Từng Chút Một Yêu Thương Em


Hàm Chi nhìn Thẩm Quân Kỳ hào hứng trả lời.

Dù sao thì anh ta cũng đã cho cô ăn ngon vậy mà.

Nên thôi cứ nể mặt mà trả lời cho anh ta vui vậy.
"Vậy sao? Vậy cho anh ăn với"
Thẩm Quân Kỳ đặt ly rượu trong tay xuống, nhếch miệng cười trả lời Hàm Chi.

Sau đó không chờ cho Hàm Chi cô kịp phản ứng gì thì đã vươn người ra phía trước.

Thẩm Quân Kỳ kéo bàn tay đang cầm thịt tôm của Hàm Chi lại, há miệng cắn lấy nó.

Chỗ thịt tôm trong tay của Hàm Chi lập tức biến mất trong miệng của Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ cướp được thịt tôm thành công, nhấm nháp vị thịt trong miệng của mình.

Vị thịt thanh ngọt thấm tận cổ của Thẩm
Quân Kỳ.
"Ngon thật."
Thẩm Quân Kỳ gật gù cảm thán.

Cô thì hiện tại cả người đơ ra, cứ như thế duy trì trạng thái ban đầu mà nhìn Thẩm Quân Kỳ.

Cô không phản ứng lại kịp với hành động của Thẩm Quân Kỳ, đầu óc trống rỗng.
Thẩm Quân Kỳ sau khi ăn hết chỗ thịt tôm ở trên tay của Hàm Chi rồi, vẫn cầm bàn tay cô ở trong tay mình.

Sau khi ăn hết thịt thì có chút tiếc nuối, nhìn người con gái đang ngơ ngẩn trước mặt, Thẩm Quân Kỳ cúi đầu xuống thè lưỡi ra liếm trên những ngón tay khi nãy vừa cầm thịt tôm của Hàm Chi.

"A."
Hàm Chi bị động chạm của Thẩm Quân Kỳ khiến cho cả người giật bắn.

Cô vội vàng rụt tay lại, trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ mắng.


Trong lòng Hàm Chi thì tim đập liên hồi, đập rất mạnh không hiểu vì hồi hộp hay là vì tức giận.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Qua Thành Vị Hôn Thê Của Vai Ác |||||
"Này.

Anh đang làm gì vậy hả? Đồ biến thái"
Hàm Chi tức giận hỏi lại Thẩm Quân Kỳ.

Cô đang ăn ngon lành, tự dưng lại bị tên khốn này lao đến cướp đồ ăn là sao chứ?
"Thì thấy em ăn ngon như vậy, anh cũng muốn ăn thử thôi mà.

Nhưng đúng là tôm em bốc ăn ngon thật đấy.

Tiểu Chi em bốc thêm mấy con tôm nữa cho anh ăn đi."
Thẩm Quân kỳ không những không cảm thấy áy náy mà tỏ ra rất tự nhiên mà sai bảo Hàm Chi,
"Anh có tay có chân sao không chịu tự bóc lấy mà ăn? Tay anh bị gì chắc?”
Hàm Chi tức giận mà nói lại.

Tên khốn còn dám liếm vào tay cô nữa.

Hiện tại chỗ bị Thẩm Quân Kỳ liếm qua Hàm Chi vẫn còn cảm thấy được hơi nóng, cả mặt không nhịn được mà đỏ lên, “Anh bốc không ngon.

Tiểu Chi.

Em keo kiệt thế làm gì? Em ăn nhiều thế rồi anh cũng có bắt em trả tiền đâu nào? Thôi thì coi như góp chút sức, bốc tôm đút anh ăn nhé.

Nhé Nhé"
Thẩm Quân Kỳ sau khi được ăn ngon thì bỗng trở nên thành một người khác.

Anh ta bị Hàm Chi mắng cũng không thèm nói lại, chỉ một mực muốn cô tiếp tục bóc tôm cho mình ăn.
Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì nghẹn họng.

Cô nhìn xuống một bàn la liệt vỏ tôm, cua, ốc thì mới nhận ra đúng là cô ăn nhiều thật.

Từ nãy đến giờ thức ăn đưa ra liên tục nhưng hầu hết Thẩm Quân Kỳ đều không đụng tay vào, mọi thứ đều lần lượt mà vào bụng cô hết.

Thế nhưng đó là do Thẩm Quân Kỳ không chịu ăn mà, đâu phải lỗi tại cô đâu? Vậy mà bây giờ Thẩm Quân Kỳ còn muốn xem cô như người lột tôm dùm? Nằm mơ đi.
“Người nào ăn, người đó tự lột đi.

Tôi không rảnh"
Hàm Chi lạnh lùng nói.

Cô tiếp tục đưa tay lên bàn mà bóc bỏ tôm ăn tiếp, hoàn toàn bỏ lỡ qua Thẩm Quân Kỳ.

Thế nhưng mỗi lần bỏ thức ăn vào miệng, Hàm Chi không hiểu sao lại cứ nhớ đến động tác của Thẩm Quân Kỳ khi nãy.

Hai người ăn như vậy là đã hôn gián tiếp rồi đúng không nhỉ? Hàm Chi lắc lắc đầu, cố xua đi cái suy nghĩ bậy bạ đó trong đầu.
“Em muốn quyết định vậy? Rồi.

Được thôi.

Ai ăn thì tự bốc đúng không? Vậy ai ăn cũng tự trả tiền nhé.

Anh ăn bao nhiêu trả bây nhiêu thôi, em ăn bao nhiêu thì tự em trả đi"

Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi không chịu bốc tôm cho mình thì tỏ vẻ giận dỗi, anh không vui mà nói, muốn vạch rõ thông tin với Hàm Chi.
Hàm Chi nghe như vậy thì chỗ thịt tôm trong họng bỗng dưng nghẹn lại.
"Khụ khụ khụ "
Hàm Chi ho sặc sụa, vội vàng quơ lấy ly nước uống lấy uống để.

Ai ngờ trong lúc nóng vội đó lại vơ nhầm ly rượu của Thẩm Quân Kỳ.

Cô uống một ngụm vào miệng rồi thì mới phát hiện đó là rượu, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong.

Gương mặt của Hàm Chi trở nên cực kỳ khó coi, sau đó cắn răng mà nuốt một ngụm rượu kia xuống.
"Khụ khụ khụ..."
Cơn ho lại càng thêm nặng hơn.

Thẩm Quân Kỳ thấy cô ho dữ dội như vậy thì cũng không thể làm lơ được nữa.

Anh đi đến đứng sau lưng của Hàm Chi, khẽ vỗ vỗ lưng cho cô, nhưng trong tâm vẫn còn đang giận dỗi Hàm Chi lắm lắm.
"Đó.

Ham ăn như em, ăn cho lắm vào rồi sặc" Thẩm Quân Kỳ nói một câu trách mắng.
Hàm Chi ho một lúc lâu sau thì mới dừng lại được, Thẩm Quân Kỳ buông tay, đi về lại chỗ ngồi khoanh tay lại, bộ dáng như không muốn nói chuyện với Hàm Chi.
Hàm Chi lại uống thêm hai, ba ngụm nước nữa để thông cổ họng.

Sau đó nhìn người đàn ông gần ba mươi tuổi mà vẫn còn giở trò con nít trước mặt mình.

Gì chứ? Chẳng phải cô chỉ là không muốn bốc tôm cho anh ta ăn thôi sao? Vậy mà bắt cô trả hết đống này.
Khi nãy Hàm Chi đã có thử liếc sơ qua tờ thực đơn rồi.

Quán ăn này được trang trí công phu như vậy, không khí tốt như vậy thì đương nhiên số tiền phải trả cũng không thấp chút nào.

Hiện tại bắt cô trả hết cái đống hải sản mà cô ăn khi nãy không bằng bảo cô ói ra hết toàn bộ để trả lại đi.

Hàm Chi làm gì có tiền mà trả đây.

Hu hu.
Hàm Chi cắn răng, ngó lên Thẩm Quân Kỳ, anh ta vẫn hậm hực uống rượu mà không muốn nói chuyện với cô.

Bộ dạng là không muốn quan tâm, không muốn thương lượng.

Hàm Chi rã mồ hôi ròng, trong lòng cực kỳ căng thẳng.


Những món ăn trước mặt khi nãy cô ăn rất ngon, nhưng hiện tại Hàm Chi chẳng còn tâm trạng để ăn nữa rồi, ăn cũng không còn cảm thấy vị gì ngon nữa.

"Thôi vậy.

Coi như làm phước vậy.

Chứ để đống này bỏ đi cũng tiếc"
Hàm Chi thở dài, sau đó thì mới động tay chộp lấy con tôm gần nhất mà bắt đầu tháo vỏ tôm ra khỏi thịt, làm sạch sau đó đưa đến trước mặt của Thẩm Quân Kỳ,
"Này.

Ăn đi."
Thẩm Quân Kỳ đang giả bộ không quan tâm đến Hàm Chi nhưng thật ra từ nãy đến giờ anh vẫn đang âm thầm quan sát cô.

Khi Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi hậm hực không cam lòng mà lột vỏ tôm thì khóe miệng lập tức dâng lên, trong lòng đắc ý.

Đến khi Hàm Chi đưa con tôm đã được lột vỏ sạch sẽ đến miệng anh rồi thì Thẩm Quân Kỳ lại làm như không biết chuyện gì mà ngước lên nhìn Hàm Chi hỏi lại.
"Sao em không ăn đi.

Đưa cho tôi làm gì?" Thẩm Quân Kỳ tỏ vẻ không quan tâm mà nói,
"Ăn đi.

Ăn mau đi đừng có nói gì nữa hết."
Hàm Chi phiền muộn, nhét luôn con tôm đó vào miệng của Thẩm Quân Kỳ.

Sau đó lại cúi đầu cặm cụi lột vỏ tôm tiếp.

Hôm đó Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi cho ăn tôm đến ngán luôn.

Đến khi ra về rồi Thẩm Quân Kỳ vẫn còn cảm thấy ám ảnh, đúng là không dễ gì chọc vào cô nàng Hàm Chi này mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận