"Em ghen sao? Tiểu Chi.
"
Một câu hỏi đầy vẻ chế nhạo thoát ra từ cổ họng Quân Kỳ.
Anh đã có thể kiềm chế được cơn buồn cười trong người xuống.
"Ghen? Ai? Em á? Không hề".
Hàm Chi nhướng mày nhìn Thẩm Quân Kỳ lập tức phủ nhận lời nói của anh.
Đừng đùa thế chứ? Tại sao Thẩm Quân Kỳ lại có thể nghĩ rằng cô giận dỗi vì ghen tuông với anh ta.
Tào lao thật.
Cô đúng là có chút khó chịu khi gặp Thẩm Quân Kỳ ở trong trung tâm thương mại đó với một người phụ nữ khác.
Nhưng đó là khó chịu vì chán ghét, chứ không phải là vì ghen.
Cô nào có tình cảm gì với người đàn ông như Thẩm Quân Kỳ đâu mà ghen chứ?
"Không ghen thật á?"
Thẩm Quân Kỳ híp mắt lại, đầy trêu ghẹo mà nhìn Hàm Chi châm chọc.
"Nằm mơ đi.
Tôi không có ghen"
Hàm Chi trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ, lập lại một lần nữa về thái độ của mình.
"Tôi chỉ là thấy bản chất của anh xấu xa nên chán ghét thôi.
Anh bảo đi công tác, nhưng tôi lại bắt gặp anh đi mua đồ với gái đẹp trong trung tâm thương mại? Anh bảo anh công tác xong thì về nhà ngay nhưng rồi lại chỉ là nói dối.
Thẩm Quân Kỳ.
Anh thấy nhiêu đó đã đủ cho tôi tỏ thái độ tức giận với anh chưa? Tôi đã nói rồi, Tiểu Chi tôi chưa bao giờ giận dỗi một cách vô lý hết.
Vì vậy một khi tôi giận là sẽ có lý do.
Anh đã hài lòng chưa?"
Hàm Chi nói một tràng sau đó khoanh tay hờ hững nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Thẩm Quân Kỳ đã thôi cười, nhưng trong ánh mắt của anh vẫn cứ ánh lên ý cười chọc ghẹo, nhìn toàn thân không thể nào đứng vững được.
Thẩm Quân Kỳ trước đến giờ đều là con người như vậy.
Hàm Chi biết điều đó.
"Ừ.
Anh hiểu rồi."
Thẩm Quân Kỳ cười nói, sau đó anh giơ tay kéo thân thể gầy gò của cô lại ôm chặt.
Anh kề sát mặt vào tai cô, phà hơi thở lên đó mà khẽ nói.
"Nhưng anh lại muốn em ghen cơ."
Hàm Chi bị hành động của Thẩm Quân Kỳ dọa sợ, sau đó lập tức phản ứng lại mà ngọ nguậy muốn trốn ra khỏi vòng ôm của anh
ta.
“Đồ tâm thần"
Hàm Chi không nhịn được mà mắng chửi Thẩm Quân Kỳ.
Anh ta không thể nào cư xử bình thường được hay sao chứ?
"Rốt cuộc thì anh có chịu thả tôi ra chưa hả?"
Hàm Chi phát hỏa mà nói lớn hơn.
Cái tên đàn ông điên khùng này rốt cuộc thì muốn dây dưa đến khi nào đây trời?
"Em muốn xuống xe làm gì?"
Thẩm Quân Kỳ hỏi lại, nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy người của Hàm Chi không chịu buông ra.
Thẩm Quân Kỳ nhận ra rằng anh rất thích ôm lấy Hàm Chi, có cảm giác rất thỏa mái.
Dù rằng mỗi lần ôm lấy cô thì đều rất tốn sức, bởi vì cô nàng sẽ không chịu yên lặng cho anh ôm.
Thế nhưng dù vậy Thẩm Quân Kỳ vẫn cảm thấy muốn giữ chặt người con gái này trong lòng mình.
"Tôi muốn xuống xe còn phải xin ý kiến anh ư? Anh là gì của tôi?".
Hàm Chi bực mình mà hỏi lại.
Thẩm Quân Kỳ tự tiện kéo cô lên xe rồi chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Rồi giờ thì bắt giam cô ở trong cái xe này luôn mà không cho bước xuống à? Lý nào lại có thể làm như vậy.
Thật tức chết cô mà.
"Ưm.
Để xem nào, anh có thể được gọi là chồng chưa cưới của em đó? Đúng không nào? Vị hôn thể của anh?" Có vẻ như sau khi hiểu rõ lý do vì sao Hàm Chi lại giận dỗi với anh thì Thẩm Quân Kỳ lập tức thay đổi thái độ.
Anh trở nên nhây với cô hơn, lì với cô hơn.
Thẩm Quân Kỳ cũng bắt đầu lộ ra cái thói trăng hoa thích sờ mó của mình.
Hàm Chi bị lời nói của Thẩm Quân kỳ khiến cho tức giận mà không thể phản bác điều gì hết.
Đúng là cô đã đồng ý làm vị hôn thê của anh, Thẩm Quân Kỳ có thể được gọi là chồng chưa cưới của cô, Hàm Chi không thể cãi lại được.
Nhưng trong lòng Hàm Chi vẫn còn uất ức lắm, không thể cứ để anh ta cứ vậy mãi được.
"Vâng.
Vị chồng chưa cưới đi công tác rồi còn lén lút đi chơi với gái cơ, quý hóa quá cơ mà." Hàm Chi bĩu môi, mỉa mai đâm chọc Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ nghe thấy thì lại cười vui vẻ, anh thích cái biểu cảm của cô khi nói về chuyện này.
Mặt cô cực kỳ đáng yêu.
"Sao khi nãy em bảo em không ghen mà? Thế mà lại nhắc lại chuyện đó nữa rồi?”
Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Hàm Chi, lời nói mập mờ châm chọc.
"Nói lại là ghen sao? Ai quy định chuyện đó? Hử.
Chỉ là tôi ghét cái thói đàn ông trăng hoa của anh thôi.
Vì anh nhắc đến thân phận là chồng chưa cưới của tôi nên tôi mới nói lại.
Nếu chính miệng anh đã nói rằng anh là chồng chưa cưới của tôi, thì tôi mong anh tém tém lại bớt." Hàm Chi lườm lại Thẩm Quân Kỳ, đối mặt với anh mà nói,
"Ưm.
Cô bé.
Hình nhưng quên những điều chúng ta thỏa thuận khi mới gặp nhau rồi sao?”
Câu hỏi đầy tính bắt bẻ, thế nhưng bàn tay của Thẩm Quân Kỳ để bên hông của Hàm Chi lại thầm siết lại, gương mặt cũng đầy ý cười khiến cho câu nói đó trở nên chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Nếu nói đúng hơi là có chút nuông chiều cô gái trong lòng anh, để cô có thể thoải mãi nói ra suy nghĩ của mình.
“Đương nhiên là tôi nhớ rồi."
Hàm Chi hất mặt lên một chút, kiêu ngạo mà nói.
Thẩm Quân Kỳ mỉm cười, ánh nhìn càng thêm đắm đuối "Tôi không thể nào cấm anh ăn vụng ở ngoài.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ lý do anh giúp đỡ tôi và muốn tôi đóng vai vị hôn thê của anh.
Là vì anh không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ ai, anh muốn có thể thoải mái bay bướm với những người phụ nữ có ở xung quanh anh.
Nhưng anh không được để nó ảnh hưởng đến tôi chứ.
Lỡ như bạn bè tôi thấy, ba mẹ anh thấy rồi hỏi tôi thì tôi biết phải trả lời như thế nào bây giờ?"
"Ừ.
Anh hiểu rồi.
Ý em là anh chỉ nên vụng trộm một cách lén lút thôi không được vụng trộm công khai á?”
Thẩm Quân Kỳ gật gù với lời nói của cô rồi hỏi lại.
Hàm Chi nhíu mày suy nghĩ, không biết sao cứ có cảm giác sai sai ở đâu ấy nhỉ.
Hàm Chi không suy nghĩ ra là việc sai ở chỗ nào, cũng không biết phải trả lời Thẩm Quân Kỳ thế nào cho đúng.
Gương mặt của Thẩm Quân Kỳ cứ cười cười khiến cho Hàm Chi cảm thấy không thoải mái, dường như cô đang bị anh dụ vào một vòng nào đấy.
Hàm Chi bực bội không muốn suy nghĩ nữa, đành nói đại "Tôi không biết.
Tôi mặc kệ, anh coi làm sao thì làm"
"Ha ha."
Thẩm Quân Kỳ lập tức lại bật cười, cô nàng Hàm Chi này quả thật là quá đáng yêu rồi.
Anh ôm chặt lấy Hàm Chi, siết chặt lấy cô "Anh biết rồi.
Thật ra hôm đó em thấy anh ở trung tâm thương mại rồi hiểu lầm thôi.
Lúc đó anh vừa đáp chuyến bay xuống, người phụ nữ đó là đối tác của công ty anh, là người nước ngoài.
Cô nàng muốn mua một số quà lưu niệm mới nhờ anh đưa đi xem thử.
Trung tâm thương mại đó gần sân bay nên cũng tiện đường ghé qua nên anh đồng ý.
Sau khi giúp cô nàng mua được mấy món đồ ưng ý là anh đã về nhà họ Thẩm liền, nào có thời gian để đi hú hí, vụng trộm hay hẹn hò với gái như em nói đâu chứ?" Thẩm Quân Kỳ chôm mặt vào cổ của Hàm Chi mà giải thích lại cho cô nghe về sự việc đã xảy ra ngày hôm trước.
Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.