắc anh còn sẽ căm ghét Hàm Chi đến mức nào nữa đây.
.